[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 40




Thế phóng tới của Bạch Ngọc Đường quá mạnh khiến Triển Chiêu đỡ không được, vì thế hai người đồng thời ngã xuống đất.

“Miêu Nhi, sao rồi? Không áp lên vết thương chứ?” Bạch Ngọc Đường đỡ người đứng dậy, gấp gáp hỏi.

Trước mặt bao người bị người ta ôm như thế, tuy nói là có nguyên nhân, nhưng Triển Chiêu vẫn cảm thấy mặt nóng rần rần, vội vã đáp một câu “Không sao”, liền muốn đứng lên. Không ngờ lúc nâng mắt, liền thấy bạch y trên vai Bạch Ngọc Đường đã bị chém rách, máu còn đang chầm chậm rỉ ra từ nơi đó.

Triển Chiêu chỉ cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt, huyết sắc ấy trong mắt y thật sự rất chướng mắt, giọng nói không khỏi mang theo sự quan tâm: “Ngọc Đường, ngươi bị thương rồi?”

Thấy thần sắc lo lắng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vừa rồi còn mang tâm tư muốn tính sổ với y, nay đã sớm tan thành mây khói, ra vẻ không để ý nở nụ cười nói một câu “Chút thương nhỏ thôi, không sao “, nâng tay điểm lại huyệt đạo trên vai, ngay cả băng bó cũng không vội.

Mà trong chớp mắt này, trên sân tình hình đảo mắt đã thay đổi. Tên hắc y nhân đó không còn sự bức sát của Bạch Ngọc Đường, lập tức mười mấy tia ám quang ra khỏi tay, hướng nhóm nha dịch xung quanh mà phóng tới. Vì thời gian quá ngắn, mà trận pháp học được từ Bạch Ngọc Đường lệnh cho bọn họ phải giữ nghiêm trận vị của mỗi người, lúc này ám khí bắn nhanh tới, mọi người đều không tự chủ được phải nhanh chóng nghiêng người né tránh, chỉ một khắc này, trận hình đại loạn, tên hắc y nhân lập tức lao ra khỏi trận.

Phóng người nhảy lên tường, tên hắc y nhân đó xoay người lại liếc nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cười lạnh một tiếng: “Nam hiệp Triển Chiêu, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, quả nhiên danh bất hư truyền!” Nói xong, phi thân đi, thoáng chốc liền biến mất trong bóng đêm mênh mông, mặc kệ đám hắc y nhân đi cùng hắn còn ở lại.

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng trừng mắt nhìn về hướng tên hắc y nhân đó tiêu thất, hắn tuy không nhìn rõ khuôn mặt của tên hắc y nhân đó, nhưng đôi mắt dù trong bóng đêm vẫn lấp lóe từng tia hàn quang ấy, để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ khắc sâu, bằng trực giác, hắn cảm thấy kẻ này tuyệt không đơn giản.

Trong lòng có vài phần ảo não, mày kiếm Bạch Ngọc Đường nhíu chặt, dựa vào những nha dịch công lực yếu ớt này mà bày trận, quả nhiên làm không được việc.

Quay đầu nhìn Triển Chiêu, cười hì hì nói: “Miêu Nhi, sao không thấy ngươi gấp gáp vì ta thả gã chạy vậy?”

Triển Chiêu liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Trong tay áo Bạch ngũ gia tự có Càn Khôn, việc gì Triển mỗ phải sốt ruột?”

Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch lông mày, con mèo này có con mắt mèo thật là sắc bén, vậy mà cũng nhìn ra trong tay áo hắn có giấu “Văn Hương Thiên Lý”, lúc đấu với tên hắc y nhân đó đã nhân cơ hội rắc lên người đối phương.

Mà sắc mặt Triển Chiêu trong chớp mắt thay đổi, bước nhanh xuống bậc thang, đi đến giữa sân kiểm tra mấy tên hắc y nhân bị Bạch Ngọc Đường đánh trọng thương, quả nhiên, mỗi người miệng mũi đều xuất huyết, đã tắt thở.

“Nguy rồi!” Triển Chiêu nhíu mày khẽ hô một tiếng, nói với Vương Triều một câu “Bảo vệ đại nhân cho tốt”, liền kéo Bạch Ngọc Đường đi cùng, nói: “Nhanh, đến đại lao!”

