Đêm khuya vắng người, trong phòng lại như đốt lửa. Hai người không ai lên tiếng, thở hổn hển, lăn lộn trên giường.
Ôm hôn nhau, cả y phục cũng không kịp cởi ~~ Bạch Ngọc Đường đang lúc hỗn loạn khó khăn lắm mới tìm được đúng vị trí mà hôn, đem đôi môi ấn lên đôi môi run run của Triển Chiêu dùng sức chà mấy cái, mới hung hắng cắn, hôn xuống, thay đổi góc độ mút lấy, một lát đầu lưỡi khơi ra khoang miệng Triển Chiêu, vội vàng cắn xé ~ từ cổ họng Triển Chiêu truyền ra tiếng ô ô rên rỉ, hai tay siết chặt bả vai cùng tấm lưng của Bạch Ngọc Đường, dùng sức xoa nắn ~ y phục của Bạch Ngọc Đường bị kéo liền mở ra, bụng eo trần trụi đè lên người y, làm cho y có một loại khoái cảm kích động ~
Kể từ lúc mình có những hiện tượng kì quái vì có hài tử, thân thể liền thay đổi không như mình nữa ~ mà thân thể phái nam kính gầy hữu lực của Bạch Ngọc Đường đối với y lại có một lực hút đặc biệt mãnh liệt, mỗi lần không cẩn thận sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng hồi nữa sẽ đổi thành cả người nóng lên ~~
Bị Bạch Ngọc Đường hôn đến thở không nổi, y vẫn còn gấp gáp thăm dò trên người đối phương, không chịu ở yên sờ từ bả vai tới cánh tay, eo, thậm chí lồng ngực, bụng ~~ thấp hơn nữa do vị trí cơ thể nên không sờ tới, đôi chân bị Bạch Ngọc Đường đè ép, không cách nào hoạt động tự do ~~
“Ư, ư…” ~~ Triển Chiêu mau chóng muốn nói ~ tay đẩy ra Bạch Ngọc Đường ~~
“Làm gì?”
Bạch Ngọc Đường quyến luyến thả ra môi Triển Chiêu, lại ngậm lấy bờ môi hồng nhuận, mút cắn, tay cùng dời lên đem trường sam cản trở trên người Triển Chiêu kéo qua một bên, lột quần của y. Chưa lột hết, tay đã bị Triển Chiêu bắt lấy ~~
“Ai da ~ Mèo con, đừng thô lỗ như thế được không? Bình thường không phải tư văn lắm sao!?”
Bạch Ngọc Đường bị y đè xuống dười, có hơi có chịu ~~ Triển Chiêu há miệng thở dồn, chậm rãi cúi người xuống, bắt đầu ôn nhu hôn hắn ~ thật ra chỉ là điểm lên như chuồn chuồn điểm nước, vì có hơi vội nên có thể cảm giác được môi chạm lên người còn hơi run rảy ~ lúc bờ môi ướt át đụng vào hõm vai có hơi nhột, mèo này còn cố ôn nhu sao ~~
Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất thoải mái, dứt khoát nằm lên giường cho Triển Chiêu phát huy ~
Triển Chiêu nhìn thân thể trần ngực nằm ngang trên giường, có chút không nén được kích động ~~ trong người như có một thứ giống dòng điện chạy dọc theo cột sống tới đỉnh đầu, đôi môi chuyển từ cổ Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt lướt xuống ngực bụng, ngậm nhẹ hai đầu nổi lên trên phần ngực bằng phẳng của hắn, ngẩng đầu lên len lén nhìn, Bạch Ngọc Đường hít một hơi thật sâu, tay không cưỡng được bắt lấy cổ Triển Chiêu ~~
