Ba người đứng dậy đi về phía cửa, người giấy nhỏ nhanh nhẹn từ bệ cửa sổ nhảy xuống, trèo lên giày của Hàn Hướng Nhu, chui vào tay cô, khéo léo biến thành một mảnh giấy bùa. Lý Đại Đông nhanh chóng nhìn về phía trước, xuất sư nhiều năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người giấy có tính linh thế này.
Có Vạn Thủ Côn dẫn đường, Hàn Hướng Nhu và Lý Đại Đông đi lại trong nhà dễ dàng hơn rất nhiều, cho dù gặp phải người nào, bởi vì Vạn Thủ Côn dẫn đường nên người khác cũng sẽ không hiểu lầm cái gì, giống như mọi người đều biết hôm nay có vài người hầu mới vào làm vậy. Bọn họ mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ mới tìm được toàn bộ năm người mất tích của Cục điều tra linh dị, Hàn Hướng Nhu dùng phương pháp trước đó để giúp từng người một tỉnh dậy.
Khoảng sân nơi vở hí khúc đang hát dường như mở ra, mọi người đang cười cười nói nói tiến về phía trước, Hàn Hướng Nhu và những người khác nhân cơ hội quay trở lại khu vườn và trốn sau hòn non bộ, Hàn Hướng Nhu thả người giấy nhỏ ra, để nó leo lên hòn non bộ, ở trên cao quan sát canh chừng.
Hàn Hướng Nhu dùng rất nhiều linh lực mới có thể được đánh thức Lý Khải và những người khác, lúc này cô cảm thấy cơ thể mình trống rỗng bèn chỉ đơn giản ngồi trên mặt đất dựa vào hòn non bộ, đồng thời bổ sung linh khí bằng cách sử dụng công đức chưa luyện hóa trước đó, vừa làm vừa hỏi bắt đầu hỏi bọn họ về chuyện xảy ra sau khi họ đi vào tòa nhà.
Sau khi tâm trí của năm người Vạn Thủ Côn bị mê hoặc, bọn họ luôn cảm thấy chuyện phát sinh trong nhà là đương nhiên nhưng giờ nghĩ lại, mới thấy khắp nơi đều có cảm giác bất ổn. Ví dụ như đông người như vậy thế nhưng từ đó đến giờ chưa từng có ai ra ngoài để mua nguyên liệu nấu ăn; bà cụ thì thích nghe hí, mỗi ngày đều nghe ca diễn của các nghệ sĩ hí khúc đến cùng một đoàn kịch, hát từ sáng cho đến tối muộn; rồi như cô chủ trong nhà thỉnh thoảng sẽ làm trận làm thượng đòi đi ra ngoài, song khi bước đến cửa chính thì tự dưng trở nên ngơ ngơ ngáo ngáo cả buổi trời sau đó mới hậm hực mà quay trở về, còn nói bên ngoài chiến tranh loạn lạc tào lao mía lau gì gì đó muốn đi mua một bộ quần áo thôi mà cũng không yên, hơn nữa một lát sau cô chủ sẽ mặc bộ quần áo “vừa rồi mới đi ra ngoài mua” cho người trong nhà xem.
Điều rùng rợn nhất là ngay cả các cô cậu chủ ở đây dường như cũng không nhận ra có điều gì đó không ổn, bọn họ chẳng những mê hoặc người khác mà còn mê muội cả chính bản thân mình.
"Đồ gia truyền của nhà họ Trương là gì vậy? Mọi người có biết không?”
Lý Khải hầu hạ cậu Cả suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Cậu Cả nhà họ Trương đã từng nhắc qua nhiều lần, nghe ý của anh ta thì thứ đó hẳn là một món pháp khí. Có điều nó cụ thể là gì thì anh ta cũng không biết, chỉ biết là nhà họ Trương giàu có nhiều đời như vậy chính là nhờ thứ đồ đó.”
Lưu Việt được phân vào chính viện nói: “Bên chính viện nhà họ Trương chỉ có một mình ông chủ ở thôi, ngay cả bà chủ cũng là ở bên cạnh trong viện. Bình thường ông chủ đều ngẩn người ở nhà trong phòng cả ngày, chỉ có buổi tối mới ra ngoài một tiếng đồng hồ để trò chuyện cùng bà cụ. Chẳng qua lúc đó không chỉ có cửa sân đều được khóa chặt mà quản gia cũng đích thân dẫn người canh giữ cửa chính, dường như ông Trương rất sợ người ngoài đi vào bên trong.”
