Vẫn như mọi ngày bình thường, Lâm Lạc sẽ mang cà phê sáng vào phòng cho Lục Cảnh Ngôn. Sáng nay vẫn như thường lệ, lúc cô đặt cà phê lên bàn xong đã bị hắn kéo ngã ngồi trên đùi hắn.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Rồi lại hôn lên môi cô. Tên này đặc biệt thích hôn, cô nghĩ thế.
"Tối qua ai làm em khóc?"
"Không có đâu."
"Không có gì phải giấu, giờ anh là bạn trai em, đến cả việc bạn gái anh khóc mà anh không biết thì còn làm gì nữa."
Lâm Lạc bèn kể lại mọi chuyện cùng Vân Diệm, cô không muốn gặp anh ta, cũng không muốn tình bạn cứ thế cắt đứt.
"Vậy là tên đó thích em?"
"Ừm."
"Chết tiệt, hắn làm ở công ty nào? Anh liền phong sát giúp em."
"Đừng. Đừng vì em mà làm như thế với anh ấy, anh ấy cũng có làm gì em đâu."
"Nhưng anh không đồng ý em ở một chỗ với hắn ta nữa. Chuyển sang ở với anh."
Lâm Lạc cảm thấy như mình đang bị hắn bẫy hoặc chính cô bẫy mình.
"Không cần đâu."
"Nghe anh đi, giờ là đi làm việc, trưa sẽ đưa em đi ăn."
Thực ra Lâm Lạc cũng từng băn khoăn về việc chuyển ra ở riêng nhưng cô gắn bó với Chu Nhược Ninh và Vân Diệm lâu như vậy rồi, muốn rời đi cũng khó. Lục Cảnh Ngôn bảo cô chuyển sang nhà anh không phải không có lý, chỉ là do cô cảm thấy mối quan hệ của hai người họ tiến triển quá nhanh thôi.
Giờ nghỉ trưa, Lục Cảnh Ngôn lại tiếp tục dính lấy cô khiến cô bất giác mà bật cười.
"Anh có thấy chúng ta giống đang yêu đương vụng trộm không?"
"Sao lại nghĩ thế?" Hắn nhướn mày.
"Thì là chỉ thể hiện tình cảm lúc chỉ có hai người."
"Em muốn công khai hả?"
"Ý em không phải như vậy, em thích thế này hơn."
Lục Cảnh Ngôn ngồi xuống ghế chủ tịch, thuận thế ôm cô vào lòng để cô tựa vào ngực hắn.
"Em muốn thế nào cũng nghe em."
Lâm Lạc cảm thấy tình yêu của cô và Lục Cảnh Ngôn không có ranh giới của tiền bạc, hắn tôn trọng ý kiến của cô và không áp đặt theo suy nghĩ của hắn. Nhưng chỉ việc nhà ở thì cô buộc phải nghe.
Lâm Lạc đang ngồi trong lòng hắn vừa định nghỉ ngơi một lát thì ở ngoài lại thấy bóng dáng của Trần Mạc Vỹ đang hướng phòng chủ tịch đi vào. Cô nhanh tay lấy điều khiển trên bàn bấm nút khoá cửa lại. Lục Cảnh Ngôn nhìn cô sốt sắng mà bật cười.
"Sao vậy?"
"Anh ta mà biết là cả công ty biết đấy."
"Cậu ta dám anh sẽ đá cậu ta khỏi Lục thị."
"Em đi trốn đây, khi nào em đi mới cho anh ta vào đấy."
"Ừ, vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa sẽ gọi em dậy."
Lâm Lạc chạt biến vào phòng nghỉ, Lục Cảnh Ngôn nhìn theo cô rồi bật cười lắc đầu. Hắn bấm điều khiển mở cửa ra, Trần Mạc Vỹ vừa vào đã mắng.
"Cậu trêu tôi đúng không? Tự dưng đóng cửa làm gì?"
"Tôi thích."
"Này, sao tự dưng lại tăng lương nhân viên tháng này lên 1% thế? Cậu tỏ tình người ta không đồng ý nên não cũng hỏng à? Nhắc mới nhớ cô bé kia đâu rồi?"
"Đang ngủ trong phòng kia."
Trần Mạc Vỹ im bặt nhìn Lục Cảnh Ngôn vẫn chuyên chú xử lý văn kiện, chân mày anh nhếch lên, mặt làm ra vẻ khó tin.
"Cậu nói cái gì?"
"Lâm Lạc lúc nãy ở đây, vừa thấy cậu nên khoá cửa, sau đấy trốn vào phòng nghỉ rồi."
"Mẹ kiếp, cứ làm như tôi là yêu quái đấy, cô ấy đâu rồi? Có giỏi ra đây."
"Nhỏ tiếng đi, cô ấy đang ngủ."
"Đúng là dính tí tình yêu vào lại quăng bạn bè sang một góc. Ông đây không bày cậu, có khi đến giờ còn không tỏ tình được người ta."
"Hôm nay tôi không so đo với cậu."
"Kể tôi nghe xem cậu làm thế nào tỏ tình thành công cô ấy?"
"Bí mật."
"Cậu..."
