người dịch: anhdunghcdc
***
Tôi vốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng năm sáu tuổi, ông nội đột nhiên nổi điên dùng dao đốn củi chém chết cả cha mẹ và bà nội.
Tình cảnh lúc đấy thật thê thảm. Vốn ông cũng muốn chém nốt cả tôi nhưng chẳng hiểu sao lúc giơ đao lên rồi, ánh mắt đang tràn ngập sát khí của ông lại dịu lại, ném đao bổ củi xuống rồi cười lớn bỏ đi.
Ông nội bị xử bắn sau đó không lâu. Tôi còn một chú hai đã ra ngoài làm công từ mấy năm trước không thấy trở về, người trong thôn đều nói chú đã chết bên ngoài rồi.
Thế là tôi thành cô nhi.
Người trong thôn nhìn tôi thương hại, thay nhau mang tôi về nhà nuôi. Rốt cuộc đấy cũng không phải là kế lâu dài. Thôn trưởng thấy không ổn nên quyết định muốn nhận nuôi tôi. Có điều lão ấy đưa ra hai điều kiện.
Thứ nhất, tôi phải mang họ của lão.
Thứ hai, lão nuôi tôi đến năm mười tám tuổi rồi sau đó tôi phải lấy con gái của lão.
Bên ngoài nhìn vào, thôn trưởng nhận nuôi tôi là việc thiện, nhưng người trong thôn đều thầm bàn tán ông ấy chẳng phải hạng người tốt. Có ai là không biết khuê nữ nhà lão là một con quái vật.
Nhắc đến khuê nữ nhà lão thì đúng thật là dọa người. Nàng ta có những hai cái đầu.
Một người mà mọc ra hai đầu thì thật hiếm thấy. Nghe nói bào thai trong tử cung vợ lão phát triển không tốt, bình thường tỷ lệ tử vong rất cao nhưng không hiểu sao con gái lão lại sống rất khỏe. Người trong thôn nói đời trước trưởng thôn lão tạo nghiệt nên mới sinh ra đứa con bất hạnh như vậy. Con quái vật ấy chắc không sống lâu được. Dù có sống sót đi nữa, sau này gả được cho ai?
Thế mà chẳng ai ngờ, thôn trưởng lại mời tôi làm con rể. Tìm được nam nhân cho con gái xong, lão tỏ ra rất đắc ý. Người trong thôn thì phẫn nộ. Tôi là một đứa bé tốt như vậy, phải cưới con gái quái vật của lão thì đời này coi như bỏ đi còn gì.
Nhưng mọi người chỉ giận mà không dám nói ra lời, vì nhà trưởng thôn có thế lực rất lớn. Đại ca lão đi vào trong thành làm ăn phát đạt trở thành lão bản. Huynh đệ thân tình của lão thì là đồn trưởng đồn công an. Bản thân thôn trưởng cũng là hoàng đế ở đất này, bình thường có xem ai ra gì. Cho nên không ai dám phản đối ra mặt. Bản thân tôi chỉ là một cô nhi, lúc đó có cơm mà ăn, có thể sống sót đã là tốt lắm, đâu còn quan tâm được đến vấn đề gì khác nữa.
Thế là mắc bẫy của lão.
Từ lúc đến nhà lão tôi chưa từng có một ngày tốt lành. Vợ lão là một con cọp cái, thường la lối quát mắng tôi, bao nhiêu việc nặng nhọc trong nhà đều dồn cho tôi hưởng cả. Làm không tốt một chút là bà ta không mắng thì đánh. Điều khiến tôi không thể chịu được chính là con gái khuê nữ của lão.
Con gái hai đầu của lão lúc nào cũng quay ra nhìn tôi rồi cười khờ, tôi đi đâu nàng cũng đi theo, buổi tối còn muốn tôi ở cùng nàng ta khiến tôi chỉ muốn chết.
Thi thoảng nàng ta lại đột nhiên cười rống lên, lúc khác lại nổi điên chạy ra ngoài. Lúc thì tự làm thương tổn bản thân khiến người khác hú hồn. Nàng ta đúng là một con quái vật, hơn nữa còn là một người điên.