Bạch Ngọc Đường bị y thức tỉnh, nhất thời cũng hiểu được, cánh tay quấn lấy lưng Triển Chiêu, đề khí phóng nhanh về phía đại lao.

Trong đại lao có treo một ngọn đuốc lấy sáng, ánh lửa tuy không sáng rực nhưng cũng đủ cho Triển Chiêu nhìn thấy rõ ràng tình huống trong nhà tù.

Trong ba gian phòng giam, đám thích khách ngày ấy hành thích Triệu Trinh toàn bộ đều phơi thây trên đất.

Sắc mặt Triển Chiêu trắng bệch, giãy khỏi cánh tay Bạch Ngọc Đường đang ôm bên hông y, chầm chậm đi từng bước vào nhà tù.

Thiếu nữ từng ngây thơ đáng yêu, giờ đây đã toàn thân cứng ngắc ngã trước hàng rào gỗ, từng tơ máu mảnh theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc trườn xuống, làm thành một đường cong quỷ dị, khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi.

Đôi mắt sáng trong như thu thủy của Mạc Xuy Yên mở cực lớm, trong mắt tựa hồ còn lưu lại tình tự trước khi chết – kinh hoàng, sợ hãi, thương tâm, thống khổ, khó có thể tin…

… Chết không nhắm mắt…

Người thiếu nữ cho dù thân đang bị vây hãm trong ngục tù cũng không chịu nhả ra một chữ này, sao có thể ngờ người mà cô một lòng muốn bảo hộ sẽ giết cô diệt khẩu? Lại sao có thể ngờ vị biểu huynh mà trong lòng cô vị trí còn cao hơn cả ân nhân cứu mạng kia, chỉ xem cô như một quân cờ trong bố cục gã thiết kế mà thôi?

Hai bàn tay đặt bên người của Triển Chiêu nắm chặt thành quyền, chặt đến mức móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, chặt đến mức cả người đều run rẩy, chặt đến mức từng tơ máu mảnh theo chiếc cằm trắng bệch trườn xuống thành dòng.

Nếu không phải vì y ngàn tính một sót, để lọt mất khả năng đối phương sẽ diệt khẩu, Mạc Xuy Yên cũng không hẳn phải chết, nói cho cùng, vẫn là trách bản thân y quá tự cho là đúng!

Tạ Ngọc Thụ!

Ngươi vì bức Triển gia cuốn vào phân tranh, liền tru sát trên dưới toàn gia Mạc gia, giá họa thiên tử, giết người diệt khẩu…

Ngươi thảo gian nhân mạng táng tận thiên lương như vậy, Triển Chiêu tất không tha ngươi!

Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh nhìn, trông sắc mặt Triển Chiêu biết ngay y lại đem trách nhiệm đổ lên người mình nữa rồi, nhịn không được cau chặt hai hàng mày kiếm, bước đến cạnh Triển Chiêu, bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay đang nắm chặt của Triển Chiêu, vặn mở ra từng ngón từng ngón đã bị y dùng sức nắm chặt đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch, sau đó cầm lấy tay Triển Chiêu nắm chặt.

Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay tràn ra, Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, xúc cảm ấm áp ấy tựa hồ đã cho y thêm sức mạnh, cảm giác khó chịu như hít thở không thông cũng thoáng phai nhòa.

“Mèo ngốc, đừng lại nghĩ mấy thứ có có không không nữa, việc này không liên quan đến ngươi, là Tạ Ngọc Thụ quá hung ác, ai có thể ngờ gã lại có thể xuống tay với biểu muội của mình?” Bạch Ngọc Đường trong lòng sớm đã đem Tạ Ngọc Thụ ra mắng không biết bao lần, Bạch ngũ gia hắn phải mất không ít khí lực, vất vả lắm mới nuôi cho sắc mặt con mèo này tốt lên được một chút, bị hắn gây rối một trận này, nhìn xem, sắc mặt hiện tại của Miêu Nhi thật là khó xem.

Triển Chiêu miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói một câu: “Đa tạ Ngọc Đường!”

