Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 75:




Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ lưng của Phỉ Phỉ rồi đẩy cô ta ra, sau đó không hề vui vẻ nhìn mấy người trước mặt: “Các người đang làm gì? Sao lại khiến con gái người ta bị dọa khóc thế này?”

“Chúng tôi gọi quỷ.” Thiếu gia Trương nói một cách gian nan: “Không nghĩ tới thật sự gọi được quỷ.”

Hàn Hướng Nhu trợn trắng mắt rồi khinh thường nói: “Các người đang tìm đường chết đấy.”

Thiếu gia Trương ngồi bệt xuống đất, cảm thấy chân mềm oặt sắp không giống chính mình. Anh ta nhìn Hàn Hướng Nhu không hề đổi sắc mặt thì không nhịn được hỏi: “Cô đi ra ngoài không gặp phải cái gì sao?”

Hàn Hướng Nhu cười như không cười nhìn anh ta: “Không gặp phải cái gì nha, nhưng có gặp anh chàng đẹp trai, có hàn huyên một lúc với anh ta.”

Bạc Hà dùng biểu cảm kỳ quái nhìn cô: “Ở dạng địa phương này gặp được anh chàng đẹp trai? Không phải là quỷ sao?”

Hàn Hướng Nhu cười khẽ một tiếng: “Tôi đây cũng không biết, dù sao anh ta cũng không hại tôi, nói chuyện vài ba câu rồi chúng tôi liền tách ra.”

Lý Đại Đông đi tới túm lấy ống tay áo của Hàn Hướng Nhu, hai người tìm một góc hơi xa một chút, Lý Đại Đông kể lại lời nói của tên quỷ háo sắc kia cho Hàn Hướng Nhu: “Theo ý nghĩa trong câu nói của tên đó thì những người biến mất không có liên quan gì tới quỷ, hẳn là phòng ở đang quấy phá.”

“Phòng ở sao?” Hàn Hướng Nhu sờ sờ bức tường, không cảm giác được phòng ở có khác thường gì.

Lý Đại Đông thấy bộ dáng không hiểu ra sao của Hàn Hướng Nhu thì đưa ra lời đề nghị: “Nếu không thì lại gọi quỷ lần nữa rồi chúng ta hỏi lại tình huống?”

Hàn Hướng Nhu khẽ lắc đầu: “Tên quỷ tôi gặp được kia có nói cho tôi rằng lúc những người đó biến mất thì cả quỷ ở đây đều không thấy, cụ thể thì bọn họ cũng không quá rõ ràng, chúng ta chờ đến sau nửa đêm lại nói.”



Tên quỷ háo sắc bị ném văng ra nhưng vẫn phải tiếp tục phát sóng trực tiếp, vì để lưu lại khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, thiếu gia Trương lại đề nghị kể chuyện ma. Tuy vừa rồi mấy người đều thấy được bộ dáng của quỷ trong gương nhưng phát hiện không ngờ quỷ bị ném văng ra một cách đơn giản như vậy, bọn họ bắt đầu cảm thấy quỷ cũng không đáng sợ đến vậy, ngược lại cả đám người này còn thấy hưng phấn. Chỉ có Phỉ Phỉ bị quỷ nhập vào người mới biết cảm giác âm u lạnh lẽo, cô ta biết tên quỷ kia không đơn giản như tưởng tượng, tuy cô ta không biết vì sao con quỷ kia lại dễ dàng đi mất nhưng cái loại cảm giác này cô ta thật sự không muốn thể nghiệm lần thứ hai.

“Mọi người chơi đi, tôi không tham gia.” Phỉ Phỉ lạnh lùng nói một câu rồi tìm ghế dựa ngồi cách bọn họ thật xa. A Siêu thấy thế thì đi tới kéo cô ta rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng ầm ĩ nữa, còn đang phát sóng trực tiếp đấy.”

Phỉ Phỉ nhớ tới phản ứng của A Siêu sau khi quỷ hồn kia ôm mình, trái tim trở nên băng giá bèn hất tay anh ta: “Tôi thật hối hận khi tới đây cùng anh! Chính anh đi phát sóng trực tiếp đi!”

Sắc mặt của A Siêu không đẹp mấy nhưng nhớ tới số tiền xa xỉ của quà tặng thì vẫn kiềm chế sự bất mãn trong lòng rồi an ủi một câu cho có lệ: “Vậy em nghi ngơi trước đi nhé.” Rồi vội vã về tới trước màn hình.

Vẫn bốn cây nến như cũ, A Siêu và bốn người nhóm phát sóng trực tiếp ngồi trước màn hình, Hàn Hướng Nhu và Lý Đại Đông khoanh tay ngồi trong một góc nhìn bọn họ.

Bạc Hà, Đại Băng, thiếu gia Trương là những người trường kỳ làm phát sóng trực tiếp về đề tại kinh dị, đã tích lũy tư liệu sống không biết bao nhiêu. Đặc biệt là trong chính hoàn cảnh mà nó tự mang bầu không khí kinh hãi dù không nói lời nào, ba người kể lại chuyện xưa về ma quỷ sống động như thật làm người nghe rờn rợn nổi cả da gà. Từ khi Phỉ Phỉ bị quỷ nhập vào người liền cảm thấy cả người rét run, nghe kể chuyện lại càng lạnh khiến cả người run rẩy, cứ xê dịch ghế vài lần cho đến khi ngồi bên cạnh Hàn Hướng Nhu mới cảm thấy hơi an tâm.