Thôn trưởng đã nghiêm khắc cảnh báo tôi, nói nàng ấy chính là vợ của tôi, tôi phải để ý trông nom nàng, có điều gì sai sót lão sẽ tìm tôi tính sổ. Cho nên dù con quái vật ấy khiến tôi buồn nôn thì mỗi ngày tôi vẫn phải gặp gỡ, phải để ý quan sát nàng chằm chằm.
Khoảng thời gian tăm tối ấy kéo dài mười năm. Mười năm đấy! Cho tới lúc tôi mười sáu tuổi thì chú hai đột nhiên trở về.
Người trong thôn vô cùng kinh ngạc. Chẳng phải lúc trước có người nói chú tôi ra ngoài làm công đã chết rồi sao? Bây giờ tự dưng lại xuất hiện?
Sau khi trở về, chú liền làm hai việc.
Việc thứ nhất, chú cho sửa chữa lại căn nhà cũ rồi dọn vào ở trong đó. Từ lúc ông nội tôi nổi điên chém chết mọi người thì nhà tôi trở thành một ngôi nhà ma không có ai dám đến. Mảnh đất đó cũng nhanh chóng trở thành một nơi hoang phế. Sau khi được chú sửa chữa, cả căn nhà rực rỡ hẳn lên, không khí u ám trở thành đầy sức sống. Sau đó chú làm một cây cờ lớn cắm ở giữa căn phòng cũ, trên lá cờ biết ba chữ vàng lớn: Thu Hồn Nhân.
Người trong thôn đều chạy tới xem náo nhiệt. Chú hai tôi đứng dưới lá cờ ôm quyền nhìn mọi người.
“Các vị phụ lão hương thân, Lý Nhị ta đã trở về rồi. Nhờ có các vị phụ lão hậu ái, hôm nay ta lập đại kỳ, từ nay về sau nếu nhà nào gặp phải sự việc tà ma quỷ quái đều có thể tới tìm ta. Lý Nhị ta không chỉ thu lệ ác quỷ, ngay cả yêu ma thần tiên mà gây họa ta cũng đều thu hết. Trên đời này không có việc âm tà gì mà Lý Nhị ta không giải quyết được, không thu hồn được.”
Nói thẳng ra thì thu hồn nhân là một loại người trừ tà cùng thể loại với các thầy âm dương mà thôi, nhưng các thầy âm dương cũng khác nhau ở thủ đoạn trừ tà. Lời chú hai tôi nói thật quá khoa trương. Trên đời này bất kể là hồn người hay hồn ác quỷ, ngay cả tiên hồn thần hồn chú ấy đều có thể thu được.
Mọi người bán tán ầm ĩ, hiếu kỳ không biết thời gian qua chú tôi làm gì ở bên ngoài mà lúc về thôn đã trở thành người thế này?
Đúng thế, bọn họ không tin vào bản lãnh của chú tôi. Nếu quả thực chú ấy tài giỏi sao còn phải quay lại cái nơi ở thâm sơn cùng cốc này?
Việc thứ hai mà chú tôi làm chính là đi đến nhà trưởng thôn.
Chú tôi thân hình cao lớn, thân thể cường tráng, vừa tới nhà trưởng thôn chú đã đứng trong sân hô lớn. “Trương lão ỉu xìu, ta đến đón cháu ta Lý Trường Sinh về nhà.”
Trương lão ỉu xìu vốn là ngoại hiệu của lão, xuất phát từ sự kém cỏi trong cái việc kia, cho nên từ khi sinh ra một con quái vật thì hắn không sinh ra thêm được đứa con nào nữa.
Bình thường không có ai dám gọi lão bằng cái ngoại hiệu này, chú hai tôi lại trực tiếp gào lên. Lão từ trong nhà đi ra, mặt biến sắc. Vừa lúc đó tôi lại xách theo một thùng cám heo để cho heo ăn, đầu đầy mồ hôi. Chú hai nhìn tôi nói lớn.
