Sao lại bảo cậu lắm lời, rõ ràng là con dê già này quấy rầy cậu cơ mà.
Tần Dịch tiếp tục nói: “Lần sau đừng có nhiều chuyện, trực tiếp đưa khách vào gặp tôi.”
Diệp Thu Đồng nhếch nhếch miệng, nói: “Tôi đã hiểu, Tần tổng.”
Tần Dịch xoay qua Uông Đức Thành, lần này lại không niềm nở như khi gặp các đối tác khác, mà nghiêm mặt: “Sao Uông tổng lại rãnh rỗi, đặc biệt chạy đến chỗ này giết thời gian à.”
Uống Đức Thành liếc nhìn Diệp Thu Đồng một cái, cười nói: “Tiểu Dịch, đừng hung dữ như vậy, chỉ là chú thấy có người mới, tranh thủ dạy bảo thôi mà.”
Tần Dịch không cảm xúc: “Người của tôi không tới lượt giám đốc Uông phải chỉ bảo.”
Nụ cười trên mặt Uông Đức Thành hơi đơ ra, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, nói: “Thật ra hôm nay chú tìm cháu là có việc quan trọng, dù gì ta cũng là chú của cháu, cháu như vậy hơi không phải phép rồi.”
Lúc này Tần Dịch tránh đường, bước vào phòng: “Có việc công thì xin mời.”
Uông Đức Thành thu hồi nụ cười, dùng ánh mắt nham hiểm nhìn bóng lưng Tần Dịch, đi theo vào.
Cho dù có va chạm, Diệp Thu Đồng vẫn phải pha trà cho Uông Đức Thành, cậu nhanh chóng pha một tách trà ngon đưa vào, xong lập tức đi ra.
Diệp Thu Đồng ngồi ở chỗ ngồi của mình, cúi đầu suy nghĩ.
Uông Đức Thành cũng không ở lâu, một lát sau đã ra khỏi phòng, vẻ mặt lão cũng không được vui, lần này không hề để mắt tới Diệp Thu Đồng, cứ thế rời đi.
Diệp Thu Đồng đưa mắt nhìn lão rời đi, bĩu môi.
Điện thoại nội bộ trên bàn Diệp Thu Đồng reo lên, Tần Dịch gọi cho cậu: “Vào đây.”
Diệp Thu Đồng nhanh chóng đi vào văn phòng, cúi đầu nói: “Tần tổng, có chuyện gì?”
Tần Dịch nhìn cậu, hỏi: “Sa Mạn Toa không nói cho cậu biết gặp phải những người này phải làm gì sao?”
Diệp Thu Đồng trả lời: “Đã nói rồi.”
“Nói chuyện với cấp trên phải trả lời ba chữ?”
Diệp Thu Đồng hắng giọng, nói: “Báo cáo giám đốc, chị Toa Toa đã chỉ cho tôi cách ứng đối với từng vị khách ghé đến văn phòng của anh.”
Tần Dịch dựa vào ghế, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cậu: “Vậy sao lần trước Hoàng tổng đến cậu phạm lỗi, lần này Uông tổng đến cũng thế?”
Bàn làm việc của Tần Dịch rất lớn, anh giống như rất nhiều lãnh đạo khác, thích dùng bối cảnh ngoài cửa sổ thay cho tranh trang trí văn phòng.
Vì vậy, khung cảnh nhà cao tầng bên ngoài phối với bàn làm việc to bên trong, anh lại ngồi ở đó, nhìn người ta chằm chằm, tạo ra cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Diệp Thu Đồng hé miệng, muốn giải thích, chuyện Hoàng tổng, rõ ràng cậu đâu biết ông ta đổi khẩu vị, còn ông giám đốc Uông kia, cậu mới là người bị hại mà, Uông tổng muốn táy máy tay chân với cậu.
Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Sếp nói gì cũng đúng.
Diệp Thu Đồng nói: “Xin lỗi Tần tổng, tôi sẽ không tái phạm.”
Tần Dịch hỏi: “Cậu biết hôm nay mình sai cái gì không?”
Diệp Thu Đồng nói: “Tôi không nên nhiều lời, làm mất thời gian.”