Mặt Triển Chiêu chuyển tới hông của hắn, cuối cùng dừng lại ở cơ bụng ~ mê mẫn nhìn, bắp thịt rõ ràng văn lý, theo động tác cơ thể của Bạch Ngọc Đường mà phập phồng, cứng chắc mà đẹp đẽ ~ chạm nhẹ một cái, sau đó hôn lên từng mảng, chỉ tiếc bắp thịt quá căng bóng nên không ngậm được vào miệng, chỉ có thể liếm cắn ~~
Bạch Ngọc Đường thoải mái thở khí, một tay thô bạo níu lấy tóc Triển Chiêu muốn y xuống dưới nữa, nhưng Triển Chiêu lại lần nữa bò lên người hắn, miệng cọ xát môi cùng cằm hắn ~ Bạch Ngọc Đường ôm cổ của y, hô hấp nồng nặc của hai người gộp lại, môi lưỡi giao hòa vào nhau ~~
Bạch Ngọc Đường cảm giác được tình dục của Triển Chiêu hết sức mãnh liết, giống như đã bị đè nén rất lâu mới bộc phát ~ hai tay y đã không nhịn được cố định ở hai bên eo mình, thân thể cũng lắc lư mô phỏng động tác đâm ~ xiêm y mỏng manh đã sớm loạn lạc, Bạch Ngọc Đường có thể cảm nhận được có thứ cứng cứng động đậy ở hạ thân mình ~~
Thấy người bên dưới vô cùng phối hợp, Triển Chiêu không nhịn được nâng lên người trên, hai tay cũng đặt lên hai bên cơ thể Bạch Ngọc Đường, ngước đầu động eo, thỉnh thoảng đụng trúng dục vọng cương cứng của Bạch Ngọc Đường, y liền run rảy, càng dùng thêm sức đâm ~ vì do y phục quấn quanh một chỗ, lần nào kéo cũng tạo ra tiếng sột soạt, càng thêm kích thích cơ quan cương lên ~~~
Mèo này còn nóng nảy hơn Bạch gia, ngay cả y phục cũng không cởi, óc Bạch Ngọc Đường ong ong, mặc dù vẫn cảm thấy kì quái với tư thế mất tự nhiên này, nhưng vẫn không chống được cám dỗ ~ tay cũng đặt lên cái mông lên xuống của Triển Chiêu, cùng y cọ xát ~ động tác Triển Chiêu ngày càng nhanh, đôi môi mím chặt khẽ mở phát ra tiếng rên a a thật khẽ, thân thể run lẩy bẩy ~~~~
Theo một lần đâm mạnh, người Triển Chiêu bất chợt thẳng tắp ~~
Tay của Bạch Ngọc Đường cũng ngay lúc này nắm lấy dương vật bị kích thích tối đa kia ~
Triển Chiêu khẽ kêu a một tiếng, ngã phịch xuống giường ~~
“Nè ~ ngươi làm vậy không được ~ mình thoải mái rồi bỏ chạy a ~”
Bạch Ngọc Đường ác liệt nói ~ ngón tay siết chặt phần đỉnh của thứ đang bừng bừng run rảy, Triển Chiêu cứng ngắc, trước theo phản xạ kẹp chặt chân, sau đó ưỡn ẹo thân thể đẩy ra hắn ~~
Bạch Ngọc Đường chặn lại hai chân đang đá của y, tay vững vàng khống chế cây cột chưa được giải phóng, siết một cái, nắm đấm Triển Chiêu vung ra nhất thời mềm xuống, mặt đỏ bừng không thở nổi, ánh mắt khó chịu híp lại thành một đường, vẫn còn hung tợn trừng hắn ~
“Ngươi, khốn kiếp!”
Thân thể Triển Chiêu đã sắp nổ tung ~ vậy mà Bạch Ngọc Đường nhất định không thả tay, mỗi khi y muốn phản kháng liền nhẹ nhàng xoa nắn cây cột kia làm y mềm nhũn té xuống giường ~~ toàn thân đều là cảm giác nhảy ra ngoài, đau, tê dại, y muốn phóng ra, la lớn ~~ tay liều mạng bấm bả vai Bạch Ngọc Đường, “Khốn kiếp ~ mau cho ta… a ~ nhanh lên ~”
“Còn sức mắng ta sao!?”
