Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 37: Anh không thích cô gái ấy




Lục Thiên Phong nắm đan bàn tay nhỏ của Thục Nghi trên bàn cho cô yên tâm và cho Châu Hạ thấy chủ quyền của anh là ai.

Phản ứng của Châu Hạ vẫn giữ nguyên cánh tay mà nhất quyết không chịu buông xuống, ngồi cứng đờ không nhúc nhích và không tin đó là sự thật. Lục Thiên Phong là của cô mà, là thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô tại sao có người chiếm lấy mà không ai nói cô biết. Ý định cô trở về nước lần này là muốn cưới Thiên Phong làm chồng vì cô nghe danh tiếng anh một năm qua, công ty phát triển, con người cũng đẹp trai, phong độ hơn ngày xưa nhiều. Vả lại bác trai và bác gái nhiệt tình với con dâu tương lai nên cô cũng không phản ứng gì thêm. Đơi khi nào chỉ còn Thiên Phong cô sẽ ra tay với ý định khác.

Châu Hạ mất lịch sự đến nổi không chào hỏi Thục Nghi, cô im lặng trong kế hoạch của mình. Ông Lục lên tiếng mời cả nhà dùng bữa.

“Cô Hạ bây giờ cô có thể buông tay ra cho tôi dùng bữa được chứ” Thiên Phong lạnh lùng, khó chịu không muốn người phụ nữ ôm cánh tay mình hoài vì một phần không thoải mái và nghĩ Thục Nghi sẽ giận hay ghen.

Châu Hạ nghe vậy mới chịu buông cánh tay Thiên Phong ra. Bà Lục lại lên tiếng:

“Tiểu Hạ! con qua đây ngồi với bác cho gần bằng bàn ăn và sẽ cân bằng. Con ngồi kế bên Thiên Phong vậy đồ ăn sẽ xa con hơn”

“Dạ, không cần đâu bác, tay con dài mà”

“Ừm vậy thì tùy con”

Trong bữa cơm tràn ngậm ấm cúng, cũng như lần trước. Thiên Phong chăm chú gấp đồ ăn cho Thục Nghi, bốc vỏ tôm cho cô.

Châu Hạ bên cạnh thấy anh chăm sóc đặc biệt cho Thục Nghi cô cũng tỏ ý muốn như vậy.

“Phong! em cũng muốn ăn tôm, anh bốc cho em đi. Mà đồ ăn xa quá em gấp không tới. Anh có thể gấp cho em được không?”

Thiên Phong lên tiếng “ Tay cô dài mà, muốn ăn thì tự cô lấy, tôi phải lo cho vợ mình không lo cho người lạ”

"Anh xem em là người lạ hả?"

"Ừm"

"Anh"

Châu Hạ không ngờ anh có thể lạnh lùng và nói ra những câu tổn thương đến như vậy? anh thay đổi rồi, thay đổi đến một cách đáng sợ. Cô giận điên người nắm chặt lòng bàn tay lại, ánh mắt liếc nhìn Thục Nghi. Thục Nghi không quan tâm dửng dưng ngồi ăn.

“Thôi nào, qua ngồi kế bác đi Tiểu Hạ”. Bà Lục cất tiếng phá bầu không khí căn thẳng.

“Dạ” Châu Hạ cầm bát đũa qua ngồi kế bác gái đối diện Lục Thiên Phong. Lúc này cô mới nhìn rõ bát của Thục Nghi gấp đồ ăn sắp phun đầy đến nơi. Không chỉ anh gấp mà có cả bác trai và gái gái đều gấp mỗi người một ít cho Thục Nghi vậy còn cô thì chẳng ai gấp miếng nào.

Thục Nghi trong lúc ngồi đợi Thiên Phong bốc vỏ tôm cho ăn, cô cũng gắp thức ăn vào bát bác gái và bác trai một ít và gắp nhiều cho Thiên Phong.

“Phong! anh ăn nhiều vô nha, em ăn nảy giờ nhiều lắm rồi và no nữa” vừa nói Thục Nghi vừa gắp thức ăn vào bát anh.

“Ừm, em cứ ăn đi, ở nhà có mình em ốm nhất đó”

“Hihi…anh muốn vỗ béo cho xem xấu à”

“Anh nào dám, cho em mập lên ôm mới sướng”1

Châu Hạ nhìn hai người họ nói chuyện vui vẻ với nhau mà lòng không ngừng dâng lên kế hoạch trả thù Thục Nghi.

Lục Thiên Phong ăn hết những thức ăn Thục Nghi gắp cho anh mà không dám bỏ thừa miếng nào ở bát.