Nói xong, quay đầu đi hỏi hắn vị trí trạm ngầm đã an trí tại đại lao, đồng thời xoay người, không để lại dấu vết dùng tay áo lau đi vệt máu bên khóe môi.

Nhìn vệt tối màu nếu không nhìn kỹ rất khó nhận ra trên tay áo Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trái tim hoảng hốt, Miêu Nhi… lại cố chống đỡ nữa rồi.

“Các ngươi thủ bên ngoài, có phát hiện ra thứ gì bất thường không?” Triển Chiêu nhìn mấy nha dịch y an bài, nhàn nhạt hỏi.

“Bẩm Triển đại nhân, bọn thuộc hạ luôn trong tư thế sẵn sàng đón địch, thế nhưng… không hề phát hiện ra thứ gì bất thường.” Một nha dịch hành lễ đáp, đã quen vẻ ôn hòa nhã nhặn cùng nụ cười nhàn nhạt của Triển đại nhân thường ngày, lúc này trên khuôn mặt tái nhợt của y là biểu tình đạm mạc khiến người ta cảm thấy thật không thoải mái, trong lòng không khỏi âm  thầm xấu hổ, Triển đại nhân giao cho bọn họ nhiệm vụ trọng yếu như vậy, nhưng bọn họ võ công lại quá kém, bị người ta lẻn vào lao giết người diệt khẩu thế mà cũng không biết.

Triển Chiêu thấy mấy người nha dịch kia đều mang vẻ áy náy, tiến lên khẽ vỗ vai một người, nói: “Không trách các ngươi, đối phương là có chuẩn bị mà đến, là ta không an bài tốt!” Triển Chiêu nói xong, mi tâm hơi nhíu, nâng tay dùng tay áo che miệng, khẽ ho hai tiếng.

Bạch Ngọc Đường thấy thế, lại nhịn không được đi tới bên cạnh Triển Chiêu, cũng không để lại dấu vết đứng sau lưng, áp tay vào hậu tâm y, chậm rãi truyền vào một luồng chân khí, giúp y bình ổn lại nội thương đang rục rịch trong cơ thể.

“Được rồi, đừng tranh nhau gánh trách nhiệm nữa.” Bạch Ngọc Đường thấy nha dịch đó còn muốn nói gì, dứt khoát chặn lời hắn lại, nói: “Trước tiên đi mời Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đến kiểm tra hiện trường đi!”

“Rõ!” Nha dịch đó cũng không xem Bạch Ngọc Đường như người ngoài, nhận lệnh xoay người đi.

Cảm giác được thân thể Triển Chiêu còn đang khẽ run, Bạch Ngọc Đường vội vã lôi Triển Chiêu ra khỏi nhà tù, ấn y ngồi xuống trên chiếc ghế dài đặt bên bờ tường, dùng thanh âm chỉ có Triển Chiêu mới nghe được lầu bầu nói: “Thối miêu, ngại Bạch gia gia không có việc gì làm có phải không, thân thể vừa tốt một tí lại tìm phiền phức…”

Biết hắn là quan tâm mình, trái tim Triển Chiêu ấm áp, khẽ cười nói: “Ngọc Đường, ta không sao.”

Lại là không sao, Bạch Ngọc Đường cũng lười ồn ào với y, lấy ra một tấm khăn lụa tuyết trắng từ trong ống tay áo, duỗi tay lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán Triển Chiêu.

Triển Chiêu đỏ mặt, nghiêng đầu tránh, thấy Bạch Ngọc Đường lạnh mặt, vội vàng nhận lấy khăn trong tay hắn, dùng nó băng bó vết thương trên vai cho hắn.

Thấy Triển Chiêu thế này, Bạch Ngọc Đường lại nhịn không được cảm thấy vui vẻ, con mèo da mỏng này, có thế liền xấu hổ mất tự nhiên rồi, thật là!

Có tiếng bước chân vang lên, hai người quay đầu nhìn, là đám người Bao Chửng, Công Tôn Sách đến đây.

“Đại nhân, ” Triển Chiêu vội vã đứng dậy, một gối quỳ xuống đất, áy náy nói: “Thuộc hạ sơ sẩy, để Tạ Ngọc Thụ thừa cơ hội diệt khẩu nhân chứng, thỉnh đại nhân trách phạt!”