Lý Đại Đông nhìn thấy âm khí trong phòng càng ngày càng nặng theo câu chuyện càng ngày càng nhiều của bọn họ. Một bàn tay tái nhợt dần dần bò vào từ cửa sổ, sau khi nó nhìn thấy bốn người trong phòng thì lộ ra nụ cười quỷ dị.

Bóng đêm càng ngày càng đen, khi con quỷ kia chui vào phòng mang theo một cơn gió lạnh thổi tắt ngọn nến. Bạc Hà duỗi tay ấn chốt mở khẩn cấp của đèn làm căn phòng được chiếu sáng, sau đó châm ngọn nến lần nữa: “Tiếp theo đến lượt tôi kể chuyện ma.”

Đôi mắt của con quỷ kia nhìn vào Bạc Hà rồi bay đến bên người anh ta, sau đó ngồi dán sát vào người anh ta.

Lý Đại Đông và Hàn Hướng Nhu làm bộ như không thấy gì, nhắm mắt lại không nói chuyện. Bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu cảm thấy giọng nói của nhóm Bạc Hà xa xôi dần thì mở mắt nhìn thoáng qua. Chỉ thấy trong phòng đã xuất hiện lớp sương mù nhẹ, nếu không cẩn thận để ý thì không phát hiện được.



Hàn Hướng Nhu duỗi chân đá lên cẳng chân của Lý Đại Đông rồi dùng ánh mắt báo cho anh ta biết. Trong lòng Lý Đại Đông rùng mình, lập tức biểu cảm nghiêm túc hẳn.

Hàn Hướng Nhu đứng lên vươn vai đi tới cửa sổ rồi hình ra hướng bên ngoài, cô phát hiện toàn bộ Nhà lớn họ Trương đều bị sương mù nhẹ bao quanh. Cùng lắm chỉ vài giây mà mắt thường có thể thấy được sương mù dày hơn một chút, gã quỷ đang dựa sát vào Bạc Hà hút dương khí của anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt gã quỷ hiện ra thần sắc sợ hãi. Nó bỏ qua Bạc Hà, chạy ra khỏi cửa sổ không thèm quay đầu lại. Đồng thời, mấy con quỷ khác trong viện cũng phát hiện có vấn đề, cả đám đều ra sức bay ra hướng bên ngoài. Đến khi đám quỷ này nhìn thấy tường viện và bay tới gần sát thì bỗng dưng có thứ gì đó chặn lại bọn chúng rồi bắn ngược chúng trở lại. Trong phút chốc, sương mùa giống như đám mây dày đặc.

Trong căn phòng, ngọn nến lại tắt lần nữa, thứ đến ngay sau đó chính là sương mù dày đặc không thấy được năm ngón tay. Hàn Hướng Nhu cảm giác được ngũ hành của cả căn nhà nhanh chóng biến hóa, một lượng lớn âm khí vọt vào, nó đặc sệt đến mức có thể hóa thành thực thể.

Năm giây sau, bỗng nhiên sương mù dày đặc tan đi, Nhà lớn họ Trương lại xuất hiện trong đêm tối một lần nữa. Mà lúc này trong căn nhà đó đã không có bóng người, chỉ để lại một cái điện thoại di động cắm trên giá đang phát sóng trực tiếp.

Bảy người đều biến mất.

Sáng sớm hôm sau, Trương Chiêu Dục đợi cả một đêm mang theo hai cấp dưới đi vào Nhà lớn họ Trương, họ dựa theo tin nhắn tối qua của Hàn Hướng Nhu đi thẳng đến nhà lầu bên cạnh vườn hoa phía sau. Đến khi bọn họ đi lên trên tầng phát hiện không có một bóng người thì trong lòng lập tức căng thẳng lên, chẳng lẽ ngay cả Hàn Hướng Nhu cũng thất bại.

Trong lúc sắc mặt Trương Chiêu Dục đang trắng bệnh, Lý Tiểu Thiên nhặt được một tờ giấy từ trong góc lên: “Sếp Trương, chú xem đây là cái gì?”

Trương Chiêu Dục đoạt lấy rồi vội vàng mở giấy vàng trong tay ra, chỉ thấy trên tờ giấy dùng bút nước viết mấy chữ xiêu vẹo: Cháu đi đưa bọn họ về.

Trương Chiêu Dục thấy thế, đầu muốn phình to, trong lòng nóng nảy bứt rứt muốn đánh người: “Đã nói tra ra được nguyên nhân thì cùng đi cơ mà, sao lá gan Hàn Hướng Nhu này lớn như vậy!”

Lý Tiểu Thiên nhìn sắc mặt xanh mét của Trương Chiêu Dục bèn cẩn thận hỏi: “Sếp à, hiện tại chúng ta làm thế nào bây giờ?”

Trương Chiêu Dục nghiến răng rồi phun ra một từ: “Chờ!”