Lâm Lạc chợp mắt một lát, Lục Cảnh Ngôn bảo sẽ gọi cô dậy nên cô cũng chẳng để ý gì giờ giấc. Nhưng khi tỉnh dậy rồi thì mới nhận ra đã là hai giờ chiều. Cô vội vã chỉnh lại drap giường rồi phóng ra ngoài. Lục Cảnh Ngôn vẫn ngồi đó xử lý văn kiện, thấy cô dậy mới mỉm cười.
"Dậy rồi sao?"
"Sao anh không gọi em dậy?"
"Để em ngủ thêm một lát có sao đâu."
"Sẽ bị trừ lương..."
Nói xong câu này cô mới hiểu thế nào là bê đá đập chân mình.
"Ai trừ lương em?" Lục Cảnh Ngôn cười.
"Em quen miệng thôi."
"Bạn trai em là chủ tịch, em vốn nên lười một chút đi."
"Anh đừng có chiều hư em."
"Chiều em hư cũng được."
Lâm Lạc thực sự cảm thấy hạnh phúc, cô nghĩ cả cuộc đời này mấy ai vẹn toàn như cô. Gặp một người, thích người đó và người đó cũng thích mình.
"À, giám đốc Trần đến làm gì?"
"Đến hỏi anh tỏ tình có được không?"
"Vậy là anh ấy biết rồi?"
"Ừ."
"Cả tập đoàn sẽ biết mất, em phải bịt miệng anh ấy mới được."
"Cậu ta đi hai tiếng rồi, có chắc cả tập đoàn cũng biết rồi."
"Rõ ràng anh hứa với em sẽ không công khai mà."
"Anh đùa thôi, cậu ta không dám nói đâu."
"Em đi làm việc đây, lát phải tìm anh ấy."
Lâm Lạc ra ngoài, Lục Cảnh Ngôn vẫn nhìn theo bóng lưng cô mà cười mãi. Cô nhóc này thay đổi 360 độ từ khi yêu hắn, từ một thư ký nghe lời chuyển thành một cô gái bướng bỉnh.
Sau khi tan ca, Lục Cảnh Ngôn đã phải cưỡng chế để cô về nhà hắn. Kết quả Lâm Lạc giận cho một trận.
"Mau đi tắm đi."
"Em không đi."
"Đừng bướng nữa, ở đây có gì không tốt."
"Nhưng anh chưa hỏi ý kiến em."
"Em sẽ không đồng ý."
"Em chưa muốn về nhà anh, chúng ta chỉ mới bắt đầu quan hệ này chưa được một ngày."
"Một giờ một phút anh cũng luôn muốn mang em về đây, đơn giản chỉ là anh muốn cô gái của anh bước vào nơi anh sống và là chủ nhân của nơi đó."
Lâm Lạc yên lặng nhìn hắn, chết tiệt, cô lại bị làm cho mềm lòng rồi.
"Có quần áo cho em không?"
"Nhà anh không có đồ cho nữ."
"Anh trêu em đấy hả?"
"Anh nghĩ em không mặc quần áo sẽ đẹp hơn."
Cô đỏ mặt rút vội một chiếc áo sơmi từ tủ quần áo của hắn rồi đánh vào vai hắn xong biến vào phòng tắm. Lục Cảnh Ngôn mở tủ rót một ly rượu vang rồi sửa sang lại giường ngủ một lát.
Lâm Lạc mặc sơmi của hắn chính xác là không vừa, áo vừa vặn che đi mông của cô để lộ ra đôi chân thon trắng nõn. Tóc cô xoã tán loạn, khuôn mặt còn hơi ướt. Lục Cảnh Ngôn thấy cô thế này trong lòng có gì đó hơi khác, Lâm Lạc là kiểu người muốn trẻ con sẽ có trẻ con, muốn quyến rũ sẽ có quyến rũ và cô đang đứng trước mặt hắn đây là hoàn toàn quyến rũ.
"Áo anh rộng quá."
"Em đang tính dụ dỗ anh sao?"
Lâm Lạc đỏ mặt vì câu nói của hắn. Cô đúng thật hơi tuỳ tiện vì dám trong nhà một người đàn ông mà mặc áo của hắn câu dẫn hắn. Nhưng hắn là bạn trai cô, có thể đường đường chính chính mà không ngại.
"Em không có."
"Uống một chút rượu chứ?"
"Muốn chuốc say em rồi làm càn đúng không?"
"Có làm càn cũng không cần em say."
Cô cười thoải mái tựa vào lồng ngực hắn, thực ra sống với hắn cũng tốt, không cần lo lắng tiền nhà, lại còn quang minh chính đại.
"Mệt thì ngủ trước đi, anh làm việc một chút."
"Anh không nghỉ ngơi được sao? Làm cả ngày."
"Làm để còn nuôi em."
"Anh đang nói kiểu như em là kẻ đào mỏ vậy, nuôi em cũng đâu cần tốn như thế."
"Chỉ muốn cho em một cuộc sống thật tốt thôi. Ngủ sớm đi, lát anh ngủ sau."
Cô bị cưỡng chế lên giường đi ngủ, hắn hôn lên trán cô rồi mới sang thư phòng xử lý công việc. Lâm Lạc dần dần mới chú ý đến căn nhà của hắn, không quá lớn nhưng rất sang trọng, tất cả đều mang gam màu tối như chính chủ nhân của nó. Cô đang nghĩ có nên thay đổi một chút hay không.