Bao Chửng nhìn thiếu niên sắc mặt lại chuyển thành tái nhợt trước mặt, âm thầm thở dài, hài tử này, cứ luôn gánh hết việc lên vai. Cúi người nâng Triển Chiêu dậy, ánh mắt Bao Chửng tràn đầy từ ái và thân thiết: “Triển hộ vệ không cần tự trách, ngươi đã tận lực rồi, muốn trách cũng chỉ có thể trách Tạ Ngọc Thụ đó giả dối hung ác, không liên quan ngươi!” Nói xong, vỗ vỗ vai Triển Chiêu, quay đầu nói với Công Tôn Sách: “Công Tôn tiên sinh, theo bản phủ vào lao điều tra!”

Công Tôn Sách hiểu ý gật đầu, mang theo hai người khám nghiệm tử thi theo Bao Chửng vào nhà tù.

Bao Chửng dò xét thật tỉ mỉ trong ba gian phòng giam, nhưng không phát hiện bất cứ manh mối nào, không khỏi nhíu mày trầm tư, sau quay lại hỏi Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, ngươi có phát hiện gì không?”

Triển Chiêu nghe vậy, tinh thần khẽ rung lên, nghiêm nghị nói: “Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã kiểm tra trong nhà tù, vẫn chưa phát hiện gì, nhưng căn cứ theo vị trí ngã trên đất của Mạc Xuy Yên, thuộc hạ suy đoán, tên hung thủ giết người tất là người Mạc Xuy Yên quen biết, Mạc Xuy Yên thấy hắn tiến đến, chỉ cho rằng là đến cứu cô ra khỏi ngục, cho nên mới đi tới bên cạnh hàng rào. Hung thủ hẳn là cách hàng rào xuống độc thủ với Mạc Xuy Yên, vì vậy trong phòng giam không có chỗ nào khả nghi.”

“Cách hàng rào?” Bao Chửng vuốt râu suy tư, lại nhìn người trong hai phòng giam bên cạnh, gật gật đầu, nói: “Trên người người chết cũng không có vết thương hay vết máu rõ ràng, hung thủ đó hẳn là dùng ám khí.”

“Không sai, là ngưu mao châm!” Công Tôn sách kiểm tra xong thi thể Mạc Xuy Yên liền tiếp lời, “Trên châm có tẩm kịch độc, nhập thể liền phát tác, đoạt mạng trong tích tắc!”

Ánh mắt Triển Chiêu bỗng nhiên lóe lên một tia tinh quang, chậm rãi nói: “Dùng ám khí đánh lén một người Mạc Xuy Yên cũng không tính là khó, nhưng trong khi những người khác đều đã có chuẩn bị còn có thể một châm liền đoạt mạng, hung thủ chắc hẳn là cao thủ ám khí. Công Tôn tiên sinh, có biết trên châm tẩm độc gì không?”

Công Tôn Sách lắc đầu, nói: “Độc này thật hiếm thấy, học sinh tạm thời còn chưa biết, chi bằng để nghiên cứu kỹ một chút!”

“Triển hộ vệ nhưng nghĩ tới cái gì sao?” Bao Chửng thấy thần sắc Triển Chiêu khẽ động, trong lòng đoán y hẳn đã nghĩ ra cái gì đó.

Triển Chiêu khom người nói: “Bẩm đại nhân, ngày ấy lúc thuộc hạ cùng Bách Lý hầu gia bị tập kích trong Hàm Viên Cốc, Bách Lý hầu gia cũng trúng ngưu mao châm. Thuộc hạ nghĩ nếu lúc này biết trên ngưu mao châm này có tẩm loại độc nào, nói không chừng có thể giúp được cho vụ án!”

Bao Chửng lại nhìn thi thể đám thích khách trong lao, nói: “Trương Long Triệu Hổ, hai người các ngươi dẫn người mang người chết ra ngoài, Vương Triều Mã Hán, hai người các ngươi an bài lại thủ vệ cho đại lao.” Ánh mắt hắn rơi lên người Triển Chiêu, sau đó lại nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch thiếu hiệp, phiền ngươi đưa Triển hộ vệ về phòng nghỉ ngơi!”

