Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 72: Anh sẽ phạt em




Sau khi cả bốn người ăn tối xong, cả gia đình cùng nhau ngồi uống nước trà, nhâm nhi vài cái bánh. Mẹ Thiên Phong lên tiếng:

"Hai đứa chừng nào tổ chức lễ cưới"

Lục Thiên Phong nhìn sang Thục Nghi, nắm tay cô rồi nhanh chóng nhìn qua mẹ anh.

"Dạ, xong đợt dự án này chúng con sẽ tổ chức lễ cưới ạ".

"Ừm, tính gì tính lẹ lẹ chứ mẹ thấy ai cũng nôn rồi đó".

"Dạ chúng con biết rồi ạ"

Ông Lục lại xen vào "Cuối tuần sau là ngày kỉ niệm thành lập công ty, ba sẽ cho con lên chức chủ tịch"

Thiên Phong tròn mắt nhìn ông.

"Sao vậy ạ, ba chưa tuổi về hưu mà?"

Ông Lục nhìn qua bà Lục triều mến.

"Ba muốn nghỉ ngơi sớm, ba cũng thấy con quản lý công ty ổn rồi, có nhiều dự án mới liên tục. Ba muốn có nhiều thời gian dẫn mẹ con di du lịch. Dù gì bà ấy cũng hy sinh cả thời tuổi trẻ, luôn là người phụ nữ phía sau làm hậu phương vững chắc cho ba hơn suốt những năm qua rồi".

"Dạ".

Thục Nghi xen vào "con ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ. Con chúc ba mẹ mãi mãi như vậy?".

"Ừm, cảm ơn con. Ba mẹ cũng mong con và Thiên Phong giống như ba mẹ ngày xưa cho đến bây giờ".

Bà Lục nói thêm vào "Thục Nghi! Con được xem là bản sau của mẹ đấy, vừa gặp mặt thôi mẹ đã muốn con về làm dâu mẹ rồi"

Thục Nghi cười mỉm

"Dạ con cảm ơn mẹ, cảm ơn gia đình nhỏ này cho con biết thế nào là hơi ấp gia đình là hạnh phúc khi có ba có mẹ. Con cũng không nghĩ sau này sẽ lấy được người chồng thương yêu mình, chiều chuộng quan tâm như Thiên Phong. Cũng không dám mơ tới chuyện ba mẹ chồng lại chấp nhận và yêu quí con như vậy. Con may mắn và hạnh phúc lắm ạ. Mặc dù trước kia..."nói đến đó Thục Nghi nghẹn ngào, đôi mắt chứa nhiều nước sắp tuông trào mà không nói thành lời.

Thiên Phong ngồi cạnh một tay nắm lấy bàn tay cô, một tay ôm vào lòng và vỗ nhẹ ở lưng.

"Mẹ biết con chịu nhiều khổ cực từ nhỏ nên con cứ nghĩ lớn lên sẽ có người bù đắp lại cho con nhé" bà Lục Nhìn Thục Nghi mà nói.

"Dạ con cảm ơn ba mẹ, cảm ơn Thiên Phong" Thục Nghi vui mừng rớt giọt nước mắt, bởi vì quá cảm xúc mà đôi mắt chứa nhiều nước vỡ òa thì rơi lên tay Thiên Phong.

"Em lại nữa rồi, anh không cần cảm ơn, ba mẹ cũng vậy, ba mẹ muốn thấy anh và em hạnh phúc bên nhau là vui rồi"

"Thiên Phong nói đúng đó con".

"Tối nay em xem anh sẽ phạt em như thế?"

Câu nói ấy chỉ mình Thục Nghi nghe được còn hai ông bà đang nói chuyện gì đó không quan tâm anh và cô đang nói gì.

Thục Nghi nghe "phạt" cô có chút sợ, vẻ bối rối hiện trên khuôn mặt nhỏ xinh. Bởi vì mỗi lần phạt y như rằng cả ngày hôm đó cô nằm trên giường mà không đi đâu được vậy.

“Cũng muộn rồi, ba mẹ đi nghĩ trước. Hai đứa nói chuyện cũng lo đi nghĩ đi nha”.

“Dạ mẹ”.

Hai ông bà vào phòng, Thục Nghi và Thiên Phong cũng về phòng. Vừa đi cô vừa nói chuyện với anh.

