Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 10:




Hàn Hướng Nhu khom lưng nhặt chiếc gương nhỏ lên, cẩn thận đánh giá một lúc, hơi kinh ngạc nhìn hoa yêu trong tay: “Đây không phải làm từ gỗ đào, đúng là không phải bản thể của cô rồi.”

Chiếc gương cầm tay này tuy không phải là bản thể của Đào Hoa yêu nhưng cũng là nơi cô ta dung thân, vẫn huyết mạch tương liên như cũ.

Đào Hoa yêu thấy Tiết Yến Yến lôi chiếc gương nơi mình dung thân ra bèn trừng mắt oán hận nhìn cô ta một cái, cuối cùng cũng thành thành thật thật nói lời nói thật: “Lúc tôi vừa mới tu thành hình người thì bản thể đã bị người ta chém mất, may mắn biết một pháp thuật liền sống sờ sờ cứng rắn ép thần hồn của mình ra, tuy thoát khỏi cái chết nhưng lại bị thương rất nghiêm trọng, ngay cả hình người đều không duy trì được. Đúng lúc ấy cái gương cầm tay này rơi ở gần đó nên tôi gửi thân vào trong chiếc gương nhỏ này.”

“Vốn là tôi không muốn là chuyện xấu.” Đào Hoa yêu biện giải cho mình: “Là chấp niệm trở nên xinh đẹp của Tiết Yến Yến quá sâu nên tôi mới giúp cô ta.”

Hàn Hướng Nhu cười ha hả một tiếng, nhìn Tiết Yến Yến bị hút lượng lớn tinh khí mà trở nên già nua rồi nhìn Đào Hoa yêu trào phúng: “Đây chính là cô giúp cô ta hả?”

“Ngay từ đầu tôi chỉ muốn dạy cô ta trang điểm thôi.” Ánh mắt của Đào Hoa yêu không nhịn được liếc đến nơi có Hàn Thịnh Vĩ: “Về sau ở trong gương tôi thấy được Hàn Thịnh Vĩ, cảm thấy anh ấy đẹp trai, dáng người cũng khá tốt nên lúc này mới muốn mượn cơ thể của Tiết Yến Yến để tiếp cận anh ấy.”

Nhớ tới cái hôn trưa hôm nay, Đào Hoa yêu có vẻ chưa đã thèm mà liếm liếm môi: “Chỉ tiếc mới được hôn có một cái.”

Lập tức sắc mặt của Hàn Thịnh Vĩ đen như đáy nồi.

Hàn Hướng Nhu nghe đủ chuyện xưa xong, cũng không muốn lại nói nhảm với Đào Hoa yêu nữa nên cũng trực tiếp làm sáng tỏ: “Mặc kệ có nói thế nào thì cô vẫn đã hại người, tôi cho cô hai lựa chọn, một là tiến vào hồ lô của tôi hóa thành linh khí hoặc tôi sẽ mở quỷ môn đưa cô về địa phủ nhận phán quyết. Hiện tại cô chỉ còn linh thể, năm bỏ bốn cũng coi như là quỷ yêu tinh, đi đia phủ chịu phạt sớm một chút không chừng còn có hy vọng đầu thai.”

Đôi mắt của Đào Hoa yêu đảo một vòng rồi bưng ra vẻ vặt đáng thương làm sao: “Tôi đi địa phủ thôi, đời này tôi chỉ là cây, trên người lại mang theo chút tội nghiệt, không biết kiếp sau có thể đầu thai thành cái gì.”

Hàn Hướng Nhu buông tay thả Đào Hoa yêu ra, rồi từ trong túi móc ra một đống lá bùa, bới nửa ngày mới rút ra được một lá.

Hàn Thịnh Vĩ nhìn muốn rút gân, nếu không phải đúng địa điểm thì nhất định anh sẽ dạy cô thật tốt cái gì gọi là phân loại.



Đào Hoa yêu đứng bên cạnh Hàn Hướng Nhu, thấy hiện giờ cô không rảnh bận tâm mình, thế là cơ thể chuyển hóa thành bụi khói rồi hướng về cửa sổ chạy. Hàn Thịnh Vĩ thấy thế không khỏi hô một tiếng: “Cô ta chạy rồi.”

Hàn Hướng Nhu không thèm ngẩng đầu, cũng không biết cái hồ lô nhảy ra từ nơi nào, cô rút nút bịt rồi nhắm ngay vào Đào Hoa yêu. Đào Hoa yêu mới chuồn ra khỏi từ khe cửa sổ thì cảm thấy có một lực hút túm chặt lấy ả, ả ta dùng hết sức giãy giụa nhưng chung quy là không thể chống lại được lực hút kia nên bị hút luôn vào trong hồ lô.

Hàn Thịnh Vĩ thấy Đào Hoa yêu bị thu lấy, lúc này mới dám lấy lá bùa dán trên mặt giật ra, thật cẩn thận gấp lại rồi đặt vào trong túi. Anh đi tới bên cạnh Hàn Hướng Nhu, cực kỳ tò mò nhìn hồ lô trong tay cô: “Em lấy đâu ra cái hồ lô lớn như vậy?”

Hàn Hướng Nhu lắc lắc hồ lô trong tay, hồ lô nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành mặt trang sức nhỏ, cô tùy tiện cho hồ lô vào trong túi cất đi: “Đây là trấn phái chi bảo của Thiên Nhất Phái bọn em, lão tổ truyền cho em, nó có thể hút vạn vật ở thế gian.”