Bạch Ngọc Đường kéo thứ trong tay, phần đỉnh hồng hồng cũng bị kích thích lộ ra, một chút chất lỏng chảy xuống, hắn hơi thả tay một tẹo, cũng cảm giác được có thứ bật ra, chất lỏng màu trắng như bàn chải phun trào ~ hắn lại nắm chặt lấy, y như mong muốn nghe thấy thanh âm hít hơi của Triển Chiêu, thân thể ở dưới người cũng giãy dụa một trận ~~
Lúc thả lỏng, lúc siết chặt, Triển Chiêu khóc tới mức đơn giản là muốn chết ~
Lăn lộn trong khở sở thật lâu, Bạch Ngọc Đường mới để cho y bắn hết ~ thân thể xụi lơ nằm trên giường, Bạch Ngọc Đường vẫn đè trên người y không dậy, tay thờ ơ xoa nắm cơ quan vừa mềm rũ của y, làm nơi vừa bắn xong lại lên tinh thần ~
Khoái cảm lâu dài đánh thẳng vào Triển Chiêu ~ thì ra dùng tay người khác không giống như tay mình, đụng đụng mấy cái cũng làm y muốn nhảy, huống chi động tác còn lộ liệu như thế ~~ y không khỏi thở ra một hớp, hai con mắt nheo lại, đôi môi khô khốc ~
“Đừng nóng, lát nữa cho ngươi sung sướng ~~”
Thế này người làm y thống hận đang dâm tà nhìn y, cái biểu lộ “để cho ngươi thỏa mãn” làm y có chút lúng túng như bị nhìn thấu, ngay sau đó là hưng phấn đến khô miệng lưỡi ~
CHờ đến lúc phát giác ra bên trong cơ thể có ngón tay chuyển động, cúi đầu nhìn y phục dưới thây đã sớm bị ném sang bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đang nhìn vào giữa hai chân mình, bàn tay đang chôn ở nơi đó liên tục hoạt động, nhất thời có hơi kinh ngạc~~
Cảm nhận được ánh mắt của y, Bạch Ngọc Đường liếc y một cái, Triển Chiêu nhất thời đỏ mắt tới mang tai ~~ thân thể muốn nằm vật xuống, Bạch Ngọc Đường lại cản y, đưa thân thể của y tựa lên chăn gối, ngồi đàng hoàng, “Không phải các ngươi đều bảo ta không đủ thể thiếp sao?”
Hắn ôn nhu nói xong, thân thể Triển Chiêu lại run lên một cái, vì y cảm giác được bên trong tiểu huyệt lại tăng thêm một ngón tay, đâm vào làm cả người y bất an. Bạch Ngọc Đường vừa tăng thêm số ngón tay vừa tạo thêm độ sâu, vừa hỏi thăm y, “Nếu người cảm thấy có thể chúng ta sẽ làm tiếp ~~”
Từ góc độ của Triển Chiêu, có thể nhìn nhất thanh nhị sở cảnh tượng hai ngón tay thật dài linh hoạt ra vào thân thể ~ huyết dịch màu trắc, là của mình vừa lưu lại. Ngón tay hữu lực đang hoạt động, là bàn tay bình thời cầm kiếm đấu với mình ~ còn có ngữ khí thương lượng của Bạch Ngọc Đường, hết thảy làm đầu y phát mộng, bị cảm giác kích thích dâm mi làm hồ đồ!
Hơn nữa, khi y nhìn rõ hạ thể của mình, lúc cây thứ ba cắm vào, theo phản xạ dựng đứng lên!
Triển Chiêu rên một tiếng, ụp mặt vào trên giường, “Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng quá đáng!”
Y phẫn hận nhấc một chân lên đá, Bạch Ngọc Đường nắm lấy mắt cá chân của y, “Không đợi kịp sao? Được ~~”
Chữ được còn chưa nói hết, Triển Chiêu đã cảm thấy một vật to lớn vừa cứng vừa nóng đâm vào cơ thể của mình, nội bích bị ma sát lập tức bao bọc lại nó, nóng tới mức Triển Chiêu lúc ấy như muốn bắn ra ~~ phải hút một hớp khí thật to mới ngăn chặn được sư vong động của mình ~~
Bạch Ngọc Đường đặt hai chân thon dài của y lên ngang hông mình, lại nhìn Triển Chiêu đang cắn răng chống đỡ, “Chuẩn bị xong chưa?”
Triển Chiêu lườm hắn, ánh mắt còn chưa thu hồi lại, thân thể đã co thắt một trận, thứ đột ngột đâm vào làm trước mắt y tối sầm!
Sau đó y không còn thở kịp nữa, những cú đâm vào liên tục không lưu tình làm cho y muốn bay lên trời ~ y dường như nghe thấy thân thể mình kêu lên kẽo kẹt, lắc lư qua lại ~~
“A ư…. a … a đợi, đợi ….”
