Sau khi trở về từ Liverpool, Lâm Lạc ngủ hẳn một ngày. Chuyển dịch thời gian, múi giờ lẫn khí hậu khiến cô không khoẻ cho lắm. Thế là bị cảm.
"Cảnh Ngôn..."
Không có ai.
"Ông xã..."
Vẫn im lặng, cô nhìn đồng hồ 11 giờ trưa, chắc hắn đến tập đoàn rồi. Được đặc cách nghỉ một ngày còn hắn phải làm việc ngay lập tức vì ở tập đoàn còn dang dở rất nhiều.
Lê thân mình mỏi mệt ướt đẫm mồ hôi ra khỏi giường. Lâm Lạc gượng vào phòng tắm rửa mặt rồi thay quần áo. Cô xuống bếp tự nấu một ít cháo trắng nhưng nhà lại hết thuốc cảm.
Đánh liều làm phiền hắn, cô bấm một tin nhắn.
"Anh về mua giúp em liều thuốc cảm."
Ngay lập tức hắn liền trả lời.
"Không khoẻ sao? Anh về ngay."
Cô về phòng nằm nghỉ một lát, mí mắt nặng trĩu.
Lần thứ hai mở mắt là 18 giờ tối, đèn phòng cũng bật, trên trán cô là một chiếc khăn ướt, trên bàn có cốc nước và vài ba viên thuốc.
"Cảnh Ngôn..."
Hắn mở cửa vào phòng. Lúc này cô mới kịp ngắm nhìn một Lục Cảnh Ngôn tuỳ ý khác hẳn thường ngày. Tay áo sơmi xắn lên, cà vạt bị nới lỏng cũng chưa cởi ra, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
"Sao vậy? Em tỉnh rồi, anh có nấu cháo, ăn một ít rồi uống thuốc nhé."
Cô lắc đầu dang hai tay về phía hắn ánh mắt chờ mong như đứa trẻ thu hút sự chú ý của người lớn. Hắn bật cười rồi lắc đầu bất đắc dĩ đành ngồi xuống giường ôm cô vào lòng.
Lâm Lạc thấy khá hơn rất nhiều, cơn sốt hình như cũng hạ. Cô co mình chui vào lòng hắn.
"Anh về khi nào?"
"Khi em nhắn tin đến."
"Em có phải tội đồ không? Anh đang bận đến như vậy. Em không định làm phiền anh đâu nhưng nhà hết thuốc rồi, em không đi được."
Hắn ôm lấy cô đầy cưng chiều.
"Việc này là việc của anh mà. Chuyện ở tập đoàn lúc nào cũng nhiều, nhưng anh cần em hơn. Huống hồ vợ mình ốm, bản thân không lo được thì anh làm được gì?"
"Em sợ em sẽ bị anh chiều hư mất."
"Được thôi, anh cho phép."
"Em muốn đi tắm, người em ướt cả rồi."
"Ừm, anh ôm em đi. Biết vậy đã cho em ít đi chơi lại rồi, em xem sốt đến 39 độ."
"Do em chưa quen thôi."
"Lần sau phải quản em chặt hơn."
Lâm Lạc nhìn bát cháo còn nóng trên bàn bỗng ngổn ngang cảm xúc. Lục Cảnh Ngôn từng là một con người chẳng biết gì ngoài làm việc. Sau đấy khi cô nấu cơm nhà, hắn cũng phụ giúp rồi dần dần cũng biết làm việc nhà hơn.
Cháo tuy không ngon nhưng cũng không đến nỗi tệ, cô ăn hẳn một bát rồi uống thuốc sau đấy mới vào phòng làm việc của hắn. Cô bệnh, công việc hắn mang về nhà, giờ vẫn đang xử lý. Thấy cô vào hắn thả tập văn kiện xuống.
"Đã uống thuốc chưa?"
"Rồi."
"Em còn mệt không? Mệt thì ngủ thêm đi."
"Anh mau đi nghỉ."
"Anh còn công việc lát anh sẽ ngủ sau."
Cô chau mày tiến đến chỗ hắn nhìn chồng văn kiện rồi từ từ ngồi hẳn lên đùi hắn.
"Không làm việc nữa."
Hắn thích thú nhìn cô tức giận, một tay ôm gọn cô vào lòng.
"Anh còn kiếm tiền cưới em."
"Em bảo anh đi ngủ."
"Bà xã..."
"Cảnh Ngôn... em muốn anh ôm em ngủ."