“Đại nhân…” Triển Chiêu trong lòng tràn ngập xấu hổ, không khỏi liền muốn chối từ, nhưng Bao Chửng xua tay cắt lời: “Ở đây không có chuyện cho ngươi giúp, quay về nghỉ ngơi, mọi chuyện chờ trời sáng lại nói!”

Triển Chiêu còn muốn nói gì nữa, lại bị Bạch Ngọc Đường đoạt trước: “Được rồi, Miêu Nhi, mệnh lệnh của Bao đại nhân ngươi cũng dám không nghe? Đi mau đi mau!” Vừa nói, vừa nửa lôi nửa đẩy mang Triển Chiêu ra ngoài.

Triển Chiêu không có nội lực, đương nhiên không chống lại Bạch Ngọc Đường nổi, thêm nữa y vừa rồi nhìn thấy tử trạng của Mạc Xuy Yên, nhất thời trong lúc giận dữ lại tác động đến nội thương, mới bị Bạch Ngọc Đường lôi ra ngoài đại lao, liền cảm thấy lồng ngực đau đớn, lập tức dưới chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp.

Bạch Ngọc Đường tay mắt lanh lẹ dùng một tay đỡ lấy y, kinh hoàng hỏi: “Miêu Nhi, sao vậy?” Nói xong, liền dò mạch cổ tay Triển Chiêu, chỉ cảm thấy mạch đập dưới ngón tay hỗn loạn, vừa gấp vừa hoảng, không khỏi vội vàng la lên: “Ta đi gọi Công Tôn tiên sinh lại…”

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu nắm lấy tay hắn, tựa vào vai hắn khẽ thở hổn hển, nói: “Không cần… vừa rồi thở gấp quá, nghỉ ngơi một chút là được rồi…”

Thấy vẻ mặt kiên trì của y, Bạch Ngọc Đường hết cách, dứt khoát cúi người ôm cả người y lên, trực tiếp đi đến gian phòng phía tây viện của Triển Chiêu.

“Ngọc… Ngọc Đường, ” Triển Chiêu bị dọa không nhẹ, vội vàng giãy dụa nói: “Ngươi thả ta xuống đi, ta tự mình đi được…”

Bạch Ngọc Đường trừng y, hung hăng nói: “Ngươi còn dài dòng, cẩn thận Bạch gia gia gọi toàn bộ người trong phủ Khai Phong đến xem náo nhiệt!”

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường nói được thì làm được, đành không tình nguyện ngậm miệng, nhưng trong lòng thầm nghĩ, con chuột bạch này quan tâm người ta mà lại bá đạo thế này, nào đâu là ‘Cẩm Mao Thử’, rõ ràng là một con ‘Cẩm Mao Hổ’.

Đợi đến khi được Bạch Ngọc Đường ôm về phòng đặt trên giường, đường đường “Ngự miêu” đã thành một con mèo da đỏ.

“Đừng lộn xộn!” Thấy Triển Chiêu muốn xuống giường, Bạch Ngọc Đường ấn y trở lại.

“Còn muốn thế nào?” Triển Chiêu khẽ nhíu đôi mày kiếm.

Bạch Ngọc Đường trừng y: “Ngươi vừa nãy tác động nội thương, Bạch gia gia giúp ngươi điều tức một chút, tự ngươi không xem trọng thân thể mình, Bạch gia gia thay ngươi xem trọng!” Ngữ khí tuy hung dữ độc địa không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt lại tiết lộ sự quan tâm thân thiết tự đáy lòng.

Thấy con hổ con lại lắc lư đi qua muốn trèo lên người Triển Chiêu cọ cọ, Bạch Ngọc Đường không nhịn được, dứt khoát nhấc cổ hổ con lên, đem nó thả lên giường.

