Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 1:




“Hướng Nhu, cậu có rảnh nhất định phải đến Đế Đô chơi nhé, tớ sẽ mời cậu ăn vịt nướng rồi cùng nhau đi leo trường thành.” Trương Hân duỗi tay ôm Hàn Hướng Nhu, trong mắt tràn đầy không tha.

Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ mái tóc của Trương Hân rồi lôi ra một lá bùa đưa cho cô bạn: “Cầm cái này đi, chờ đến sang năm tớ sẽ gửi lá bùa mới cho các cậu, đi đường cẩn thận nhé.”

Trương Hân trịnh trọng cầm lá bùa nhét vào trong túi đeo bên người, vẫy vẫy tay với Hàn Hướng Nhu xong rồi xoay người lên xe lửa.

Hàn Hướng Nhu trở lại trường học, lúc này trường học thật trống trải, sau khi thi xong các đàn em đều gấp gáp trở về nhà nghỉ hè, còn sinh viên tốt nghiệp như bọn họ cũng lục tục rời trường.

Nằm yên trong kí túc xá, Hàn Hướng Nhu thở dài đầy mất mát, nếu có thể không phải tốt nghiệp thì tốt quá, cảm giác chia ly với bạn thân quả thực quá khó chịu.

Trời dần dần phủ lên tấm màn đen, cả ký túc xá cũng tối lại, chỉ có cửa sổ ký túc xá phòng 418 là sáng đèn, ở trong đêm đen thấy rất rõ.

Đang ngồi chat với bạn cùng phòng trên WeChat, bụng của Hàn Hướng Nhu vang lên hai tiếng lộc cộc, cô bò dậy khỏi giường rồi kéo ra ngăn kéo lấy gói mì ăn liền đi ngâm nước nóng. Rất nhanh đã có mùi hương đặc trưng của mì ăn liền bay lên từ bát mì, Hàn Hướng Nhu đang lục lọi tìm dưa muối thì bỗng nhiên cửa ký túc xá vang lên tiếng kẽo kẹt.

Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn thoáng qua, ngoài cửa tối om thoạt nhìn vô cùng thấm người. Cô nhíu mày đi ra ngoài, không biết đèn hành lang hỏng rồi hay chưa mở mà cả dãy tối tăm, chỉ có phòng 418 lộ ra chút ánh sáng yếu ớt.

Mắt nhìn hành lang tối om, Hàn Hướng Nhu không có biểu hiện gì xoay người trở về phòng thì bỗng nhiên có một cơn gió thổi tới, cửa kí túc xá đóng phịch một tiếng, khóa cửa lại để Hàn Hướng Nhu đứng ngoài cửa phòng.

Nhìn cửa phòng khóa chặt, ngón tay trắng nõn của Hàn Hướng Nhu cuộn lên nắm thành nắm đấm nện lên cửa kêu một tiếng phịch, cửa phòng không chút sứt mẻ gì mở ra ngay lập tức.

Hàn Hướng Nhu mới ra khỏi phòng có nửa phút thế mà chỉ trong chốc lát phòng kí túc vốn chỉnh tề sạch sẽ giờ như bãi chiến trường. Vốn dĩ sách giáo khoa được xếp gọn gàng ngay ngắn trên bàn hiện tại bị quăng khắp nơi mỗi chỗ một ít, thậm chí trong đó có một quyển bị xé tan nát làm cho dưới nền nhà đều có vụn giấy. Lạnh người nhất chính là trên vách tường trắng tinh in những dấu tay có đen có đỏ như máu, đập vào mắt khiến người ta lạnh sống lưng.

Sau khi Hàn Hướng Nhu nghiến răng nghiến lợi xong, mặt không biểu tình đi vào, nữ quỷ kinh ngạc khi nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại không giám tin nhìn Hàn Hướng Nhu. Đây là lần thứ hai cô chơi trò đùa dai, lần trước cô nháo quỷ ở trong trường đại học của thành phố kế bên dọa nữ sinh khu kí túc xá chạy trối chết. Lần này nữ sinh kia sao lớn gan như vậy, thế mà giám đi vào!