Tần Dịch nói: “Xem ra cậu vẫn chưa hiểu vấn đề, quay về lấy tài liệu Sa Mạn Toa cho cậu, viết lại một lần đi.”
Diệp Thu Đồng: “?”
Không phải anh mới vừa chê tôi nói nhiều, sao giờ lại không đúng rồi?
Tài liệu chị Toa Toa để lại tới mười mấy chồng luôn đó, viết tay thì chết mất.
Tần Dịch nhướn mày: “Không muốn hả?”
Tổng tài được nói ba chữ, cậu thì không, Diệp Thu Đồng trả lời: “Không có ạ, tôi đi làm ngay.”
“Chút chuyện nhỏ còn phải để tôi dạy.” Đến đây Tần Dịch mới phất tay, cho cậu ra ngoài.
Diệp Thu Đồng chuẩn bị đi, Tần Dịch gọi ngược lại: “Chờ một chút.”
Cho dù không muốn đi nữa, Diệp Thu Đồng vẫn phải quay trở lại: “Còn chuyện gì dặn dò, tần Tổng?”
Tần Dịch đứng lên, chỉ vào văn phòng, dùng giọng điệu không thể nhịn được nữa mà nói: “Kêu người vào đây dọn dẹp đi.”
Nói xong, anh lấy áo khoác, lạnh lùng ra khỏi cửa, thậm chí còn đi nhanh hơn Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng lúc này mới hiểu, thì ra anh ta dở tính khiết phích.
Cái tính ở sạch của Tần Dịch nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, bình thường vẫn có thể nhịn được, chỉ là một khi anh ta bắt đầu chú ý tới, thì sẽ không ngừng được, phải đảm bảo mọi thứ chỉnh sạch sẽ chỉnh tề, nếu không anh càng tức giận hơn.
Ví như Hoàng tổng đến văng phòng thì không sao, nhưng Uông Đức Thành thì không được, phải quét dọn lại.
Diệp Thu Đồng ra khỏi phòng dám đốc, gọi lao công đến, nhìn họ quét sạch mọi vị trí.
Sau khi bảo đảm mọi thứ xong xuôi, cậu trở lại bàn của mình, tìm tư liệu Sa Mạn Tư đã đưa, dùng thái độ sống không còn gì luyến tiếc chép lại.
Từ sau khi học tiểu học, cậu cũng không còn bị phạt nữa, không ngờ hiện tại làm thư ký tổng giám đốc, còn được dịp ôn lại thời tiểu học.
Không chỉ chú ý những chuyện chi li nhỏ nhặt, còn hay đem mọi việc đổ lên đầu cậu, không hổ là tổng tài, dữ dội.
Cố Thu Đồng dựa bàn chép hết một buổi trưa, cảm giác cổ tay của mình muốn gãy, nhưng vẫn cố cắn răng tiếp tục viết.
Lúc chạng vạng, Tần Dịch mới từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Diệp Thu Đồng nằm nhoài trên bàn viết chữ không ngừng, anh dừng một chút mới nhớ ra là chuyện gì.
Anh đi đến trước bàn Diệp Thu Đồng: “Thôi, được rồi.”
Diệp Thu Đồng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen như mực nhìn tổng tài.
Diệp Thu Đồng có vẻ ngoài sáng sủa, nhưng trên mặt cậu đẹp nhất là đôi mắt này, cứ nhìn người ta như vậy, tạo ra loại cảm giác như còn ẩn chứa câu chuyện gì phía sau, khiến người khác không nhịn được muốn đáp lại cậu.
Chỉ là lúc này ánh mắt kia, lại mang theo chút ai oán.
Tần Dịch bị Diệp Thu Đồng nhìn chằm chằm một hồi lâu, một lát sau mới hỏi: “Choáng váng?”
Diệp Thu Đồng lúc này mới hoàn hồn, đứng lên gọi: “Tần tổng.”
Xem ra thật sự là chép phạt đến choáng rồi.
Tần Dịch đưa tay ra, ngón tay đáp trên nút âu phục, mở ra, xem ra là trở về công ty tăng ca.
Diệp Thu Đồng nhìn ngón tay anh thon dài như gậy trúc, sạch sẽ lại vô cùng mạnh mẽ.