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường chặn họng không còn nói được lời nào, đành thành thật ngồi bên giường, y chỉ là nhất thời khí cấp công tâm, dẫn đến khí huyết di động, nội lực của Bạch Ngọc Đường vừa vào cơ thể, sau một phen dẫn dắt, cảm giác tắc ứ đau đớn trong lồng ngực liền dần dần tiêu tán. Cảm giác được bàn tay Bạch Ngọc Đường từ sau lưng thu hồi lại, Triển Chiêu thở ra một hơi, cúi người ôm con hổ trắng con nãy giờ vẫn bò bò bên giường không ngừng thấp giọng kêu lên giường, đứng dậy từ ngăn tủ lấy ra kim sang dược và băng vải mang lại, nói với con chuột bạch bự đang tựa đầu giường bắt chéo chân: “Cởi y phục ra!”

Lông mày Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch, nở nụ cười tà khí: “Miêu Nhi, ngươi cuối cùng cũng chịu lấy thân báo đáp rồi hả?”

Triển Chiêu ‘oành’ một tiếng mặt đỏ bừng bừng, cả giận nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi không thể nghiêm túc một chút hả?”

Bạch Ngọc Đường từ trên giường nhảy xuống, cười nói: “Được được, ta nghiêm túc, đừng giận! Đừng giận! ” Vừa nói, móng vuốt chuột còn xoa xoa lưng Triển Chiêu.

Triển Chiêu thật sự bị hắn đùa cho nổi giận, giãy vai né tránh tay hắn, lật tay nắm lấy vạt áo ấn hắn ngồi lên giường, tức giận cởi ra khăn lụa đắp trên vai hắn, nói: “Bạch ngũ gia cảm thấy mình nhiều máu đến nỗi không có chỗ phóng phải không? Ngươi không để ý, nhưng ta còn sợ nệm giường mình dơ đó!”

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, mặt ủy khuất thoát áo bào trắng dính đầy vết máu xuống, lộ ra thân trên, lầu bầu nói: “Thật là con mèo con nhẫn tâm, vì cái nệm giường thôi mà muốn đuổi người ta, đến cả giao tình đổi mạng cũng không thèm quan tâm, hừ, nhân tình lãnh noãn, thế thái đàm lương (*nhân tình ấm lạnh, lòng người thất thường) mà!” Lời ngoài miệng thì ủy khuất, nhưng lại nhếch mày nhướng mắt lén nhìn phản ứng của Triển Chiêu.

Triển Chiêu thật là dở khóc dở cười, thanh lý xong vết thương, đắp thuốc, lúc quấn băng còn cố ý tăng chút sức, quả nhiên nghe được tiếng la đau kêu trời than đất của con chuột kia, khiến con hổ trắng cũng bị hoảng sợ kêu ngao ngao.

“Được rồi, hơn nửa đêm rồi, ngươi ồn ào xong chưa? ” Kỳ thực Triển Chiêu trong lòng hiểu rõ Bạch Ngọc Đường cố ý quấy rối là để dời đi lực chú ý của y, không muốn y lại vì cái chết của Mạc Xuy Yên mà tự trách.

“Được, được, Miêu Nhi không cho ồn sẽ không ồn ào nữa.” Bạch Ngọc Đường hì hì cười bắt lấy tay Triển Chiêu, ngón tay linh hoạt mở ra bao da ám tiễn trên cổ tay Triển Chiêu, đặt lên bàn, nói: “Miêu Nhi, nhanh đi nghỉ ngơi!” Trong giọng nói bất giác mang theo chút sủng nịch.

Bạch Ngọc Đường quăng hổ con vào góc giường, túm áo kéo Triển Chiêu nằm xuống, kì thực mấy ngày nay hắn nghỉ ngơi cũng không tốt lắm, vừa rồi lại đánh nhau sống chết một trận, thêm nữa thụ thương mất máu, đã cảm thấy mệt mỏi, không bao lâu hô hấp liền bình ổn ngủ mất.

Con hổ con thấy trong phòng lại an tĩnh, liền cũng không trèo lên người Triển Chiêu, tự cuộn mình trong góc giường ngủ.

Nhưng Triển Chiêu hiện giờ chưa thấy buồn ngủ, mượn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, có thể thấy được khuôn mặt say ngủ yên tĩnh của Bạch Ngọc Đường, khuôn mặt tuấn tú vừa mở mắt liền sinh động dị thường, vui cười giận mắng, bách biến đa dạng, lúc ngủ say cuối cùng mới xem như đem vẻ tuấn mỹ vốn có hoàn toàn biểu hiện ra.

