Thư Ký Của Sếp Cố

Chương 26




Ở biệt thự Hà Gia, chỉ còn duy nhất căn phòng của Thanh Lam là sáng đèn, cô vẫn còn thức đang cặm cụi ghi chép lại thứ gì đó, bỗng chốc ở ngoài truyền đến tiếng gõ cửa "cốc cốc"

"Ai thế" khuya rồi còn ai gõ cửa nữa chứ

"Là ông ngoại"

Cô nhanh chân chạy ra mở cửa, cũng không mở ra mà đứng nép bên cánh cửa "Ông à, khuya thế này vẫn chưa đi ngủ sao"

"Chả phải con vẫn còn thức đấy sao" Thấy cô vẫn đứng nép sát bên cạnh cửa ông bèn lên tiếng "Đây là không muốn cho ông già này vào sao"

Cô vội gãi đầu "A con sao lại quên mất, khách quý khách quý mời vào trong" cô mỉm cười mở toang cánh cửa

"Ông có chuyện quan trọng cần nói với nhau" ông Hà ngồi xuống giường nhanh gọn lẹ mà nói với cô "Chiếc vòng này, con mau trả lại cho chủ nhân của nó"

"Y ông là Cố Đình Cảnh sao, nhưng tại sao...". Có bĩu môi mà lẩm bẩm "Chuyện quan trọng của ông là trả đồ cho người khác sao, thật là quan trọng mà hiazzzz"

Ông Hà thở dài "Không phải con đã nói không thích cậu ta sao, sao lại còn giữ khư khư chiếc vòng này làm gì"

Cô nghĩ thầm trong bụng "Không phải chỉ là một chiếc vòng thôi sao, liên quan gì đến việc thích hay không thích hắn"

"Con thật sự không biết sao"



Lúc hắn đưa chiếc vòng này cho cô, khi ấy cô chỉ mới có mấy tuổi đầu, hắn cũng không nói làm sao cô biết được ý nghĩa của nó là gì chứ

"Tóm lại con chỉ cần trả lại cho cậu ta cũng đừng có thắc mắc, nếu không thì cứ đưa cho Thanh Ly là được. Nói là của Cố Đình Cảnh"

Ông Hà đây chính là muốn tác hợp cho hai người bọn họ, lúc ăn tối ông vốn dĩ chỉ muốn đùa với Thanh Ly về chuyện của Cố Đình Cảnh, ai mà ngờ được trong mắt Thanh Ly vậy mà thật sự có tình ý với hắn

Ông Hà thật sự không an tâm, nếu trả lại hắn sẽ nhận sao, ông quyết định tháo chiếc vòng của cô, quả nhiên có khớp tháo, rất nhanh chiếc vòng đã trượt khỏi tay cô "Ông sẽ đích thân trả lại cho chủ nhân của nó, con cũng đừng nên thắc mắc"

Nếu ông ấy đã không muốn cô thắc mắc thì tất nhiên cô cũng sẽ không thắc mắc, huống hồ những chuyện này cô cũng không mấy để tâm. Ông Hà bước ra ngoài cô cũng mau chóng ngồi vào bàn làm việc. Trước khi đi ông cũng không quên nhắc cô nên ngủ sớm một tí

Cô còn định một lát nữa sẽ lăn xuống giường ngủ cho đã giấc, nhưng không ngờ cô lại ham làm việc mà ngủ gục trên bàn lúc nào không hay.

Ông Hà trở về phòng nhưng trong đầu vẫn còn suy nghĩ về chuyện của cô và Cố Đình Cảnh

Ông Hà vừa nhìn đã biết hắn đối với đứa cháu gái này của ông đương nhiên là có tình cảm, lại còn trao bảo vật gia truyền như này cho cô, nếu cô còn giữ khư khư nó không phải là ngầm chấp nhận hắn rồi sao, việc này hệ trọng, cô đã có hôn ước với Cố Thừa Trạch, mà Cố Đình Cảnh lại còn như vậy chả lẽ là muốn cướp hôn của anh trai hắn sao.

Cứ xem như là hắn không biết không có tội vậy nên ông sẽ đích thân đi nói cho hắn. Đương nhiên, trong lòng ông cũng đã ngầm khẳng định, đứa cháu rể này của ông chỉ có thể là Cố Thừa Trạch.

Con đường của Thanh lam đi sau này đều đã nằm trong dự tính của ông, đều đã được ông định đoạt, muốn chối bỏ cũng không thể nào. Ông cho phép cô tự do học tập, làm những việc mà bản thân cảm thấy thoải mái, nhưng riêng chuyện tình cảm hôn nhân sau này cô buột phải nghe theo sự sắp xếp của ông

Nhưng ông làm sao mà ngờ được rằng mẹ của hắn-Cố Thừa Trạch đã đi trước ông một bước.