Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 13




Trần Gia Cách, Lục Phỉ Thanh và toàn thể đám hào kiệt của Hồng Hoa hội đi sát sau lưng Châu Trọng Anh. Ông ta là người võ công trác tuyệt, bản lãnh phi phàm nên mặc dù thất thế bị Trần Gia Cách điểm trúng “Phù hy huyệt” nhưng chỉ trong một vài phút sau là đã tự giải huyệt được, hô hấp trở lại bình thường tự nhiên.Sở dĩ Trần Gia Cách phải tỉ thí với Châu Trọng Anh cũng chẳng qua vì tình thế, muốn buộc ông ta phải giao cho Hồng Hoa hội người đã tiết lộ bí mật địa huyệt để cho Trương Siêu Trọng bắt mất Văn Thái Lai. Trong thâm tâm, Trần Gia Cách hết sức kính phục Châu Trọng Anh là bậc tiền bối cao nhân, không những chỉ có bản lãnh trác tuyệt thôi mà còn có phong độ của bậc trưởng thượng nữa. Vì vậy, cho dù phải ra tay đả bại Châu Trọng Anh, Trần Gia Cách cũng không có ác ý, chỉ lựa huyệt nhẹ mà điểm trúng để không làm hại đến tánh mạng của ông ta, thậm chí còn không muốn để ông ta phải mang trọng thương nữa.Châu Trọng Anh đưa đám hào kiệt Hồng Hoa hội qua hai gian nhà kế cận tòa nhà chính. Lúc ấy, ngọn lửa đã cháy bùng lên. Sức lửa nóng làm mọi người đến toát cả mồi hôi. Nhiều căn nhà trong Thiết Đảm trang đã bị thiêu hủy.Giữa đêm tối, mọi người chỉ trông thấy một ngọn lửa cao ngất trời. Thiết Đảm trang phút chốc đã biến thành một biển lửa, khói tỏa mịt mù, tiếng nổ nghe lốp đốp như pháo.Từ Thiện Hoằng thấy lửa cháy dữ dội quá bèn hô lớn lên rằng :- Các anh em Hồng Hoa hội! Chúng ta hãy tạm gác mọi chuyện lại đã! Cứu hỏa là điều cần kíp hơn!Nghe Từ Thiện Hoằng kêu gọi đám Hồng Hoa hội đi chữa lửa thì cơn giận lại phừng lên. Chính miệng Từ Thiện Hoằng đã bao nhiêu lần kêu gọi người trong hội của hắn đốt Thiết Đảm trang. Nhìn cả một vùng Thiết Đảm trang đang bị làm mồi cho lửa, Châu Ỷ nghiến răng nhìn Từ Thiện Hoằng, cho rằng chính hắn là thủ phạm đã gây ra thảm cảnh này cho Thiết Đảm trang. Chẳng những thế, nàng còn lườm cả đám người Hồng Hoa hội như muốn ăn tươi nuốt sống hết cả đám cho hả giận. Chỉ vì bọn họ đông quá nên Châu Ỷ nhắm đánh không được mà đành nhịn nhục. Nhưng dù sao nàng cũng không dằn được cơn thịnh nộ liền trợn mắt nhìn Từ Thiện Hoằng điểm vào mặt mắng xối xả :- Thằng giặc đốt nhà kia! Chính mi là thủ phạm đã đốc thúc bọn cẩu trệ chúng bây đốt chứ còn ai vào đây nữa mà bây giờ lại bày trò giả nhân giả nghĩa kêu gọi chữa cháy! Khéo đóng tuồng quá hả? Ta dù có bằm xác cả đám bọn bây ra cũng chưa hả giận nữa! Nhưng thù này ta sẽ không bao giờ quên được đâu! Sẽ có ngày chúng bây phải đền tội!Mắng Từ Thiện Hoằng mấy câu xong, Châu Ỷ vẫn chưa dập tắt được lửa giận liền xuất kỳ bất ý đưa cao ngọn đao lên nhắm đầu Thất đương gia mà bổ xuống một nhát. Từ Thiện Hoằng nhanh chân nhảy vọt ra đàng sau tránh khỏi được nhát đao.Chém không trúng, Châu Ỷ càng tức giận thêm, định xông tới quyết “ăn thua đủ” với Từ Thiện Hoằng thì Triệu Bán Sơn bước tới ngăn cản. Châu Ỷ vẫn không chịu bỏ qua quyết lấy mạng Từ Thiện Hoằng cho bằng được. Sau cùng, Triệu Bán Sơn phải giữ chặt lấy thanh