Rồi một câu thành công. Hắn không nói gì trực tiếp bế cô về phòng đặt xuống giường rồi cũng nằm xuống. Lâm Lạc cười híp mắt lăn vào lòng hắn.
"Ngủ đi, em còn sốt."
"Em ngủ rồi anh lại mò đi làm việc."
"Thật là... anh ở đây với em được chưa?"
Cô ôm lấy hông hắn, dụi đầu vào lòng hắn. Lục Cảnh Ngôn yêu chiều vuốt nhẹ tóc cô.
"Đợi em khoẻ rồi đi đăng kí kết hôn nhé."
"Ừm."
"Anh muốn có con."
Lâm Lạc đang mơ màng hưởng thụ cái ôm siêu cấp ấm áp từ hắn thì bị hắn doạ cho tỉnh. Chưa kể cô nằm trên ngực hắn, âm vang còn khuếch đại hơn gấp nhiều lần.
"Cảnh Ngôn, người ta còn nhỏ."
"Em không muốn thì anh không ép em."
Trong đáy mắt hắn cô thấy được tia bất đắc dĩ. Sao cô lại không biết hắn muốn có con như thế nào chứ. Một kẻ cô độc, khó khăn lắm mới tìm được tình yêu, lại càng mong có một đứa trẻ để cuộc đời càng hạnh phúc.
Lâm Lạc ôm chặt lấy hắn.
"Đợi đám cưới xong chúng ta tính đến chuyện đó được không? Em chưa chuẩn bị tâm lý."
"Được, nghe em hết."
Đêm đấy Lâm Lạc ngủ mơ, trong giấc mơ ấy cô lạc giữa một vườn hoa vàng, không có Lục Cảnh Ngôn. Cô cứ đi, đi mãi cho đến khi phía xa xa xuất hiện một ánh sáng trắng loá mắt, có một đứa trẻ đáng yêu gọi cô là mẹ. Cô nhớ rất rõ cảm giác ấy, xốn xang trong lòng. Nhưng khi tỉnh dậy hoá ra chỉ là mơ. Cô nhìn Lục Cảnh Ngôn vần còn đang ngủ chợt đặt nhẹ lên môi hắn một nụ hôn.
"Em dậy sớm vậy? Đã khoẻ chưa?"
Hắn sờ trán cô thấy đã hạ sốt thì yên tâm hơn rồi mới kéo cô nằm xuống giường lại.
"Ngủ đi, hôm nay nghỉ."
"Cảnh Ngôn, anh muốn con trai hay con gái?"
Lục Cảnh Ngôn khó hiểu nhìn cô. Trước kia hắn nghĩ tâm lý phụ nữ ai cũng như nhau, vật chất, tình yêu phải có đủ. Nhưng sau khi sống với Lâm Lạc, hắn lại càng không hiểu logic của cô, vừa tối qua cô chưa muốn có con, sáng nay ngủ dậy lại hỏi hắn.
Lâm Lạc nhìn người nào đó vẫn đang ngốc mặt ra nhìn mình chợt bật cười, cô ôm lấy cổ hắn.
"Tối qua em nằm mơ thấy con của chúng ta."
"Thật sao?"
"Ừm, không hiểu sao em có cảm giác rất mong chờ."
Sở dĩ cô dám chắc đó là con của cô và hắn bởi vì trong trí nhớ của cô vẫn rõ ràng đứa trẻ ấy giống Lục Cảnh Ngôn như đúc.
"Đừng tự ép mình, khi nào tâm lý em thoải mái rồi hãy sinh con."
"Đám cưới xong phải sinh con thôi, Cảnh Ngôn, anh chưa trả lời thích con trai hay con gái."
"Con của em sinh ra đều thích."
"Vậy nếu em sinh con với người khác, anh cũng thích?"
Đầu mày hắn chau lại một cách dữ dằn, cô bật cười chọc má hắn.
"Chỉ sinh con với Lục Cảnh Ngôn thôi, em không sinh con cho người khác."
"Thật là..."
"Chúng ta cưới nhanh nhanh lên."
Lục Cảnh Ngôn dở khóc dở cười đỡ trán, vốn hắn muốn thoả hiệp với cô việc khoan hãy có con vì hắn còn muốn sống trong thế giới hai người nhưng cô lại thay đổi xoành xoạch hắn trở tay không kịp. Nhưng giục cưới sớm thì chắc chắn hắn mừng còn không kịp. Suy nghĩ một hồi lâu, hắn chợt nghĩ hoá ra tâm lý phụ nữ như mò kim đáy bể thật.