Hàn Thịnh Vĩ nhìn hồ lô lớn như vậy chớp mắt đã biến nhỏ như thế thì lập tức đôi mắt trừng lớn, giọng nói cũng biến thành nịnh nọt: “Em gái của anh, em xem anh có tư cách vào Thiên Nhất Phái không thế?”

Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ bả vai của Hàn Thịnh Vĩ rồi cực kỳ vui sướng lắc lắc đầu: “Đã nói tư chất của anh không được mà, ngưỡng cửa thu đồ đệ của Thiên Nhất Phái bọn em rất cao, bằng không sao chỉ có mỗi hai người thôi.”

Hàn Thịnh Vĩ cực kỳ ảo não, phải biết rằng trước kia chính mình hay lấy chuyện Thiên Nhất Phái nghèo nàn chỉ có mỗi hai người để trêu đùa Hàn Hướng Nhu, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị dỗi lại.

Tuy Đào Hoa yêu đã được thu lấy nhưng vật mà Đào Hoa yêu gửi thân vào vẫn còn ở, Hàn Hướng Nhu ném một lá bùa qua, chiếc gương cầm tay màu vàng lập tức bốc cháy lên ngọn lửa lớn, nhưng có điều lạ là ngọn lửa chỉ vây quanh chiếc gương cầm tay để đốt chứ không có bén lửa ra nơi khác. Khoảng hai phút sau, ngọn lửa dập tắt, chiếc gương cầm tay cũng bị thiêu sạch sẽ, chỉ để lại một ít tàn tro, mà mùi hoa đào nồng nặc trong phòng cũng tan đi hết.

Hàn Hướng Nhu ngáp một cái rồi hướng về Hàn Thịnh Vĩ nói: “Được rồi, việc ở đây đã xong, chúng ta đi về nhà đi, em mệt rồi.”

Hàn Thịnh Vĩ vội vàng đi mở cửa, Tiết Yến Yến vẫn cứ ngơ ngẩn chứng kiến tất cả mọi việc đột nhiên nhào lên ôm đùi Hàn Hướng Nhu không buông, vẻ mặt đầy tuyệt vọng: “Tôi làm sao bây giờ? Mặt của tôi làm sao bây giờ?”

Hàn Thịnh Vĩ vội vàng kéo Tiết Yến Yến hất ra một bên, sợ cô ta gây thương tổn tới Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu cúi đầu nhìn vào mặt của Tiết Yến Yến, lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối: “Cô bị hút đi tinh khí thì đương nhiên sẽ bị già đi, tôi cũng không có cách nào, nhưng ở thời điểm này tôi cho rằng cô càng nên quan tâm tới vấn đề tuổi thọ của cô thì hơn.”

Tiết Yến Yến nằm liệt trên mặt đất, không nhịn được gào rống lên: “Tôi già thành thế này rồi, cho dù sống đến bảy tám chục tuổi đi chăng nữa thì còn ý nghĩa gì?”



Hàn Hướng Nhu lắc lắc đầu rồi xoay người đi.

Hàn Thịnh Vĩ liếc nhìn Tiết Yến Yến một cái, không đành lòng nói: “Hoặc là cô có thể thử đi phẫu thuật thẩm mỹ đi, có lẽ sẽ có hiệu quả.”

Tiết Yến Yến không nói gì, chỉ để lại dáng vẻ không còn gì đáng buồn bằng trái tim đã chết.

Ngày hôm sau, Tiết Yến Yến cũng không tới đi làm, chỉ gửi thư điện tử từ chức cho người quản lý nhân sự của công ty. Hàn Thịnh Vĩ ký tên khi người quản lý nhân sự đưa đơn từ chức tới, lại đưa cho người quản lý một tờ chi phiếu đã ký xong: “Dù sao Tiết Yến Yến cũng là nhân viên lâu năm của công ty, lần này lại gặp chút chuyện ngoài ý muốn, cho cô ấy một khoản tiền bồi thường đi.”

Trong tòa nhà cũ nát ở khu dân cư, Tiết Yến Yến đang sững sờ ngồi yên ở ghế dựa thì bị tin nhắn đánh thức, cô ta cảm thấy bất lực cầm lấy điện thoại mở tin nhắn thì nhìn thấy hai lần chuyển khoản. Tiết Yến Yến nhìn chằm chằm vào số tiền bồi thường cuối cùng nửa ngày, bỗng nhiên gào khóc lên.

Hàn Hướng Nhu thu lấy Đào Hoa yêu xong liền đem việc này vứt sau đầu, buổi sáng tới công ty rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái bận rộn.

“Hàn Hướng Nhu.” Thư ký bộ phận quản lý là Trần Lâm gọi cô: “Tổng giám đốc Cố muốn tư liệu của công ty mỹ phẩm làm đẹp, cô sửa lại cho tốt rồi đưa cho ngài ấy đi.”

Hàn Hướng Nhu lên tiếng, lấy ra một chồng tài liệu được xếp ngay ngắn từ trong ngăn kéo ra rồi đi đến văn phòng tổng giám đốc.

“Cốc cốc cốc……” Nhẹ nhàng gõ cửa ba lần, sau Hàn Hướng Nhu nghe được bên trong có một tiếng hô ‘Vào đi’ thì mới đẩy cửa văn phòng.

“Tổng giám đốc Cố, đây là tài liệu ngài muốn ạ.” Hàn Hướng Nhu để tài liệu trên bàn của Cố Bách Nhiên.

Cố Bách Nhiên cầm lấy tài liệu rồi ngẩng đầu nhìn cô một cái, hơi kinh ngạc nhíu lông mày: “Cô là thư ký mới tới?”

Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Tôi tên là Hàn Hướng Nhu.”