Thư Ký Lâm, Tôi Thích Em

Chương 18:




Giường của Lâm Lạc không lớn, khi cả cô và hắn cùng ngả người xuống thì cô phải bật cười lên vì trông hắn khá lớn hơn so với giường cô.

"Em sợ anh làm sập giường em mất."

"Anh đền."

"Nhưng bố mẹ sẽ nói sao?"

"Anh chịu trách nhiệm."

Hắn đem cô lật xuống dưới thân, buổi sáng mùng một Tết, cả hai mây mưa một trận. Khi Lâm Lạc đã mệt lăn ra ngủ, Lục Cảnh Ngôn mới kịp ngắm nhìn rõ căn phòng của cô. Một căn phòng chuẩn cho con gái, vách tường màu xanh ngọc, giường màu hồng kiểu công chúa, đầu giường có để hai ba tấm ảnh của cô khi còn nhỏ. Một trong số đó là ảnh của cô, Vân Diệm và Chu Nhược Ninh làm hắn để ý rất rõ. Vân Diệm đứng giữa hai tay khoác vai Chu Nhược Ninh và Lâm Lạc cùng chụp ảnh tốt nghiệp, Lâm Lạc cười rất tươi khiến hắn bất giác cũng mỉm cười theo. Hắn nhìn cô đã ngủ bên cạnh rồi thầm nghĩ lúc còn đi học chắc cô được nhiều người thích lắm, nghĩ đến đây tâm trạng lại có chút tệ đi.

Hắn đi vòng cả phòng cô, nhìn những phần thưởng của cô khi còn đi học, ảnh tốt nghiệp của cô và một vài ảnh khác. Hắn tốt nghiệp đại học Melbourne, năm xưa tốt nghiệp thế nào hắn cũng không nhớ rõ, nhưng nhìn cô mặc đồ cử nhân cười rất tươi hắn lại mong năm xưa gặp cô sớm hơn một chút.

Eo hắn bỗng được siết chặt, là Lâm Lạc đang ôm lấy hắn từ phía sau, áp mặt vào lưng hắn.

"Dậy rồi hả?"

"Ừm, thấy anh định phá phòng em nên ngăn lại."

"Anh không có phá."

"Em đùa thôi."

Cô cười tươi ôm lấy cổ hắn, nhìn tấm ảnh hắn cầm trên tay.

"Đúng là từ bé đã là một mĩ nhân."

"Tất nhiên rồi."

"Chắc được rất nhiều người theo đuổi?"

Cô làm bộ suy ngẫm một chút, ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt.

"Hmm, em nhớ là có nhiều nhưng em không đồng ý."

"Tiêu chuẩn từ bé đã cao thế rồi."

"Tiêu chuẩn có cao mới chỉ có anh lọt vào được."

"Vậy phải đa tạ em đã ưu ái anh rồi."

Cô bật cười ôm lấy hắn, mặt áp vào ngực hắn.

"Chúng ta xuống nhà ăn rồi đi dạo một chút đi, em chưa giới thiệu cho anh quê em như thế nào."

"Được."

Cô và hắn thay hai bộ quần áo nhẹ nhàng, cô mặc váy hoa vàng, tóc buộc thành đuôi ngựa, đi giày bệt thoải mái; hắn mặc đồ ở nhà, khoác thêm một chiếc áo khoác màu xám. Nhìn cô ăn mặc như thế này, hắn lại càng cảm thấy nếu tầm mười năm nữa, cô 35 tuổi vẫn trẻ trung xinh đẹp còn hắn thì bước đến tuổi 42, già hơn cô mất rồi.

Đúng như Lâm Hạo từng kể, đi đến đâu cũng gặp người sẽ khoe bạn trai nhà giàu. Lâm Lạc gặp Lệ Mai đi ngược hướng hai người họ, Lệ Mai vừa gặp cô đã nhận ra, cố ý tiến lại chào hỏi.

"Là Lâm Lạc đúng không? Lâu quá rồi không gặp cậu."

"Ừm, chào cậu Lệ Mai."

"Chúc cậu năm mới vui vẻ nhé."

"Ừ cậu năm mới vui vẻ."

Lệ Mai đánh mắt sang người đàn ông đứng cạnh Lâm Lạc liền bị đứng hình, đúng là đẹp trai quá đi.

"Anh đây là?"

"À, là bạn trai tớ."

Lệ Mai cũng kéo người đàn ông phía sau cô ra.

