Thư Ký Của Sếp Cố

Chương 37




Bà nội Cố kéo tay mẹ hắn, ý muốn nói không sao đừng lo lắng với bà ấy

Đúng vậy làm sao có thể lo lắng, ông nội Cố có hai người con trai nhưng đều đã qua đời, giờ đây chỉ còn hai đứa cháu trai là Cố Thừa Trạch và Cố Đình Cảnh, yêu thương còn không hết. Ngoài mặt ông giả bộ tức giận như vậy chỉ để làm cho ông Hà xem, ông nội Cố chỉ là sợ ông Hà sẽ làm khó Cố Đình Cảnh

Cô thầm nghĩ trong lòng, chỉ là một chiếc vòng thôi làm sao lại làm to chuyện như vậy

"Ông nội cố, do lúc đó con cũng không hiểu chuyện nên mới nhận lấy, ông đừng trách...anh ấy" cô hốt hoảng đứng dậy

"Thanh Lam" ông Hà dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn cô

Cố Thừa Trạch ngồi bất động cũng đã lên tiếng " Không còn việc gì nữa, con xin phép ra ngoài"

"Ấy Thừa Trạch, Thanh Lam cũng là lần đầu tới con dắt con bé đi dạo một chút" Mẹ Cố nói với hắn

"Con biết rồi thưa mẹ" Hắn vậy mà gật đầu đồng ý, cô còn mong hắn từ chối nữa cơ mà

Cô vội xua tay "Dạ không cần đâu ạ, con ở đây cùng ông là được"

"Thanh Lam, ở đây không còn chuyện của con nữa. Ra ngoài" ông Hà nói với cô

Thanh Lam:"..."

Cô đành phải cùng hắn đi ra ngoài, vốn dĩ còn muốn đi tìm xem Cố Đình Cảnh, nhưng ai mà biết hắn quỳ ở đâu được chứ

"Bọn chúng cũng đều ra ngoài cả rồi, nên bàn chuyện chính rồi chứ lão già" ông nội Cố rót một ly trà để sang cho ông Hà

"Hừ, ông xem cháu trai thứ của ông đang giành vợ với cháu trưởng của ông đấy"

"Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ông còn chấp nhặt nó" ông nội Cố húp một ngụm trà, chua chát mà nói

Chuyện chính mà họ bàn bạc chính là chuyện kết hôn của Hà Thanh Lam và Cố Thừa Trạch

"Ấy, tôi còn có một đứa con gái khéo có thể nên duyên cùng cháu trai thứ của ông"

"Được, được lời đề nghị rất hợp lí"

"Hai người thấy thế nào" ông Hà

Hai người phụ nữ nảy giờ vẫn ngồi điềm tĩnh cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, bởi họ cũng không biết nên nói thêm chuyện gì. Hoặc là ngăn cản hoặc là đồng ý, nhưng ngăn cản thì vô ích nên cũng chỉ có thể là gật đầu đồng



ý

******

Cố Thừa Trạch đi đâu thì cô đi theo đó, nhưng hắn chỉ đi loanh quanh trong nhà, đi tới trước một căn phòng thì hắn dừng lại

"Cố Đình Cảnh ở bên trong"

Thì ra Cố Thừa Trạch cố tình dắt cô đi tìm Cố Đình Cảnh, cô cũng nói một tiếng cảm ơn với hắn "Anh không vào à?"

"Tôi còn có việc" Hắn rời đi cô cũng tiến vào trong

A thì ra đây là phòng thờ gia tiên, Cố Đình Cảnh đang quỳ sám hối trước bài vị tổ tiên

"Anh Đình Cảnh"

Cố Đình Cảnh bất ngờ khi nhìn thấy cô "Sao em lại đến đây"

"Lỗi phải gì chứ, ông nội Cố cũng thật quá đáng" Cô bước đến dìu Cố Đình Cảnh đứng dậy, không ngờ hắn vẫn quỳ băt động ở đó

"Thanh Lam, em nhanh chóng rời đi đi, ông Hà có lẽ đang tìm em đấy"

"Không được, đều do em nên anh mới phải quỳ ở đây"

"Không phải lỗi của em!"

Bên ngoài có người bước vào, là ông nội Cố, ông bước đến nắm lấy cánh tay của Cố Đình Cảnh dìu hắn đứng dậy

"Bảo con quỳ con lại quỳ thật à. Hừ!"

"Ông nội thật xin lỗi" Cố Đình Cảnh nhỏ nhẹ nói với ông nội Cố

"Thanh Lam, con bé.." Ông nội Cố rốt cục cũng để ý đến sự có mặt của cô

"Con...con bất cần nên đi lạc vào đây. À Cố Thừa Trạch có việc nên đi trước rồi ạ, ông đừng trách anh ấy"

"Không sao, lão già kia vẫn đang tìm con đấy, mau đi đi không khéo ông ta lại quở trách con"



"Vâng ạ" Cô bước ra ngoài đi tìm ông Hà bên trong chỉ còn lại Cố Đình Cảnh và ông nội Cố

"Trước mặt các vị tổ tiên của nhà họ Cố, ta cho con một cơ hội!"

Cố Đình Cảnh lại một lần nữa quỳ xuống "Con sai rồi, con thật lòng thích Thanh Lam."

"Thật lòng này có giá trị bao nhiêu" Ông nội Cố cầm lấy cây gậy chọc vào ngực trái của Cố Đình Cảnh

"Có thể yêu, có thể thương nhưng không thể nào có được!" Ông nội Cố điềm tĩnh mà nói với hắn, hắn đương nhiên hiểu hết. Mỗi người sinh ra trên đời này đều đã được định sẵn số phận, số phận của hắn là như vậy. Chỉ có thể yêu nhưng không thể có được. Thật ngang trái!

*****

"Thanh Lam, Thừa Trạch không đi cùng con à" Mẹ Cố

"Anh ấy có việc nên đi trước rồi à"

Ông Hà bước đến "Cũng đã trễ rồi, lão phu nhân, mẹ Cố Thừa Trạch ta phải về rồi. Nhớ nói với lão già kia giúp ta một tiếng"

"Bà nội Cố, dì à chào hai người con phải về rồi ạ" Cô lễ phép cúi người chào bọn họ

"Được được, đi thông thả để con tiễn hai người"

"Không cần đâu" Ông Hà lên tiếng rồi ra hiệu bảo cô nhanh chóng rời đi

*****

Trên xe ông Hà không ngừng nói với cô về Cố Thừa Trạch

"Con thấy con người Cố Thừa Trạch này thế nào"

"Ông à, con cũng chỉ là tiếp xúc với sếp Cố trong công việc thôi làm sao biết được"

"Thế cũng đã tiếp xúc rồi, con thử nói xem..."

Chả lẽ bây giờ cô lại lên tiếng nói với ông Hà rằng Cố Thừa Trạch là một tên lưu mãnh cưỡng gian cô ngay tại nhà hắn. Mẹ hắn chính là chủ mưu sao~~.~

"Con thật sự không biết được" Cô che hai tai lại quay mặt sang hướng cửa sổ tránh để ông Hà lại cứ mè nheo chuyện Cố Thừa Trạch.

Cô ngẫm nghĩ lại hình như bản thân quên cái gì đó, đúng rồi là Cố Đình Cảnh. Cô lại quên xin số điện thoại của hắn, vậy sau này liên lạc như thế nào được chứ.