[Thử Miêu] Nhặt Mèo

Chương 2: Nuôi mèo




Bạch Ngọc Đường nuôi mèo, là một con mèo hoang màu đen nhặt được! Bạn bè xung quanh tỏ vẻ quả thật không thể giải thích. Ai cũng biết Bạch Ngọc Đường có bệnh sạch sẽ, thích mèo nhưng cho tới bây giờ chưa từng nuôi qua, lần này ra ngoài bỗng nhiên lại nhặt một con về chăm nuôi giống như bảo bối, còn nghĩ rằng là giống quý hiếm gì, có người cố ý tới cửa nhìn xem một chút, kết quả được mở rộng tầm mắt.

"Tôi nói này lão ngũ, chúng ta còn tưởng rằng cậu nhặt được con mèo quý hiếm gì chứ." Tưởng Bình vây quanh mèo nhỏ vài vòng, tấm tắc nói: "Chỉ là một con mèo cỏ Trung Quốc bình thường mà thôi."

Mèo nhỏ dường như nhìn ra trong mắt Tưởng Bình ghét bỏ nó, nó kiêu ngạo kêu meo một tiếng, quay người... không để ý tới hắn, vùi đầu vào lông, cái đuôi phất qua lỗ tai.

Bạch Ngọc Đường buồn cười sờ sờ lông mèo nhỏ, nụ cười ôn nhu trên mặt làm cho Tưởng Bình tự cảm thấy run run: "Lão ngũ, không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Có cần phải cười đến đẹp trai như vậy không!"

Bạch Ngọc Đường trừng hắn một cái, Tưởng Bình vẫn không dao động, tò mò hỏi: "Này, lão ngũ, mèo con này tên là gì?"

"Vẫn chưa nghĩ ra." Bạch Ngọc Đường thở dài, mèo này có chủ nhân, nếu mình tự tiện đặt tên mới cho nó hình như không được tốt lắm, nhưng không có tên bình thường muốn gọi nó cũng không tiện, cho nên gần đây hắn luôn suy nghĩ vẫn đề này.

Tưởng Bình nghĩ rằng hắn chưa nghĩ ra tên nào hay, vì thế cười xấu xa nói: "Có gì mà khó nghĩ? Nó đen thui như vậy, cứ gọi 'than đen' là được rồi."

"Méo!!!" Mèo nhỏ nghe thấy tên này lập tức xù lông, chạy tới cào hắn, Bạch Ngọc Đường cũng không ngăn cản, Tưởng Bình hoảng sợ từ trên sô pha nhảy lên né tránh.

Mèo nhỏ cào vào khoảng không, ngồi xổm xuống sô pha nhe răng trợn mắt với Tưởng Bình. Tưởng Bình cười khan vài tiếng, nói tạm biệt với Bạch Ngọc Đường rồi vội vội vàng vàng rời đi.

Bạch Ngọc Đường ôm mèo nhỏ lại trấn an: "Không có chuyện gì đâu, người kia không có ác ý, hắn là tứ ca của ta." Lúc học đại học, Bạch Ngọc Đường ở ký túc xá sáu người, nhưng mà có một người vừa khai giảng không lâu đã dọn đi rồi, chỉ còn năm người bọn họ. Tính theo tuổi tác Bạch Ngọc Đường là nhỏ nhất nên gọi là lão ngũ, mặc khác những người còn lại đều tự xem mình là anh, đối với hắn thật quan tâm, cho dù đã tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc, năm người tình cảm tốt lắm.

"Mẻo?" Mèo nhỏ nghiêng đầu, ánh mắt màu lam chớp chớp, không biết nó có nghe hiểu hay không.

Bạch Ngọc Đường nhìn mèo con, đôi mắt mèo màu lam làm hắn cảm thấy thật thoải mái, không hiểu sao rất thích. Hôm nay Tưởng Bình nhắc tới, làm hắn cũng quyết định phải đặt cho mèo con một cái tên hay.

Nhẹ nhàng vuốt ve lông mao trên lưng mèo nhỏ, Bạch Ngọc Đường có hơi xuất thần, không biết đang nghĩ gì. Mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trên đùi hắn, bộ dạng được sờ thoải mái cuộn tròn thành một cục, chỉ chốc lát sau đã ngủ, nhỏ giọng thở khò khè.

Bạch Ngọc Đường cũng dần dần buồn ngủ. Lúc ý thức mông lung, hắn dường như mơ thấy một tiểu viện cổ kính, nam tử mặc quần áo cổ trang màu lam ngồi cạnh bàn đá đưa lưng về phía hắn, chỉ cần nhìn như vậy cũng có thể cảm nhận được khí chất quân tử, người nọ thanh như trúc, ôn nhuận thanh mát mà không mất đi sự kiên cường, làm người khác có thiện cảm. Bạch Ngọc Đường dường như nghe được có người nào đó gọi một câu "Miêu Nhi", nam tử kia nghe tiếng quay đầu qua nhìn hắn, không thấy rõ mặt, chỉ thấy được đôi mắt tràn ngập linh khí giống y như mèo, trong suốt sáng ngời nhìn rất đẹp.

Nam tử hẳn là thấy được người tới, nói câu gì đó, trên mặt lộ ra tươi cười nhu hòa, đáy mắt cũng hiện lên vui vẻ. Bạch Ngọc Đường đoán, người tới nhất định là người rất quan trọng với hắn...