Lúc này y mới nhớ ra mình chưa chuẩn bị tốt, hai tay không có chỗ bắt lại ~~ vội vàng bắt lấy nệm mềm dưới thân, mà Bạch Ngọc Đường cũng không cho y thời gian chuẩn bị, cùi đầu tìm được đôi môi mềm, hung hăng hôn lên, chờ môi của Triển Chiêu bám lấy hắn như tìm được một bó cỏ cứu mạng ~ hắn mới ôm chặt cơ thể Triển Chiêu, thắt lưng xoay mạnh lắc lư tiếp tục hung dữ đâm vào ~~
Triển Chiêu vội vàng mút vào nước miếng trong miệng Bạch Ngọc Đường, mới không để mình điên cuồng lắc lư ~~ Nhưng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng rút môi ra, cắn lên điểm đỏ dựng đứng trước ngực y ~ giống như có chấp niệm gì đó, miệng chính là không buông tha liều mạng cắn mút, giống như muốn kéo vật nhỏ đáng thương đó ra, điểm nhỏ hồng nộn càng thêm cứng, không biết thấm vào hay tiết ra, từng giọt thủy dịch trong xuốt ~ Triển Chiêu đau không chịu nổi, một chưởng đánh vào bả vai Bạch Ngọc Đường, đánh Bạch Ngọc Đường tách ra một chút, trong miệng lại cắn chặt, lôi kéo miếng hồng nhạy cảm kia như muốn xé rách ra ~ Triển Chiêu “A” một tiếng, nước mắt nhất thời bị kích thích chảy ra ~~
Bạch Ngọc Đường liếm lên lông mi của y, động tác trấn an làm Triển Chiêu nhẹ tránh né ~~ Bạch Ngọc Đường nhấc lên chân của y đặt lên vai, dán chặt lên người y đâm vào chỗ sâu ~~
Triển Chiêu không kiềm được ôm cổ của hắn, mới có thể chịu đựng được khoái cảm ngập trời ~ mỗi lần thứ nóng rực kia thối lui ra, y không nhịn được ôm chặt Bạch Ngọc Đường, phía dưới càng hung ác đâm vào chỗ mềm mại của y ~ đỉnh đầu cứng rắn đâm sâu vào thân thể y, làm y cuồng loạn uốn éo, “Ngọc Đường ~~ Ngọc ~~ Đường ~~~”
Lời nói đứt quãng kêu lên tên Bạch Ngọc Đường, cái miệng há ra giống như không khép vào được, run rảy nói không nên lời, “Ta… ta…”
Bạch Ngọc Đường nghi vấn, ở trong cơ thể y tìm kiếm một cái ~ lúc trượt qua nhục bích có hơi lồi lỗm khác thương, hai chân Triển Chiêu mạnh khép chặt một chỗ, thân thể rõ ràng co rúc lại ~~
Bạch Ngọc Đường ôm lấy bờ mông của y, thay đổi vị trí một cái, chính là chỗ này đi? Cảm giác không sai lắm ~~
Hơi lui ra ngoài ~ hai mắt Triển Chiêu thẳng tắp nhìn lên trên, giống như mới thở phào một hơi ~~
Nhưng ngay lúc đó, cự vật hung tợn đột ngột xộc thẳng vào, đâm vào nơi sâu nhất, thật là muốn mạng!
“A a a a a!!!”
Tiếng hét to đột ngột xuất hiện trong đêm đặc biệt vang, Bạch Ngọc Đường sợ hết hồn, vội bịt miệng Triển Chiêu lại ~
“Ta ~~ không ~ đừng, đừng đâm nơi đó ~~~” Triển Chiêu cuồng loạn lắc đầu, thân thể giùng giằng liều mạng lùi về sau, từ mấy kẽ ngón tay đang bịt miệng mình thốt ra mấy câu ~
“Ngươi không thể nhẫn một chút sao?”
Bạch Ngọc Đường vững vàng nhấn lên hông của y, để y với mình tiếp cận ngày càng chặt chẹ, “Sướng thì hôn ta, đừng kêu loạn ~~”
Triển Chiêu làm sao còn nghe được lời hắn nói ~ không nhìn tới miệng Bạch Ngọc Đường, bên tai đã sớm kêu ong ong ~~
Thấy y không nói, Bạch Ngọc Đường xoay thân tăng lên lực va chạm, lần nào cũng đâm thẳng vào nơi yếu hại đó ~~ bên trong cơ thể Triển Chiêu co lại thành đoàn, chặt tới mức làm hắn có chút đau, bất quá cảm giác công phá vô cùng sảng khoái ~
Triển Chiêu gần như ngất đi, tay vô thức kéo ra bàn tay che miệng y của Bạch Ngọc Đường, nhưng không có chút khí lực nào ~ Bạch Ngọc Đường thả tay ra, hung khi giảo hoạt ở nơi kia chậm rãi xoay tròn, Triển Chiêu bị kích thích gào to một tiếng, hai mắt nổ sao ~ đầu nghiêng qua một bên ngã xuống, bên trong cơ thể siết chặt sinh mạng Bạch Ngọc Đường ~~ Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy bị một phần mềm mại cố định, cũng có thể cảm nhận được gân xanh trên vật kia nổi lên, tinh khí hướng thẳng ra ngoài ~~