Hàn Hướng Nhu cong ngón tay gõ lên tảng đá bên cạnh: "Xem ra bí mật của ngôi nhà này được cất giấu trong phòng của ông Trương rồi, vậy tối nay chúng ta đến phòng chính của nhà ông Trương xem xem rốt cuộc bên trong che giấu thứ gì.”
Sắc mặt Lưu Việt có chút khó coi: "Tường rào của sân chính rất cao, dưới tình huống không kinh động đến quản gia thì rất khó vào lắm.”
Hàn Hướng Nhu lấy từ trong túi ra năm tấm bùa nhẹ thân cực phẩm.
Lưu Việt nhìn phù triện cực phẩm trong tay, có chút hoài nghi nhân sinh: "... " Lẽ nào bọn họ vào đây lâu quá rồi sao? Lâu đến mức ngay cả phù triện cũng mất cmn giá trị luôn rồi, bùa cực phẩm mà lấy ra hẳn một xấp á?
Lý Đại Đông lại lần nữa thở dài phát sầu, anh ta không biết kinh phí còn lại của Cục điều tra năm nay cộng với năm sau có đủ để trả tiền phù triện cho vị đạo hữu Hàn này không nữa. Aiss!!!
Sắc trời hơi tối, mặc dù đồng hồ đeo tay đã ngừng hoạt động từ lâu nhưng Lưu Việt sống trong đại trạch nhà họ Trương được vài ngày đã quen với việc nhìn lên bầu trời để xác nhận thời gian. Anh ta nhìn lên trời hồi lâu, đột nhiên nói: "Khoảng mười phút, ông chủ sẽ ra ngoài, chúng ta nhanh chóng đi thôi. "
Sức lực trong cơ thể Hàn Hướng Nhu gần như đã khôi phục rồi, mấy người theo Lưu Việt đi đến sân chính, may mắn là dọc đường không có gặp ai cả. Lưu Việt vừa đi vừa giải thích: "Lúc này, mọi người trong nhà họ Trương đều ở trong phòng cùng bà cụ, người hầu hoặc là đi theo chủ nhân hoặc đi ăn cơm, cho nên trong sân bây giờ là vắng vẻ nhất."
Sau nhà chính có một mảnh vườn nhỏ, mấy người tìm chỗ ẩn nấp kín đáo. Ước chừng hai ba phút sau, Hàn Hướng Nhu nghe được trong sân chính loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện, rất nhanh cửa liền vang lên tiếng “cọt kẹt”, sau đó trong sân lại trở nên yên tĩnh. Lưu Việt rón ra rón rén đi đến rìa vườn nhìn xem, là ông Trương dẫn mấy người đi về phía Đông. Anh ta lập tức rụt đầu lại, nhẹ giọng nói: “Bọn họ đi rồi.”
Hàn Hướng Nhu dán một tấm bùa nhẹ thân lên người, bằng hai bước đã vượt qua bên kia tường, năm người còn lại bấm ngón tay niệm chú nửa phút mới đuổi kịp.
Mặc dù nói Lưu Việt là hầu hạ ông Trương, có điều trước đây anh ta chưa từng đến chính viện mà chỉ từng hỗ trợ canh cửa một lần. Hàn Hướng Nhu vừa vào trong viện liền phát hiện sương mù ở đây dày đặc hơn những nơi khác. Ví dụ, dù là vườn hay sân khác, bạn không thể nhìn thấy sương mù bằng mắt thường nhưng ở đây bạn không cần mở mắt cũng có thể nhìn thấy sương mù bay trong không trung.
Lưu Việt và năm người khác đã biết bản thân là bởi vì hít phải quá nhiều sương mù nên mới mất trí, lúc này bọn họ nhìn thấy được rõ ràng sương mù trong sân đều tỏ ra sợ hãi. Hàn Hướng Nhu thấy thế bèn hạ giọng an ủi nói: : "Bùa tinh thần mà tôi vẽ cho các anh có mang theo lực công đức, đủ để mọi người chống đỡ đi ra ngoài.”
Lý Khải và những người khác thở phào nhẹ nhõm nhưng Lý Đại Đông lại lo lắng, trong lòng thầm tính toán sổ sách. Theo lý mà nói, phù triện có kèm theo lực công đức chắc chắn đắt hơn phù triện cực phẩm rồi, cũng không biết đợi sau khi bọn họ ra ngoài trưởng phòng có vò đầu bứt tóc đến trọc đầu không nữa. Aiss, sao anh ta luôn có cảm giác ngay cả tiền thưởng năm sau của cả đám đều có nguy cơ hết vậy trời!!!