Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 41




Văn Thái Lai về lại khách điếm, thấy Lạc Băng đã thay y phục dạ hành, giắt binh khí trong người đầy đủ. Vừa nhìn thấy bóng chàng, nàng vui mừng reo lên :- Sao mình lại lén bỏ đi một mình mà chẳng nói với ai tiếng nào vậy?Văn Thái Lai cười đáp :- Tại thấy mình ngủ ngon nên anh không nỡ đánh thức!Lạc Băng hỏi :- Anh có dò được tin tức gì không?Văn Thái Lai đáp :- Anh gặp Thập tứ đệ làm hòa thượng.Lạc Băng nghe nói chợt lòng nghe chua xót. Hai hàng nước mắt chợt chảy xuống cặp má ửng hồng.Văn Thái Lai nói :- Chúng mình hãy đến nói chuyện với Tổng đà chủ trước đã!Sau đó hai người đến ra mắt Tổng đà chủ kể lại mọi chuyện. Trần Gia Cách liền gọi quần hùng đến hội họp. Mọi người liền quyết định lên Bảo Tương Tự một phen xem thử. Nhưng đến nơi, cửa chùa vắng tanh, trước sau không một bóng người.Lạc Băng lanh mắt nhìn thấy một tờ giấy ghim trước mặt bàn gần tượng Phật. Nàng liền cầm lấy đưa cho Trần Gia Cách để mọi người cùng đọc. Thưa Tổng đà chủ cùng toàn thể các anh chị Hồng Hoa hội,Tiểu đệ trong mình mang nhiều tội nghiệt, nay quyết định xuất gia đầu Phật, cắt đứt duyên trần, ăn năn xám hối. Mong tất cả cùng nhau ra sức gánh vác đại sự tạo nên sự nghiệp hiển hách để lại cho muôn đời sau. Xin đừng ai lo nghĩ đến tiểu đệ làm gì nữa. Hiện tại, tiểu đệ ra ngoài khuyến hóa để đúc lại kim thân Phật tượng, có thể phải vài tháng nữa mới về chùa lại được.Đồng thời đệ cũng xin thông báo là “Quan Đông tam ma” đã sang xứ Hồi tìm Thúy Vũ Hoàng Sam Tiêu Thanh Đồng để trả thù.Tiểu đệ Dư Ngư Đồng đôn thủ tái bái.Mọi người đọc thư xong đều động lòng thương xót. Lạc Băng nghẹn ngào không nói lên được lời nào cả. Từ Thiện Hoằng nói :- Tất cả cứ yên tâm. Tôi chắc y không làm hòa thượng được lâu đâu! Điều quan trọng trước mắt là làm sao lo cho Thúy Vũ Hoàng Sam.Văn Thái Lai nói :- Võ công của “Tam Ma” rất cao cường, liệu Thúy Vũ Hoàng Sam có địch nổi hay không?Từ Thiện Hoằng đáp :- Theo tôi thấy thì võ nghệ của Tiêu Thanh Đồng có thể đấu được với chúng. Nhưng ngặt nỗi nàng còn thiếu kinh nghiệm giang hồ quá nhiều, e khó mà thoát được mánh những mánh lới quỷ quyệt của “Tam Ma”. Hẳn chúng ta vẫn còn nhớ lần nàng đấu với Diêm Thế Chương. Mặc dù nàng thắng rõ rệt nhưng nếu không có Tổng đà chủ ra tay tương trợ thì có lẽ phải nguy đến tính mạng rồi!Văn Thái Lai nói :- Nếu thế thì không xong!Từ Thiện Hoằng nói :- Hay là chúng ta lên đường ngay đi. Nếu gặp chúng dọc đường thì chúng ta ra tay trừ khử trước, còn không thì cũng đến báo tin cho Tiêu Thanh Đồng biết trước mà đề phòng.Ai nấy nghe nói đều tán thành. Trần Gia Cách nói với Thượng Quan Nghị Sơn :- Tôi muốn nhờ đại ca làm giùm một chuyện nhé. Xin đại ca xuạt trước hộ 3000 lượng bạc đóng góp vào công cuộc sửa sang lại kim thân Phật tượng tại Bảo Tương Tự. Hoàn thành công tác tại xứ Hồi xong, tôi sẽ bồi hoàn lại đủ số.Thượng Quan Nghị Sơn nói :- Xin Tổng đà chủ cứ yên lòng. Việc ấy tiểu đệ sẵn sàng lo liệu đâu vào đó, thật chu đáo.Mọi người sau đó bàn rằng Trần Gia Cách nên dùng con thần mã của Lạc Băng mà lên đường trước cho kịp. Chàng vừa có võ nghệ cao siêu có thể trừ được bọn “Tam Ma”, vừa trợ lực được cho Tiêu Thanh Đồng, lại vừa có thể giúp được kế sách cho Mộc Trác Luân đối địch với Triệu Huệ được. Hơn nữa, Trần Gia Cách lại thông thạo tiếng Duy, rất thuận tiện trong việc giao tế.Trần Gia Cách cho là phải. Cơm nước xong liền leo lên con bạch mã nhắm xứ Hồi đi thẳng, phi như bay.Từ ngày gặp Tiêu Thanh Đồng, hình ảnh của nàng như đã in sâu vào trong tâm trí của Trần Gia Cách. Vì vậy, lần này được tin “Tam Ma” tìm nàng thanh toán, lòng chàng nóng như lửa đốt, chỉ mong sao tới ngay được bên nàng lập tức để bảo vệ.Rồi chàng lại nghĩ đến hành động thân mật của Tiêu Thanh Đồng với “chàng thiếu niên họ Lý” thì trong lòng lại nghi hoặc, không biết nàng thật sự đối với mình ra sao. Nhưng khi nghĩ đến hành động “tặng kiếm” kia, Trần Gia Cách lại phân vân, khó mà cho rằng giả dối được.Có thể đó là tâm lý chung của con người. Khi để ý quá nhiều về một cá nhân nào đó, trong lòng luôn luôn có những ý nghĩ mông lung vẩn vơ, lại thêm đủ các điều nghi ngại mà không hiểu vì đâu.Đúng Ngọ, con bạch mã đã vượt qua được một khoảng đường trên 500 dặm. Trần Gia Cách tin tưởng rằng mình đã bỏ xa bọn “Tam Ma”, và cứ theo tình thế này sẽ tới xứ Hồi trước chúng nhiều. Nghĩ vậy, Trần Gia Cách liền tìm một khách điếm vào dùng cơm, nghỉ ngơi.Qua một đêm, chàng lại khởi hành đi tiếp
data-ad-slot="8346126209">