Trong khi nữ quỷ đang kinh ngạc thì Hàn Hướng Nhu nhanh chóng khóa cửa phòng kí túc lại, cô không thèm để ý đến bóng đèn sáng tối, cũng không thèm nhìn rèm cửa sổ bay múa trong gió mà từng bước dẫm lên giấy trắng trên sàn đi đến giá sách, trên mặt mang theo nụ cười u ám nặng nề.

“Cô xé sách của tôi! Còn ăn mì ăn liền của tôi!!!” Mặt Hàn Hướng Nhu xanh mét nhìn bát mì không còn chút mùi nào: “Cô làm quỷ chưa được bao lâu nhưng gan quỷ lại không nhỏ nhỉ.”



Nữ quỷ bị khí tràng của Hàn Hướng nhu dọa sợ nên không khỏi lùi lại hai bước, làn váy dài quét lên bát mì, cả bát nước mì đều đổ hết lên giường của Hàn Hướng Nhu.

Nháy mắt nữ quỷ cảm giác được độ ấm trong phòng giảm xuống lạnh hơn, lạnh như hầm băng vậy.

Nhận thấy được nguy cơ, quỷ khí trên người nữ quỷ tăng hơn nhiều, cô ta ngẩng đầu biến ra mặt quỷ, đầu lưỡi thò ra ngoài rủ xuống dài đến ba thước, thất khiếu bắt đầu đổ máu, tóc bay lên như muốn cuốn lấy cổ của Hàn Hướng Nhu.

***Thước: 1 thước = 33cm

***Thất khiếu: bảy lỗ gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.

Hàn Hướng Nhu nhìn thoáng qua đầu lưỡi trên khăn trải giường và sàn nhà đầy máu không khỏi cười lạnh ra tiếng: “Thật tốt! Cô có lá gan lớn đấy!”

Hàn Hướng Nhu tiến lên một bước, duỗi tay ra tóm lấy cổ nữ quỷ rồi lôi cô ta từ trên giường xuống, sau đó ấn lên nền nhà, nắm tay trắng nõn vung mạnh xuống.

Tuy rằng nữ quỷ mới thành quỷ không được bao lâu nhưng phiêu đãng qua mấy tỉnh thành thì cũng được coi là quỷ có kiến thức, còn việc bị ấn trên sàn rồi bị đánh như vậy là lần đầu tiên gặp phải, không kịp phản kháng đã bị đánh đến mức gào to ai ôi ai ôi.

Hàn Hướng Nhu nhìn chiếc khăn trải giường mình thích nhất thì bị hỏng, bát mì cực cực khổ khổ ngâm thì bị ăn, phòng kí túc sạch sẽ lại bị phá hoại, tức khắc trong lòng cô tràn ngập phẫn nộ không chỗ xả nên xuống tay không để ý nặng nhẹ, hai đấm hạ xuống người nữ quỷ cũng tiêu tán quỷ khí hơn phân nửa, thân thể hơi dần trong suốt.

Nũ quỷ bị dọa run bần bật, giọng nói mang theo nức nở khóc: “Lão đại, tôi sai rồi! Cầu xin cô không đánh nữa, cô mà đánh tiếp thì tôi hồn phi phách tán mất.”

Hàn Hướng Nhu thấy cô ta chảy huyết lệ liền ghét bỏ trừng mắt liếc cô ta một cái: “Ngừng chảy nước mắt lại cho tôi.”

Tiếng khóc oa oa của nữ quỷ lập tức đổi làn điệu, cố gắng thu tiếng khóc lại.