Nhưng bị ép đau như thế cũng không phắn ra được ~ bị bọc chặt quá đè lên đỉnh đầu ~ chặt tới mức hoa mắt, dụng cụ hoành hành trong cơ thể làm sao cũng không thể rút ra được ~
“Mèo con ~ mèo con ~~” Nhẹ nhàng vỗ má Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cố gắng giúp y thả lỏng một chút, vậy mà người Triển Chiêu vẫn cứng ngắc, ngón chân gấp khúc, cổ họng nhè nhẹ ư ử ~ ánh mắt mơ màng chăm chăm nhìn hắn ~
Bạch Ngọc Đường đau đến mức ánh mắt hóa đen, mồ hôi nóng theo mặt chảy xuống, rơi lên lông mi thật dài của Triển Chiêu, Triển Chiêu mới giật mình lay động cơ thể ~ Bạch Ngọc Đường không dám mạnh rút ra, chậm rãi động mấy cái, cảm giác nơi kia bắt đầu hơi nhường ra, lúc này mới rút ra đâm vào ~ dần dần, có chút giận dỗi tới lui, động tác bắt đầu thô bảo ~
Một cỗ nhiệt lưu đổ lên cây cột đang hung tợn chiến đấu, từ nơi giao hợp lại thấm ra một chút thủy dịch trong suốt ~ nhỏ xuống chỗ kín của hai người ~ cảnh tượng đặc biệt dâm mi này làm Bạch Ngọc Đường chết lặng, thân thể không khỏi run lên, nhanh chóng rút người ra ~~ chất lòng mới rồi muốn phát tiết nhanh chóng bắn tới ~ tới quá nhanh, hắn chưa kịp nghĩ, đã phun lên người Triển Chiêu, lên phần bụng dười lõa lồ, còn có bắp đùi chưa khép lại, từng chỗ đều là bạch dịch.
Bạch Ngọc Đường ngã quỵ, ôm lấy Triển Chiêu chưa phục hồi hôn vào miếng, kéo chăn đắp lên ~~
“Sao rồi? Mèo con ~~” Chỉ ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu còn đang mơ màng, ở trên trán, trên tai, mi mắt y hôn lên, cắn tai y oán trách, “Ai ~ làm sao biết ngươi nhạy cảm như vậy a, mới nãy ngươi kêu lớn tiếng như thế, ngày mai ra cửa đừng sợ họ cười.”
Triển Chiêu vẫn nghe thấy, đầu ngón tay giật giật, muốn huơ quyền, cuối cùng vẫn vô lực rơi vào trong khủy tay Bạch Ngọc Đường.
Lúc y tỉnh lại, trên người ướt nhẹp ~ mở mắt ra nhìn, Bạch Ngọc Đường đang cầm khăn lau người cho y, vừa lau vừa cúi người xuống, cẩn thận nhìn chăm chú bụng dưới của y, còn giơ tay ra sờ ~~
Triển Chiêu cả kinh, trên mặt nhất thời nóng rực, “Ngươi đủ chưa! Bạch Ngọc Đường!”
Thấy y tỉnh, Bạch Ngọc Đường nghi ngờ chớp mắt, “Ngươi đừng giận, tự mình nhìn xem ~ đây là gì a?!”
Triển Chiêu cúi đầu nhìn, phía dưới bụng nhỏ của mình, chính xác là hai bên bụng có mấy vết hồng nhạt, giống như hoa văn ~ bởi vì quá giống màu thịt, cho nên khó mà nhìn ra.
Bạch Ngọc Đường đang kinh ngạc, Triển Chiêu đã kéo chăn lên, không để ý tới người bên cạnh còn hỏi tiếp, “Trước kia có sao? Hả ~~ Mèo con”
Triển Chiêu dĩ nhiên biết mấy dấu đó ở đâu ra ~, từ lúc có con y đã thấy, bụng đang bằng phẳng đột ngột bự ra, mấy thứ kỳ quái này còn nhiều hơn nữa ~ bây giờ mặc dù nhạt màu rồi, nhưng người giống như mập một vòng, buồn bực ~~ mai một phải gia tăng luyện công nữa!
Nói là gia tăng luyện công, lại không ngờ sang ngày thứ hai mình vậy ngủ thẳng khi mặt trời lên cao mới tỉnh ~ ||| Vừa mở mắt, Bạch Ngọc Đường vùi sau lưng y vẫn đắp chăn ngủ say, Triển Chiêu lắc hắn, “Sao ngươi chưa dậy, Bao đại nhân cũng sắp thượng triều!”
“Không phải chỉ bỏ việc một ngày sao ~”
Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm một câu, xoay qua bám vào người y, ôm eo y lại khò khò ngủ ~ ||||||||
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx