Hàn Hướng Nhu gật đầu rồi kể kỹ càng tỉ mỉ về những chuyện mấy ngày nay gặp phải. Trong lúc Trương Chiêu Dục nghe cô giới thiệu tình huống còn thuận tiện ăn xong một túi bò khô lớn rồi cầm bình nước khoáng đưa cho cô: “Uống nước đi, cổ họng khô rồi.”
“Cảm ơn.” Hàn Hướng Nhu nhận lấy, cô uống một ngụm hết tới một phần ba rồi tiếp tục nói: “Khách sạn lâu đài cổ này cùng thần miếu ít nhiều cũng có chút liên hệ cho nên Thận Nữ mới có thể ở thần miếu khống chế oan hồn trong khách sạn. Nhưng đây cũng là suy đoán của tôi thôi, trận pháp bị phá thì liên hệ giữa chúng nó cũng bị chặt đứt, nếu các vị cảm thấy hứng thú thì có thể điều tra.”
Trương Chiêu Dục ghi chết nội dung Hàn Hướng Nhu nói đưa cho một cấp dưới rồi hỏi: “Có thuận tiện đưa tôi đi vào thôn nhìn xem không?”
“Được thôi!” Hàn Hướng Nhu nói: “Nửa đêm hôm qua ra khỏi thôn tôi có mang về một chiếc xe ngắm cảnh, để tôi đưa các vị đi.”
Trương Chiêu Dục tranh thủ Hàn Hướng Nhu đi lấy xe thì gọi hai cấp dưới tới: “Trong chốc lát các đồng chí đi cùng tôi, mang đầy đủ thiết bị rồi trở về ngẫm lại viết báo cáo như thế nào! Đừng nói mấy trăm năm, chỉ ba mươi năm qua trên đảo này người bị ngộ hại không ít, mà một chút dấu vế để lại chúng ta cũng chưa phát hiện, chờ ai phê duyệt đi.”
“Sếp Trương.” Một người trẻ tuổi tên là Lý Đại Đông cầm một tờ giấy đi tới đưa cho ông: “Ở ba mươi năm trước, đảo Viễn Độ có một thương nhân tên là Lý Ngạc lấy một trăm linh hai triệu mua, về sau người tên Lý Ngạc này thành lập tập đoàn Phồn Thịnh chuyên làm khai thác du dịch, khu nghỉ dưỡng đảo Hải Thần này thuộc danh nghĩa của tập đoàn Phồn Thịnh.”
Trương Chiêu Dục tiếp nhận lấy tờ giấy rồi nhìn thoáng qua: “Bắt được Lý Ngạc không?”
“Lý Ngạc vẫn luôn ở phía sau màn thao tác toàn bộ hoạt động của tập đoàn, mỗi năm sẽ phái một người thay thế ông ta điều hành nghiệp vụ bình thường của công ty, hiện tại xem ra người kia hẳn cũng là bản thân Lý Ngạc, chỉ là thay đổi da cho nên mới cho rằng thay đổi người.” Lý Đại Đông nói: “Vương Tân và Trương Nhiễm đã dẫn đội chia nhau đi chỗ ở của Lý Ngạc và Cao Vu Dân, chỉ là nửa đêm ngày hôm qua hai người đều đã chết, nghe nói sau khi chết giống như hủ thi vậy.”
***Hủ thi: Thi thể bị mục rữa.
Trương Chiêu Dục gật đầu, ông thấy Hàn Hướng Nhu lái xe ngắm cảnh tới thì mang theo hai cấp dưới cùng nhau lên xe. Tiến vào thôn, bốn người liền ngửi thấy một mùi hôi thối, Hàn Hướng Nhu nhanh nhẹn lôi ra một lá bùa trong túi dán lên người mình, lập tức cảm thấy không khí tươi mát vô cùng.
Trương Chiêu Dục che lại mũi nhìn thấy xung quanh Hàn Hướng Nhu xuất hiện một lồng linh khí trong suốt đang bao bọc cô ở trong lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Đây là đồ chơi gì vậy?”
“Tôi tự làm đấy, chú cũng biết lúc bắt quỷ thường xuyên gặp phải một số đồ vật ghê tởm, có cái lồng linh khí này thì không sao nữa.” Nhìn thấy Trương Chiêu Dục muốn duỗi tay ra, Hàn Hướng Nhu nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp ngăn chặn Trương Chiêu Dục trước khi ông há mồm: “Nếu chú muốn mua thì tôi giảm giá cho chú 20%, chỉ cần 5 nghìn tệ là có thể rời xa mùi hôi phiền não.”
Trương Chiêu Dục ngây ngốc: “5 nghìn tệ?” Ngửi được mùi hương khiến người hít thở không thông, Trương Chiêu Dục cắn răng móc ra di động: “Tôi mua!”
Hàn Hướng Nhu vui vẻ tán thưởng sự cơ trí của bản thân, Tổ sư gia ngài chờ đồ tôn làm cái căn phòng lớn cho ngài đi!
*****
Cơm trưa xong xuôi, các cảnh sát được Trương Chiêu Dục thông báo có thể đưa người đi. Hàn Hướng Nhu nhìn lưới đánh cá mình vừa mới làm ra và thuyền đánh cá thì cảm thấy vô cùng uể oải: “Không thể chơi thêm hai ngày sao? Em bảo đảm nơi này thật sự không có quỷ!”
Trần Lâm mang hành lý của Hàn Hướng Nhu đưa cho Khương Manh Manh xách theo, còn bản thân thì túm cô lên thuyền: “Ngay cả không có quỷ thì chị cũng không ở đây đâu, chị cảm thấy hai ngày vừa rồi đã dọa chị già đi vài tuổi rồi!”
Buổi tối Hàn Thịnh Vĩ tan tầm về đến nhà thì nhìn thấy em gái mấy ngày không thấy đang dựa lên sô pha, biểu cảm không thấy vui vẻ.
“Team building của các em không phải đến chủ nhật sao? Sao đã trở về sớm như vậy rồi?” Hàn Thịnh Vĩ tiện tay đặt túi lên ngăn tủ rồi cười trêu ghẹo: “Không phải là ở trên đảo gặp quỷ chứ?”
Đột nhiên Hàn Hướng Nhu ngồi dậy ôm cái gối ôm dùng sức đánh, nụ cười của Hàn Thịnh Vĩ dần dần cứng lại, không dám tin tưởng nhìn vào Hàn Hướng Nhu: “Thật đúng là gặp quỷ?”
Hàn Hướng Nhu ấm ức gật đầu: “Đồng nghiệp bộ phận của em nói đời này các chị ấy không muốn lại tham gia team building. Anh nói xem em khó khăn lắm mới tham gia đi chơi thu được, sao lại thành như vậy chứ?”
Hàn Thịnh Vĩ không nỡ thấy bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của em gái nên nhanh chóng đi tới xoa đầu của cô: “Cái này, thực ra chơi thu có trẻ con mới thích. Hiện tại em đã trưởng thành rồi đúng không, nếu thích đi cùng bạn bè ra ngoài chơi thì có thể mời các bạn ấy cùng nhau đi ra ngoài du lịch là được.”
Hàn Hướng Nhu ôm gối ngồi dậy: “Nếu các chị ấy đi ra ngoài du lịch cùng em cũng gặp phải quỷ thì làm sao bây giờ? Nếu không hôm nào hai chúng ta cùng nhau đi ra ngoài hai ngày thử xem?”
Nụ cười của Hàn Thịnh Vĩ cứng lại: “Ha hả……”
Tuy rằng đụng phải vụ gặp quỷ này làm cuộc chơi thu mà Hàn Hướng Nhu mong mười mấy năm ngâm nước nóng nhưng lần này thu hoạch cũng không nhỏ, ánh sáng công đức và số tiền tiết kiệm tám con số là hai thứ khiến cho Hàn Hướng Nhu khôi phục lại tâm tình trong thời gian ngắn nhất. Cô hứng thú hừng hực tính toán việc tu sửa từ đường cho Tổ sư gia, rốt cuộc lần này có thể dễ dàng bắt giữ Thận Nữ là không thể không kể đến công của bùa Phá Trận mà Tổ sư gia đưa cho.
Khối lượng công trình trùng tu từ đường không nhỏ, ông nội Hàn vẫn luôn mơ màng hồ đồ với tiền nong, bằng không cũng sẽ không phải vừa mở miệng là một trăm triệu, Hàn Hướng Nhu cảm thấy cần phải tìm người đáng tin cậy làm chuyện này mới được. Suy nghĩ tới những người quen biết một lượt thì cô đánh chủ ý lên đầu Hàn Thịnh Vĩ.
“Em nói anh nghe này, có phải anh rất muốn vào Thiên Nhất Phái của chúng em hay không?” Hàn Hướng Nhu để lá bùa đã vẽ xong sang một bên rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Thịnh Vĩ đang vuốt phẳng lá bùa giúp cô.
“Đó cần thiết muốn rồi.” Hàn Thịnh Vĩ ân cần bưng một chén canh nấm tuyết cho Hàn Hướng Nhu: “Có cái nhất nghệ tinh gì đó cũng rất tốt nha.”
Hàn Hướng Nhu cầm lấy rồi ăn một thìa nấm tuyết mềm mềm đã được hầm: “Tuy rằng đối với đệ tử dòng chính Tổ sư gia yêu cầu rất nghiêm khắc nhưng em nghĩ anh cũng có thể làm đệ tử ngoại môn, như vậy em cũng có thể dạy cho anh một ít thứ.”
“Vậy cảm ơn nha!” Miệng của Hàn Thịnh Vĩ sắp ngoác tới lỗ tai: “Thế thì hiện tại em dạy cho anh nhanh lên, vẽ bùa Bình An bùa Trừ Tà gì gì đó, để anh nhét thêm mấy cái trong túi.”
Hàn Hướng Nhu nhìn anh cạn cả lời: “Anh nhát gan thật đấy.”
Hàn Thịnh Vĩ cười mỉa hai tiếng rồi cung kính giơ lên bút có dính chu sa đưa tới trước mặt Hàn Hướng Nhu.
Hàn Hướng Nhu ăn xong canh tuyết lê, lúc này mới buông bát xuống lau miệng rồi rụt rè nói: “Nhưng đệ tử ngoại môn cũng cần cống hiến mới có thể nhập môn. Lần này ở đảo Hải Thần em kiếm lời hơn mười triệu, tính sẽ tu sửa lại từ đường cho Tổ sư gia, lại tự đắp thần tượng cho Tổ sư gia. Nhưng anh xem em còn phải đi làm, không đi làm sao kiếm tiền được nha, anh nói xem có phải hay không?”
Tóm lại ở đây chờ anh chứ gì!
Hàn Thịnh Vĩ nhét bút vẽ bùa vào tay Hàn Hướng Nhu: “Được rồi, em đừng nói nữa, về sau những việc này đều là việc của anh, biết chưa?”
Hàn Hướng Nhu cười hì hì: “Anh, anh cũng thật biết nói đấy!”
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Hàn Thịnh Vĩ: “Em vừa ra khỏi cửa đi du lịch là gặp quỷ có thể là vừa khéo đấy, có khi nào lại giống Conan không đây, ha ha ha ha!
Hàn Hướng Nhu: “Conan là ai?”
Hai ngày sau, Hàn Hướng Nhu bay ra khỏi phòng: “Anh, em cảm thấy em và Conan không khác nhau mấy đâu, cậu ta đi chỗ nào thì chỗ đó có người chết, em đến chỗ nào là chỗ đó có quỷ.”
Hàn Thịnh Vĩ: “……” Ha hả, thật xấu hổ nha!
__________________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Đáng lẽ up chương sớm hơn cơ nhưng bé út nhà mình đi học bị bạn đẩy ngã va vào thành cửa sổ phải đi khâu 4 mũi ở lông mày, chỉ trên mắt một xíu thôi, may mà không vào mắt. Hú vía!!! Khổ thân, bé mới có 16 17 tháng (╥﹏╥)