“Lý Trường Sinh, ngươi qua đây theo ta về nhà.”
Tôi chưa trả lời, thôn trưởng đã chắn trước mặt.
“Lý Nhị, Trường Sinh không còn mang họ Lý, hiện giờ nó họ Trương, là người của Trương gia ta, ngươi dựa vào cái gì mà đòi dẫn hắn đi?”
Chú hai chậm rãi đi tới gần thôn trưởng, cả người chú toát lên một thứ khí chất nghiêm nghị. Chú dừng trước mặt lão cười tủm tỉm, rồi đột nhiên giương bàn tay lên vả bốp vào mặt lão khiến lão lảo đảo tí thì ngã lăn trên đất.
Hành động ấy khiến tôi hoảng sợ. Sao chú lại dám đánh thôn trưởng?
Thôn trưởng lấy tay che mặt, chật vật ổn định thân hình, giơ tay chỉ chủ hai mắng. “Lý Nhị, ngươi dám đánh ta? Xem ra ngươi chán sống rồi.”
“Trường Sinh là độc đinh của Lý gia, ngươi lại dám đổi họ cho nó. Ngươi là cái thá gì?”
“Ngươi... ngươi...”, Thôn trưởng thở hổn hển, tức giận đến không nói ra lời.
Chú hai cầm tay tôi bước ra ngoài. Khí thế không sợ trời chẳng sợ đất làm tôi rung động. Cho đến lúc đó con quái vật nhà lão mới từ trong nhà lao vọt ra, mồm kêu lớn. Nàng ta chạy tới bên tôi, vong tay ôm rồi không ngừng kêu khóc.
Chú hai híp mắt nhìn nàng rồi lẩm bẩm. “Song hồn La Sát?” Sau đó bỗng thay đổi chủ ý quay sang nói với tôi. “Trường Sinh, ngươi cứ ở tạm nơi này, một thời gian nữa ta sẽ đến đón ngươi.”
Nói xong, chú xoay người rời đi. Tôi vốn tưởng sắp được người ta mang khỏi bể khổ, không ngờ lại bị chú ấy lạnh lùng ném trở lại nơi này.
Thôn trưởng nhìn bóng lưng chú hung hăng mắng. “Lý Nhị, ngươi chờ đó.”
Lão bị chú hai đánh nên tất nhiên không chịu bỏ qua, lão lập tức đến đồn công an gặp đồn trưởng là huynh đệ thân tình của lão. Chiều hôm đó có hai chiếc xe cảnh sát hú còi lao tới.
Thân đệ của thôn trưởng đích thân tới, bước vòng quanh chú hai tôi vài vòng sau đó vung tay chỉ mấy tên thủ hạ của hắn nói. “Tên Lý Nhị này làm mấy chuyện mê tín dị đoan, còn vô cớ đánh người, mau bắt hắn mang đi.”
Thế là chú hai tôi bị người ta giải đi. Người trong thôn đều lo lắng. Thôn trưởng báo thù, chú đến đó liệu có an toàn không? Có người lắc đầu thời dài, nói chú tôi lẽ ra không nên gây chuyện, vừa về tới nhà đã trêu vào lão làm gì. Tôi cũng vô cùng lo lắng cho chú, nhưng điều khiến người ta không thể ngờ là đến đêm ấy chú tôi lại được hai xe cảnh sát đưa về mà không tổn hại một sợi lông nào. Thân đệ của thôn trưởng là đồn trưởng công an trước khi chú đi còn lại gần nắm tay, nói mấy câu cực kỳ khách khí.
Người trong thôn không hiểu, thôn trưởng thì tức giận vội gọi điện cho đệ đệ hắn. Kết quả nhận được mấy lời ngắn gọn. “Ca, cái tên Lý Nhị này không đơn giản, đừng trêu vào hắn.”
Nói xong đối phương cúp máy luôn. Thôn trưởng gọi lại thì hắn không nghe máy nữa.