Thư Ký Hà, Ngoan Một Tý Không Được À?

Chương 20: “Đừng giận em nữa nha!” (1)




Cảnh Thư nhìn số lạ gọi đến, phân vân rồi cũng nhấc máy nghe.

“Cảnh Thư! Là em đây. Giờ này anh vẫn chưa tan làm sao?”

“Thái Thái?!”

——-

Cảnh Thư vội đi vào trong con ngõ nhỏ hướng về nhà trọ của mình. Chỉ là một cuộc điện thoại của Diệp Thái đã khiến anh hỗn loạn cả lên.

Trước hết là một trạng thái vô cùng thắc mắc, tại sao cậu ấy lại dùng số lạ để gọi cho anh?

Sau đó là cảm xúc tức giận, có chút buồn bã về chuyện tối qua cậu ấy không thèm nghe điện thoại, cả ngày hôm nay cũng không hề gọi lại.

Cuối cùng là lo lắng vì trên người anh còn rất nhiều dấu vết của Hứa Minh Đường, nếu như tối nay Diệp Thái ở lại, chắc chắn sẽ phát hiện ra, lúc đó anh thật sự không biết phải đối mặt làm sao.

Còn đang bận suy tư, Diệp Thái nấp ở bên đường bỗng vụt ra dọa cho anh bất ngờ, không ngờ Cảnh Thư có tật giật mình hoảng đến la hét lùi lại.

“A,anh sao vậy? Em làm anh sợ à?”

Cảnh Thư vẫn chưa hết hoảng, bất động mấy giây nhìn em người yêu của mình, nét mặt rất căng thẳng.

“Em xin lỗi, em chỉ muốn dọa cho anh vui!”

Bình thường thì anh sẽ rất hưởng ứng với trò đùa tinh nghịch của cậu. Nhưng do cơn giận từ hôm trước, lại thêm sự hoảng sợ vừa rồi nên Cảnh Thư rất không vui mà bước đi tiếp.

“Anh!”

Diệp Thái nhỏ giọng ngọt ngào khoác vai anh kéo gần khoảng cách hai người. Cậu hôn lên má anh, yêu chiều nhìn anh người yêu đang giận dỗi.

“Nghe em nói đã nào!”

Đáp lại sự ngọt ngào của cậu, anh chỉ lạnh lùng nói một câu:

“Có gì vào trong nhà!”



————-

Cảnh Thư khoanh tay trước ngực, mặt làm vẻ căng thẳng, rất muốn nghe lời giải thích về mọi chuyện của cậu.

Diệp Thái vội kéo anh ngồi trong lòng mình, lại nhịn không nổi muốn thơm má hồng của anh nhưng Cảnh Thư đã bịt miệng cậu lại.

“Tại sao tối qua anh gọi mà em không nghe máy?”

“Để em…ưm…”

Diệp Thái nhất quyết muốn hôn nhưng Cảnh Thư cũng cứng rắn chặn cái mỏ kia lại. Anh không muốn trúng kế của Diệp Thái.

Cậu ấy hay ỷ vào sự mềm lòng của anh, dẫn dắt anh vào cám dỗ quyến rũ của cậu ấy rồi khiến anh hết lần này đến lần khác tha thứ cho những việc cậu ấy làm.

“Khoa của em tổ chức tụ họp một hôm. Em trong lúc vô tình đã làm rơi điện thoại rồi bị lạc mất nó. Ở đấy âm nhạc mở rất to, lại nhiều người nữa, quả thực rất khó phát hiện ra để mà tìm kiếm.”

“Ngày hôm sau, khi biết đã mất điện thoại thì em đã đi tìm nhưng nó bị giẫm đạp đến vỡ nát cả rồi, thành ra….”

“Chắc là phải mua cái mới!”

Cảnh Thư nghe xong liền thở dài. Anh còn tưởng em ấy về nhà gặp anh là để xin lỗi, hành động thân mật, dịu dàng nãy giờ là để bù đắp, ai mà ngờ, vẫn là vì tiền…

Diệp Thái thấy sắc mặt anh trùng xuống thì vội vã xua tay để tránh anh hiểu lầm:

“Không phải đâu. Em thật sự cảm thấy rất có lỗi nên đã phải lặn lội đường xa để quay về.”

“Em…muốn xin lỗi anh.”

Bầu không khí căng thẳng từ bao giờ đã trùng xuống, dần dần tràn ngập không gian là sự chân thành.

“Em biết lần nào về gặp anh cũng chỉ vì tiền. Em biết anh rất vất vả, rất mệt mỏi.”

Bàn tay của cậu vội nắm lấy tay anh, mân mê những ngón tay đã vì mình mà làm việc chăm chỉ, Diệp Thái tâm tình bộc bạch:

“Em biết mình nợ anh quá nhiều. Em cũng biết anh luôn cố gắng vì em, chịu rất nhiều khó khăn.”

“Gần 5 năm ở bên nhau nhưng em chẳng làm được gì cho anh cả, anh luôn là người hy sinh cho em…..”



“Em…cảm thấy rất có lỗi với anh, cũng thất vọng về bản thân mình nhưng hơn cả, cảm ơn anh đã ở bên em, vẫn yêu em.”

Một người sống tình cảm như Cảnh Thư làm sao có thể không mủi lòng trước những lời chân thành như vậy. Dù rằng hay oán trách Diệp Thái vì thao túng bản thân mình nhưng anh cũng phải công nhận rằng, cậu ấy thật biết cách khiến anh mềm lòng.

“Được rồi mà..”

“Sau này em sẽ bù đắp cho anh!”

“Ừm…”

“Đừng giận em nữa nha?!”

“Anh có thể giận em được sao?”

Cả hai liền nhìn nhau vui vẻ cười.

Thật ra Cảnh Thư chẳng hề giận Diệp Thái đâu. Khi mà cậu ấy từ chối cuộc gọi của anh, anh sẽ nghĩ ra mọi tình huống: nào là đang bận học nhóm, đang họp bàn kế hoạch, đang đi cùng bạn bè, nói chung là các lý do khiến Diệp Thái buộc phải từ chối cuộc gọi của anh.

Từ trước đến nay anh không bao giờ giận Diệp Thái, dù là chuyện gì. Anh luôn bao dung, tha thứ và chấp nhận cho những chuyện cậu làm.

Vì sao?

Những hành động và lời nói ở trên đã chứng minh cho câu hỏi này rồi đấy!

Cậu ấy rất dịu dàng, quan tâm, chu đáo, tinh tế, lại còn biết dỗ dành nữa. Chỉ cần một cái ôm ấm áp, một nụ cười ngọt ngào hay những lời yêu thương chân thành của em ấy thôi cũng đủ để anh cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện rồi.

“Em còn mua cả thịt bò mà anh thích nhất nữa….”

Cậu vội đem hộp thịt bò được đóng gói cẩn thận cho anh xem.

Cảnh Thư ngạc nhiên vì giá cả của nó không hề rẻ, lại chỉ cung cấp cho các nhà hàng nổi tiếng hoặc tiệc sang trọng, tại sao Diệp Thái lại mua được nó vậy?

“Anh đừng hỏi gì cả, hôm nay cứ ăn uống thỏa thích đi.”

Cảnh Thư rất vui vì sắp được ăn món mình thích nhưng khóe môi anh khi cười cứ gượng gạo thế nào ấy, vì lỡ vừa ăn với Hứa Minh Đường lưng bụng rồi nên không biết có nhét thêm nổi nữa không?!