Tần Dịch vé vạt áo lên, hơi cúi xuống, quan sát vẻ mặt Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng vẫn bình tĩnh như vậy, không nhìn ra chút oan ức nào.
Tần Dịch hỏi: “Lần sau gặp phải người như họ Uông, biết nên làm gì chưa?”
Diệp Thu Đồng trả lời: “Tất cả những chuyện tôi không xử lý được, đều phải báo cho anh.”
Lúc này Tần Dịch mới gật đầu: “Cậu chỉ là một thư ký, không cần phải gánh thêm trách nhiệm, không giải quyết được thì để người có cùng cấp bậc quyết định, lần sau đừng lại ngu ngốc đứng ở cửa mặc người gây sự hiểu chưa?”
Diệp Thu Đồng muốn nói, tôi không có, nhưng cuối cùng cũng không giải thích: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Tần tổng.”
Tần Dịch chuẩn bị vào phòng làm việc, Diệp Thu Đồng lại tiếp tục nằm nhoài trên bàn, Tần Dịch hỏi: “Cậu còn ở đây làm gì?”
Diệp Thu Đồng đang vùi đầu xuống bàn, chỉ lộ ra chỏm tóc: “Báo cáo giám đốc, chưa chép phạt xong.
Tần Dịch liếc cậu một cái: “Về đi, không cần ở đây canh chừng, đừng có ra vẻ.”
*
Diệp Thu Đồng không phải người thành phố S nên thuê phòng gần công ty để ở.
Sau khi về đến nhà cơm tối cũng chỉ ăn đại, dựa vào ghế tựa tiêu cơm.
Tay đau quá, cái gì cũng không muốn làm.
Diệp Thu Đồng lấy điện thoại di động ra, nhắn tin với Tạ Phi Triết: “Tổng tài của tụi em điên rồi, không thể tưởng tượng nổi ổng còn bắt em chép phạt, xem em như học sinh tiểu học hả?”
Tạ Phi Triết không trả lời, có thể đang bận thí nghiệm.
Diệp Thu Đồng vẫn không nuốt trôi cục tức, mở Baidu, tìm thông tin của Tần Dịch, in ảnh chân dung của anh ra.
Sau đó cậu lấy gấu bông Hoàng tử mì được tặng lúc mua mì ra, dán ảnh lên cái đầu to của Hoàng tử.
Cứ vậy, cậu đã có một con rối tổng giám đốc.
Diệp Thu Đồng nhìn con rối, nhại giọng Tần Dịch: “Học sinh tiểu học, chép phạt tài liệu một lần đi.”
Cậu nắm hai cánh tay ngắn cũn của nó, đè lên bàn, bắt chước động tác viết chữ: “Nhanh lên, không được dừng.”
Con rối tổng tài, với khuôn mặt của Tần Dịch úp xuống bàn, tay nhỏ bị Diệp Thu Đồng ép chép phạt.
Mới đầu Diệp Thu Đồng thấy rất đã, dường như có thể ép tổng tài làm việc giống cậu, nhưng viết một hồi lại đau tay quá, cậu vứt “Tần tổng” sang một bên nói: “Ép mày chép, mà mệt lại là tao.”
Diệp Thu Đồng nằm co quắp trên giường, vô tình lại mò trúng con rối nói: “Anh nói anh xem, tổng tài gì chứ, nói chuyện chỉ biết dùng câu hỏi, liếc mắt nhìn người khác, cho rằng đẹp trai muốn làm gì cũng được à?”
Cậu cầm con rối trút giận, đang trút thì điện thoai reo dọa cậu giật mình.
Diệp Thu Đồng vội đặt “Tần tổng” sang một bên, cầm điện thoại lên xem.
Số liên hệ ưu tiên Tần tổng gửi đến một tin nhắn: “Sáng mai có cuộc họp đột xuất, cậu chuẩn bị đi.”
Diệp Thu Đồng khép hai gối lại, quỳ ngồi trên giường, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc trả lời: “Được, tôi biết rồi giám đốc Tần.”
Chờ sau khi nhắn tin xong cậu mới phát hiện người ta không có trực tiếp nhìn, mà cậu vẫn thấy sợ đến thế, đành nhận mệnh bò dậy, mở máy tính ra làm việc.
HẾT CHƯƠNG 4