“Thục Nghi! Cảm ơn con đã vỗ béo cho Thiên Phong, lần này về bác thấy nó có da thịt hơn lần trước”

“Dạ hì, con bắt ảnh ăn á bác. Không ăn con cho ngủ dưới đất”

Châu Hạ có chúc phản ứng “ơ hai người ngủ chung à?”

“Đúng vậy? có sao không?” Thiên Phong đáp lại. Bác gái tiếp lời “chúng nó sống chung luôn rồi không ngủ chung thì ngủ ở đâu?

Châu Hạ giờ không còn từ ngữ nào để nói, Thiên Phong khác xưa và quá nhanh không như ngày xưa nhát tiếp xúc với con gái. Thục Nghi được lòng mẹ và anh quá, cô có cảm thấy lạc lõng ở nơi này.

Châu Hạ cũng đưa tay gắp thức ăn vào bát Thiên Phong và nũng nịu nói: “Anh ăn cái này đi, ngày xưa anh thích nhất á”

Lục Thiên Phong chán ghét cô gái này và chán ghét luôn hành động cô ấy làm cho anh. Anh buông đũa xuống nói với mẹ mình.

“Con no rồi”

“À no rồi thì không cần ép nữa”

Ba Thiên Phong tiếp lời “Nhưng vừa rồi ba thấy con ăn rất khí thể, sao giờ lại no?”

“Dạ, con chỉ ăn những thức ăn mà người con yêu thương gắp cho thôi” anh nhấn mạnh chữ “thương” rồi mới nói tiếp.1

Châu Hạ ngượng ngùng cúi đầu, cô không biết phải phản ứng tình thế này như thế nào? Đây là lần đầu tiên cô phải trải qua hoàn cảnh như vậy? bình thường cô cực kì kiêu ngạo nhưng lần này thì không còn gì để diễn tả cho cảm xúc cả.

Thục Nghi nghe vậy cũng vui trong lòng mà nhìn anh cười nhẹ.

Ăn cơm xong, Thục Nghi xin phép đi vệ sinh một lát, còn cả nhà vẫn ngồi phòng khách ăn trái cây. Sau đó Châu Hạ cũng xin phép đi vệ sinh, vào phòng vệ sinh cô gặp Thục Nghi vừa chuẩn bị đi ra.

“Cô cũng giỏi nhỉ? Vừa mới đó đã lấy lòng gia đình nhà chồng, nhất là Thiên Phong” Châu Hạ không đợi cô bước đi mà Châu Hạ lên tiếng.

Thục Nghi không nói gì cô chỉ mỉm cười im lặng.

“Cô không nói gì, ý cô là sao Thục Nghi?”

“Tôi không có ý gì? Chỉ là không muốn trả lời cô thôi vì câu trả lời đó cô biết rất rõ hơn tôi mà”

Châu Hạ đưa tay lên định tán vào mặt Thục Nghi.

Thấy Thục Nghi đi vệ sinh lâu chưa ra, Thiên Phong đi tìm cô, vừa bước tới nhà vêh sinh anh nghe tiếng to nhỏ của hai người con gái. Trước mặt anh là Hạ Châu đang đứng trước mặt anh định vun tay lên đánh Thục Nghi người anh yêu.

Thiên Phong tiến nhanh giữ tay Châu Hạ

“Sao? Cô lại muốn đánh vợ tương lai tôi, gan cô to lắm” anh giựt mạnh tay Châu Hạ, cô mất thăng lảo đảo một bên.

Thục Nghi giật mình khi nghe giọng nói Thiên Phong, Cô tiến về phía anh ôm vào lòng. Thiên Phong ôm vợ mình và quát lớn:

“CHâu Hạ!, cô dám đụng vào Thục Nghi thì cô chết chắc" và nhẹ giọng với Thục Nghi "đi thôi em”

“Dạ”

Châu Hạ chôn chân ở vị trí đó, bàn tay cô nắm lại thành cú đắm, đôi mắt dữ tợn… tức điên người.1

Lục Thiên Phong dẫn Thục Nghi lên ban công ngắm sao.

Ban đêm, khí trời mát mẻ dễ chịu, bên trong biệt thự Lục gia trồng nhiều loại hoa, nhất là hoa hồng. Lục Thiên Phong chống tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng với tâm tình có vẻ ổn định trở lại xíu.

“Phong! người con gái đó là thanh mai trúc mã của anh hồi nhỏ hả?”

“Ừm, nhưng giờ….anh không thích cô ta, anh chỉ có em. Cô ta làm rất nhiều điều mà anh không chấp nhận được".

“Tại sao vậy?”

"Anh sẽ kể em nghe.