đao của nàng không cho cựa quậy lúc đó nàng mới chịu thôi.Châu Trọng Anh một mạch lướt qua lửa mà đi. Những gì xảy ra chung quanh dường như ông ta không còn nhìn thấy, nghe thấy, hay để ý tới nữa. Đám hào kiệt Hồng Hoa hội cũng chẳng ai nói với ai lời nào, cứ lẳng lặng mà đi thôi.Ra phía sau cùng của gian nhà đến một linh đường, Châu Trọng Anh đưa mọi người vào bên trong. Ngay trước bàn thờ là một linh vị, hai bên có đốt hai cây đèn sáp màu đỏ. Những giọt hồng của hai cây đèn sáp nhỏ xuống tựa như những giọt huyết lệ bi ai. Sau linh vị là một bức màn đen phủ xuống. Bên trong bức màn là một chiếc quan tài nhỏ chưa đậy nắp, còn phủ lên một tấm vải đỏ. Cảnh tượng trông thật vô cùng thê lương.Châu Trọng Anh đưa tay khoác bức màn đen cho tất cả được trông thấy chiếc quan tài rõ ràng. Ông lại ngoắc tay một cái, ngụ ý bảo mọi người đến gần chiếc quan tài hơn. Châu Trọng Anh sau đó một tay cầm cây nến rọi xuống, một tay gỡ tấm vải đỏ phủ mặt quan tài lên. Trước mắt mọi người hiện ra một tử thi của một đứa bé độ chừng 10 tuổi. Đứa bé đã chết nhưng gương mặt tươi tỉnh, trông rất khôi ngô, chỉ có hai mắt lồi ra và sọ lũng sâu xuống. Đứa bé được mặc cho một bộ đồ rất sạch sẽ và đẹp đẽ. Đó chính là tử thi của Châu Anh Kiệt, đứa con trai duy nhất của Châu Trọng Anh.Nguyên Châu Trọng Anh sau khi hạ sát đứa con yêu xong, vì thấy Châu Ỷ chưa về đến nhà nên chưa muốn liệm xác vội vì cốt ý muốn để cho đứa con gái của mình được trông thấy mặt đứa em một lần cuối trước khi hạ huyệt. Chính tay Châu Trọng Anh mặc cho nó bộ quần áo mà bình nhật nó ưa thích nhất và đặt xác nó ngay ngắn vào trong quan tài mà quàng lại đó.Châu Trọng Anh xúc động đến cực độ, hai mắt đỏ ngầu, lệ tràn ra như suối. Với giọng ngập ngừng xót xa, ông ta nhìn đám người Hồng Hoa hội lớn tiếng nói :- Chính thằng con thơ dại này của ta đã làm tiết lộ bí mặt để cho Văn tứ đương gia bị bắt. Ta không phủ nhận việc này. Các người đòi ta phải giao nó cho các người để các người chất vấn và mang đi thì bây giờ đã được toại nguyện rồi đó! Vậy các người hãy xem mặt nó cho thỏa mãn đi... rồi muốn hỏi gì thì hỏi... và sau đó muốn mang nó đi đâu thì mang!Đám hào kiệt Hồng Hoa hội, từ Tổng đà chủ Trần Gia Cách trở xuống, dưới ánh nến trông rõ ràng là một tử thi của một đứa bé. Cả đám chưa ai hiểu gì thì Châu Ỷ như uất ức đến cùng cực hét vang lên :- Em trai của ta mới có 10 tuổi! Nó khờ khạo có biết gì đâu nên vô tình mà tiết lộ chỗ ẩn núp của người anh em họ Văn các ngươi ra! Thân phụ ta về đến nhà hay được việc này thì quá đỗi giận dữ nên mới ra tay đánh chết em ta! Mẹ ta vì quá xót tình mẫu tử cho nên chưa kịp chôn cất em ta đã bỏ nhà mà đi, đến nay còn chưa biết lưu lạc phương nào! Gia đình ta chỉ trong một sớm một chiều mà tan nát, thảm não đến thế này! Thế mà các ngươi vẫn chưa vừa lòng, còn đòi giết luôn cả hai cha con ta, đốt hết Thiết Đảm trang và giết luôn tất cả người ở Thiết Đảm trang này nữa! Được lắm! Các ngươi cứ việc đốt đi! Đốt hết đi!... Giết đi!.. Giết hết đi!..
data-ad-slot="8346126209">