Tỉnh mộng, Bạch Ngọc Đường không phát hiện biểu cảm tươi cười của mình, một tay với tới mèo nhỏ đang ngủ say, không để ý nó đang khó chịu quơ móng vuốt, hôn lên đầu nó: "Mèo nhỏ, ta vừa mơ một giấc mơ, ta không nhớ rõ ràng, nhưng đột nhiên ta nghĩ ra cái tên thật thích hợp với ngươi."

Bạch Ngọc Đường nhìn đôi mắt màu lam của mèo nhỏ, nhẹ cười nói: "Như vậy kêu 'Miêu Nhi' đi, đơn giản dễ nhớ, thế nào?"

"Meo meo?" Mèo con không rõ mà nghiêng đầu đối diện với hắn, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm chóp mũi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chọc chọc mũi mèo con, "Ta xem như ngươi đáp ứng rồi, Miêu Nhi, Miêu Nhi..."

Lặp lại nhỡ kỹ tên này, trong lòng Bạch Ngọc Đường đột nhiên nổi lên một trận nhu tình. Hai chữ vô cùng đơn giản lưu luyến giữa hai môi, mỗi một âm tiết đều quen thuộc như vậy, mang theo sự dịu dàng quyến luyến khó phát hiện, giống như đã muốn gọi như vậy rất nhiều lần, mỗi lần đều tràn đầy thâm tình.

Tên của mèo nhỏ cứ như vậy được quyết định, Bạch Ngọc Đường rất thích kêu tên này, lúc không có việc gì làm thì gọi mèo nhỏ. Lâu dài mèo nhỏ dường như cũng cam chịu cái tên này, mỗi lần Bạch Ngọc Đường gọi đều vui vẻ chạy tới, vây quanh hắn làm nũng.

Có một lần anh trai Bạch Ngọc Đường là Bạch Cẩm Đường đến đây thăm hắn, thuận tiện nhìn xem con mèo em trai nhặt về, nghe Bạch Ngọc Đường gọi như vậy, thốt lên một câu: "Gọi đến sâu sắc cảm tình như vậy, biết rõ là kêu mèo, không biết còn tưởng rằng em đang gọi người yêu đấy."

Bạch Ngọc Đường sặc nước, trả lời: "Anh nghĩ nhiều rồi, không phải là một mình ngốc lâu quá nên buồn tẻ phải không? Quan tâm đến bản thân một chút, mau tìm chị dâu cho em đi."

Bạch Cẩm Đường bình tĩnh uống trà: "Đừng nóng vội, sớm hay muộn thôi, chỉ sợ em không tiếp thu được."

Bạch Ngọc Đường không hiểu có ý gì, nghe như anh trai đã có đối tượng, hắn cũng lười quản, dù sao anh ấy xác định rồi thì sẽ dẫn người về, hiện tại hắn chỉ có thể chúc phúc anh trai hết thảy thuận lợi. Đương nhiên, hắn không biết đối tượng theo đuổi của anh ấy là ai, cho nên lúc Bạch Cẩm Đường dẫn Công Tôn Sách về nhà, trong lòng Bạch Ngọc Đường vô cùng ngạc nhiên. Ngoại trừ cảm thán duyên phận thật trùng hợp, ý nghĩ duy nhất chính là khó trách anh ấy không phản đối tình yêu của mình, thì ra so với mình cũng không kém bao nhiêu.

Bạch Ngọc Đường định kì mang mèo nhỏ đến bệnh viện thú y gần đó kiểm tra, sau khi mèo nhỏ khỏi hẳn, nó thường xuyên được hắn mang xuống công viên của tiểu khu đi dạo. Mèo nhỏ rất nghe lời, sau khi tháo băng thật sự rất hoạt bát nhưng chưa bao giờ chạy xa, chỉ vòng quanh chạy trước chạy sau bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nếu Bạch Ngọc Đường đi chậm nó còn quay mặt lại kêu meo meo vài tiếng, hối thúc hắn đi nhanh chút. Bạch Ngọc Đường đuổi theo mèo nhỏ của mình chơi đùa, vẻ mặt tươi cười cưng chiều.

Đôi khi Bạch Ngọc Đường ôm mèo nhỏ vào lòng, vừa vuốt lông nó vừa thì thầm tự nhủ: "Miêu Nhi, chủ nhân của mi là người thế nào?"

Mèo nhỏ ngẩng đầu 'meo' một tiếng, giống như nghe hiểu Bạch Ngọc Đường đang nói về chủ nhân của mình, bộ dạng nó vô cùng tự hào.

Bạch Ngọc Đường bật cười: "Có thể nuôi ra được con mèo thông minh như vậy, nhất định cũng là một người thú vị. Có cơ hội nhất định phải gặp mặt một lần."

Bạch Ngọc Đường vốn chỉ tùy tiện nói, không ngờ một câu thành thật. Vài ngày sau có số lạ gọi đến, sau khi Bạch Ngọc Đường nhấc máy, bên kia điện thoại truyền đến giọng nam ôn hòa dễ nghe: "Xin chào, là Bạch Ngọc Đường, Bạch tiên sinh phải không?"

Bạch Ngọc Đường nghe được giọng nói này trong lòng bỗng nhảy loạn: "Là tôi, cậu là..."

Giọng nói trong trẻo của thanh niên mang theo ý cười, dường như có thể làm người khác tưởng tượng được biểu cảm trên mặt hắn, nhất định là vui vẻ thật lòng.

"Tôi là chủ nhân của mèo nhỏ, Triển Chiêu."

Hết chương 2. 12/1/2022

Tác giả: Duy Vi A Yêu

Edit: Thỏ Cụp Tai