"Giới thiệu với cậu, đây là Trương Thành bạn trai tớ. Anh ấy và tớ ở cùng thành phố với cậu đấy, anh ấy là giám đốc ở một công ty, lần sau sẽ mời cậu một bữa, đừng ngại nha, anh ấy không thiếu tiền đâu."

Lâm Lạc chỉ nhìn Lệ Mai cười từ thiện nhìn cô ta thao thao bất tuyệt.

"Bạn trai cậu cũng ở thành phố A sao? Anh ấy làm gì vậy? Vẻ ngoài tuấn tú thế này chắc cũng là người mẫu hay minh tinh chưa nổi nhỉ?"

Lâm Lạc thật sự tức giận, đầu năm gặp phải xui xẻo rồi. Bạn trai của Lệ Mai nhìn Lục Cảnh Ngôn thì đầu may cau lại.

"Tôi thấy anh rất quen."

"Thôi nào, anh ta có khi là minh tinh, anh thấy quen là bình thường."

"Không phải, anh nhớ người này từng xuất hiện trên tạp chí doanh nhân."

"Anh nhầm sao? Sao có thể?"

"Thực sự là có xuất hiện trên tạp chí doanh nhân, hắn hai trang. Thật ngại quá bạn trai tôi không phải minh tinh, anh ấy là chủ tịch của tập đoàn Lục thị \- Lục Cảnh Ngôn."

Nói rồi cô kéo Lục Cảnh Ngôn đi thẳng, để lại Lệ Mai và bạn trai cô ta há hốc mồm nhìn theo. Hắn nhìn cô nắm tay hắn lôi đi không nói câu nào mới dịu dàng kéo cô lại.

"Em sao thế?"

"Bị người ta khi dễ vậy anh không tức hả? Em thì tức muốn xông vào cào mặt cô ta ra rồi. Cô ta tưởng bạn trai cô ta là giám đốc thì ngon sao? Bạn trai em còn không thèm tới cái chức giám đốc đó, lại dám khi dễ người của em..."

Lục Cảnh Ngôn nhìn cô giận dỗi lẩm bẩm, tâm trạng bỗng vui hơn. Cô vậy mà công khai bảo vệ hắn, tức giận thay hắn.

"Không sao đâu, mặc kệ họ."

"Sao nay anh dễ tính thế?"

"Đây là quê em, anh không muốn có kỳ án."

Lâm Lạc nhìn hắn đầy sâu xa. Thực ra hắn muốn để cô ra mặt bảo vệ hơn.

Cô dẫn hắn đi một vài nơi trong thị trấn, trường học cũ của cô, nơi cô chơi khi còn bé. Hắn nhìn thị trấn nhỏ yên bình này, nghe cô kể về tuổi thơ của cô, hắn lại khát khao được góp mặt trong thời thơ ấu của cô một chút.

"Hồi bé em nghịch lắm, hay trêu Vân Diệm khiến anh ấy rất tức giận."

Lục Cảnh Ngôn không thích cái tên Vân Diệm được nói ra từ miệng cô, hắn bước đến chặn môi cô lại.

"Đừng kể với anh việc em từng cùng người đàn ông khác vui vẻ thế nào, anh không thích."

Lâm Lạc mỉm cười nhìn hắn, quàng hai tay ôm lấy cổ hắn.

"Nhưng em không yêu Vân Diệm, em yêu Lục Cảnh Ngôn. Em lớn lên cùng Vân Diệm nhưng chỉ xem anh ấy như anh trai, em gặp Lục Cảnh Ngôn sau này nhưng lại yêu anh ấy."

Cô nhìn hắn rồi lại nói tiếp.

"Ngày đầu vào tập đoàn, anh không nhìn mặt em, khi ấy Vương Quân nói anh không thích thư ký nữ. Khi đó em đã rất nỗ lực, em đã từng nghĩ anh là một kẻ cao ngạo khó chiều, nhưng thời gian sau đó em lại nghĩ khác. Anh rất cô đơn, em từng thấy anh ở tập đoàn tám giờ tối rồi ở lại tập đoàn qua đêm, nhiều hôm em có mua cà phê cho anh để anh chút nào cảm nhận được có người luôn quan tâm anh. Em không biết từ khi nào lại thích anh, tim đập nhanh trước những hành động của anh, và lần đầu anh giả vờ hôn em ở tiệc rượu, anh biết không đó là nụ hôn đầu của em? Lục Cảnh Ngôn, em chỉ yêu anh."

Hắn im lặng nhìn cô, chợt hắn tiến lại ôm lấy cô vào lòng.

"Cảm ơn em vì đã chấp nhận bước vào cuộc đời anh."