Hàn Hướng Nhu nhìn đống bày bừa trong phòng cứ có cảm giác đầu muốn to ra, duỗi tay chỉ vào nữ quỷ: “Cô dọn dẹp phòng kí túc của tôi cho sạch vào.” Cô tiếp tục chỉ vào vách tường: “Mấy cái dấu trên tường cũng lau khô cho tôi!” Chỉ tiếp trên mặt sàn: “Lau sạch sàn nhà không được dính một hạt bụi!” Cuối cùng ngón tay của Hàn Hướng Nhu dừng lại trên đệm, lại bắt đầu nghiến răng: “Lau sạch theo lời tôi, ga giường cũng phải tẩy sạch như mới cho tôi.”



Nữ quỷ rụt rụt cái cổ, hơi ấm ức nhìn Hàn Hướng Nhu: “Nhưng tôi không có giẻ lau.”

Hàn Hướng Nhu duỗi tay kéo chiếc váy dài của nữ quỷ xuống một nửa, hai tay xé rách váy thành hai đoạn rồi ném vào ngực nửa quỷ: “Hai miếng giẻ lau, một miếng lau tường một miếng lau sàn.”

Nữ quỷ nhìn cẳng chân và đầu gối lộ ra của mình, nước mắt lại trào ra quanh viền mắt, thành quỷ sao mà khó thế này!

Nhìn quanh thân Hàn Hướng Nhu tản ra hơi thở ‘Tôi rất tức giận’ nên nữ quỷ không giám lên tiếng, chỉ giám thành thành thật thật bò lên tường lau sạch dấu tay mình cẩn thận lưu lại. Hàn Hướng Nhu mang bát mì ở trên bàn ném vào thùng rác, lất bát khác úp mì, lấy một túi cải bao và hai túi trứng kho trong ngăn tủ, sắc mặt lúc này mới đẹp hơn nhiều.

Mì ngâm nhanh chín, sau khi Hàn Hướng Nhu cúi đầu xì xụp ăn xong cả bát mì liền lấy trứng kho cắn một miếng.

Sau bao nỗ lực làm vách tường khôi phục nguyên trạng, nữ quỷ định thở phào nhẹ nhõm thì cúi đầu nhìn đến sàn nhà một đống hỗn độn, đành phải nuốt nghẹn một hơi vào bụng.

Trên mặt đất sao nhiều giấy nhiều máu thế này?!!

Nữ quỷ hối hận chết đi được, sao mình ngứa tay vậy chứ, xé sách làm cái gì? Để máu lại làm cái gì? Nháo quỷ làm cái gì?

Thở dài đầy ưu thương, nữ quỷ liếc nhìn Hàn Hướng Nhu một cái thì phát hiện cô không phản ứng mình nên đành ủ rũ cụp đuôi bò từ trên tường xuống chịu thương chịu khó quét rác.

Chờ đến khi nữ quỷ quét dọn sạch sẽ sàn nhà, Hàn Hướng Nhu mới có tâm tình nói chuyện phiếm với cô ta: “Cô chết được bao lâu, sao không đi đầu thai?”

Nữ quỷ nỗ lực nuốt nước miếng chịu đựng mùi trứng kho: “Hơn một tháng rồi, lúc chết tôi nhớ tới mối tình đầu nên không đợi quỷ sai tới đưa tôi đi thì tôi đã chạy rồi.”

“Đầu óc chỉ biết đến yêu với đương.” Hàn Hướng Nhu cười nhạo một tiếng rồi cắn miếng trứng kho: “Vậy cô nhìn thấy mối tình đầu chưa?”

“Thấy rồi.” Nữ quỷ thở dài đầy mất mát: “Không nghĩ tới chúng tôi chia tay mới ba năm thôi mà đầu anh ta đã trọc! Phải biết rằng nếu biết anh ta biến thành bộ dáng quái dị này thì tôi đã sớm đi cùng quỷ sai rồi, quả thực hù chết quỷ.”

Hàn Hướng Nhu không nhịn được phun cả trứng gà trong miệng ra: “Cho nên sau khi cô đây thất tình mới đi trả thù xã hội?”