Khuôn mặt hơi nghiêng, tinh xảo đủ khiến cho nữ tử thế gian ước ao, Triển Chiêu tuy ít khi để ý dung mạo người khác, nhưng cũng không thể không thừa nhận, người bên cạnh có thể xưng là mỹ nam tử số một mà y từng gặp qua.

Một nhúm tóc bướng bỉnh trượt xuống bên môi, Bạch Ngọc Đường tựa hồ cảm thấy có chút ngứa ngáy, mơ mơ màng màng kéo chăn lên cọ cọ, rồi lại nhấp nhấp môi, xong lại tiếp tục ngủ.

Triển Chiêu nhịn không được khẽ cười lên, người này, bình thường biểu hiện có bá đạo ngông cuồng ngạo nghễ bất kham thế nào, kỳ thực bên trong vẫn có một mặt giản đơn hồn nhiên như cũ. Ngay cả người giang hồ, có thể nói hắn tàn nhẫn, nói hắn tự phụ, nói hắn lạnh lùng, nhưng không thể nói hắn không phải người hiệp nghĩa.

Người này danh hào là thử, nhưng cũng là một con hùng ưng bay lượn chín tầng mây, tự do tự tại, chịu không được một chút bó buộc. Kỳ thực, tính tình hào sảng bất kham, sự hào hùng phóng ngựa thiên hạ, sự thẳng thắn xem như đương nhiên, sự hiệp nghĩa ghét ác như thù của hắn, đều khiến y ước ao. Tuy đều là thiếu niên trường kiếm giang hồ tín mã do cương, nhưng tính tình y nội liễm, có tâm sự gì cũng để trong lòng, cuối cùng so không được với tính cách dám yêu dám hận, yêu đến oanh oanh liệt liệt, hận đến giơ đao đoạn tình của người này. Y, xác thực lo lắng quá nhiều, nên lúc làm việc thường hay đánh mất sự hào hiệp ấy…

“Ưm… Miêu Nhi, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, ta nhìn thấy… yêu thương…” ” Bạch Ngọc Đường mơ mơ màng màng cất tiếng nỉ non, nghiêng người, cánh tay lại xem như đương nhiên mà khoát lên hông Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghe thấy mà cả kinh trong lòng, lời này của Bạch Ngọc Đường… ngữ khí này… đều khiến y không tự chủ được mà hoảng hốt, cảm giác đã mấy lần chợt lóe trong lòng, lần này cuối cùng cũng đã bắt được.

Lúc Bạch Ngọc Đường nói chuyện với y thường mang theo sự quan tâm, lúc hắn nhìn y thì trong lơ đãng lại lộ ra tình tố khó mà nói rõ, sự ôn nhu lưu luyến ẩn sâu nơi đáy lòng đó, sự đau lòng nhức nhối áp tại trong tim đó…

Cảm giác vốn luôn bị y vô thức lảng tránh, giữa đêm khuya vắng lặng như dòng nước trong này, hoan hỉ tràn ra như từng dòng suối, nhảy nhót thành những đóa hoa nước trong lồng ngực y, gợi ra vô số rung động.

Trước đây y xem tất cả những thứ này như tình cảm giữa huynh đệ, giữa tri kỷ, nhưng từ sau chuyện trong Phù Vân Lâu, y dần dần phát hiện… tựa hồ hình như không phải thế? Vì sao, sự đụng chạm của  Tạ Ngọc Thụ khiến y cực kỳ phản cảm, mà Bạch Ngọc Đường suốt ngày ngủ cùng giường với y, ồn ào đến vành tai tóc mai chạm nhau, y lại chưa từng có loại cảm giác không thích hợp? Vì sao, mỗi lần nghĩ đến, ngữ khí của Bạch Ngọc Đường đều sẽ khiến y hoảng hốt, nhãn thần của Bạch Ngọc Đường đều sẽ khiến y khẩn trương? Y vì sao sẽ có thứ cảm giác khó hiểu như thế với Bạch Ngọc Đường?

Y rốt cuộc… bị sao vậy?