“Phong! anh phạt em thật hả?”

“Anh nói là làm”

“Nhưng đây là nhà ba mẹ”

“Đã sao? Em và anh làm nhiều lần rồi mà còn sợ nữa”

“Nhưng…”

Thiên Phong chưa đợi lên phòng mà lấy miệng mình dán lên môi cô thêm tội nói nhiều. Thục Nghi có hai vấn đề mãi không thay đổi đó là cô luôn nói nhiều những lúc không cần thiết và luôn nói cảm ơn. Bởi vậy Thiên Phong được đà mà ăn cô mãi.

Đẩy cô vào phòng anh nhẹ nhàng cởi quần áo trên người của Ngô Thục Nghi, trên người cô không còn một mảnh vải che thân, thân hình trắng nõn đập vào mắt Lục Thiên Phong, anh nhẹ nhàng hôn lên môi, mắt, miệng, lại hôn xuống cổ cô, nhẹ nhàng nâng niu cô. Thục Nghi cũng phối hợp nhịp nhàng cùng anh cho đến khi cảm thấy khó thở anh mới buông cô ra.

Lục Thiên Phong bắt đầu kích thích cơ thể cô. Đôi tay Thiên Phong chen chút mở ra cánh hoa dưới hang động đang không ngừng ra nước bên dưới hai chân thon dài, anh chen chút và đâm một ngón tay giữa vào rồi theo đó anh chen thêm hai ngón, ba ngón, anh cẩn thận mà mở rộng miệng hang động để cô thích nghi... Ba ngón tay rút ra khỏi hang động, anh ép sát cô vào tường, đỡ một chân cô lên khủyu hai mắt cô nhắm chặt khi anh đang đem vật nam tính đâm sâu vào trong cô, khác với những lần trước phút dạo đầu ngắn ngủi.

Khi vừa mới đâm vào cả hai đã rên nhẹ, Thục Nghi buộc miệng rên kích thích.

“Thật thích... thật thích...”

Bên dưới ra vào nhanh hơn và nhanh hơn... Lục Thiên Phongmie65ng không ngừng rên rỉ, bởi vì Thục Nghi quá thân thuộc đối với anh nên anh luôn bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài cho cô cảm nhận được mỗi khi làm cùng cô sẽ kích thích như thế nào?

“Nghi…Nghi anh yêu em”

“Bà xã!...anh yêu em…hơ…ưm…bà…bà xã”

Ngô Thục Nghi cũng ngân nga cùng anh mà rên những khoảng đứt rời, khoái cảm triền miên. Anh lại tiếp tục hôn đôi môi, khám phá chiếc lưỡi vào bên trong khoang miệng cô triền miên. Rời đôi môi sưng đỏ anh lại cúi xuống ngậm hai ngọn đồi cao cao, m.út hạt chân châu vài lần và cắn nhẹ nhẹ. Thiên Phong như đang vùi mặt vào ngực Ngô Thục Nghi mà kích thích liên tục.

Anh bế cô lại giường lấy thân mình đè lên cô, vật nam tính c.ương c.ứng to lớn lại một lần nữa vào hang nhỏ của cô, hung hăng đâm mạnh vào. Cả hai cũng không tránh khỏi mà “A” lên một tiếng sung sướng.

Thiên Phong lấy hai chân Thục Nghi đặt lên vai anh, bắt đầu vận động ra vào nhanh dần dần.

Vật nam tính của anh càng ma sát sâu trong cô thì lại càng to lớn hơn một vòng, Lục Thiên Phong cứ hung hăng mà ra vào.

" Chậm...ư… chậm một chút... ư... ưm... "

Thục Nghi không nhịn được nói một tiếng.

“Ngoan nào…sẽ nhanh thôi…em sẽ thấy thoải mái”

"Bạch…bạch…bạch" tiếng da thịt chạm nhau ngày càng lớn hơn.

Sau một lúc lâu, anh rút ra rồi lại đâm sâu vào nhiều lần thì "A" lên một tiếng bắn tất cả vào trong Thục Nghi, cô thở dồn dập cả người mềm nhũn, hai mắt thờ thẫn thiếp đi.

Thiên Phong bế cô vào phòng tắm, lau sạch cho cả hai rồi bước ra ngoài ôm cô vào lòng ngực. Cả hai cùng ngủ.