Edit: sunflower2white
Trong ngỏ tắt nhỏ âm u …
“Thế nào? Còn muốn đánh tiếp hay không? Lên đi, toàn là một đám vô dụng.” Long Thiếu Hạo một cước dẫm lên một người, một đám bất lương, trước mặt có đến mười tên kêu gào, không thèm để mắt đến bọn chúng.
Năm phút, đã năm phút trôi qua, bọn họ mười mấy người bị đánh ngã nằm la liệt dưới đất, đau không đứng dậy nổi. Gã này rốt cuộc là ma vương phương nào, thật khủng bố. Ô ô ô… , hắn đến giờ cũng không biết như thế nào lại bị đánh ngã xuống đất, đau quá! Ra tay thật tàn nhẫn.
“Đại ca, gia gia, anh hùng hảo hán, xin tha mạng, xin xuống tay lưu tình, chúng tôi không dám, không dám … nữa.” Bị Long Thiếu Hạo dẫm nát dưới chân, kinh hoàng không ngừng kêu gào cầu xin tha thứ, ông trời ơi, ta sao mà xui xẻo đến vậy chứ? Ta chẳng qua mới gia nhập bang phái hôm qua, hôm nay lần đầu tiên xuất hành nhận nhiệm vụ đã bị đánh cho nhừ tử. Ô…ô…ô…, ta không muốn làm ‘người xấu’, ta muốn ‘hoàn lương’.
“Thuộc bang phái nào?” Long Thiếu Hạo lạnh lùng nhìn đám người nằm úp sấp lộn xộn trước mặt hắn.
“Không dám, không dám, xin đại ca tha mạng!” Cả đám người quỳ rạp trên mặt đất, quỳ lạy rất chật vật.
Ngồi trong góc sợ tới mức lạnh run, Khương Mộng cả kinh chứng kiến toàn bộ sự việc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt hoàn toàn sùng bái, si ngốc nhìn thấy hắn như thiên thần hạ giới đến cứu nàng.
Hắn quả thực chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của nàng.
“Biến.” Long Thiếu Hạo một cước đá văng tên côn đồ dưới chân.
Đám người vừa nghe được lệnh đặc xá, lập tức cảm động đến rơi nước mắt, oán hận cha mẹ không thể sinh nhiều hơn cho bọn hắn hai cái chân, ù té chạy với tốc độ kinh người , phút chốc thoát khỏi hiện trường.
Nhìn trời để ước chừng thời gian, giờ này cũng khuya rồi, cũng nên trở về đi ngủ, ngày mai hắn còn phải dậy sớm đón tiểu Luyến Luyến đến trường nữa! Long Thiếu Hạo không thèm nhìn tới cô bé ngồi trong góc, xoay người muốn rời đi, không chút lo lắng cho một cô gái nhỏ nửa đêm lưu lạc đầu đường vô tình gặp bọn lưu manh ức hiếp. Dù sao hắn cũng thuận tay cứu nàng, nếu không phải hắn đang muốn tìm người đánh nhau để phát tiết lửa giận trong lòng, hắn cũng sẽ không đi vào ngỏ tắt nhỏ tối tăm này…
Chỉ có thể nói hắn vô tình làm được việc tốt, tiếp theo sẽ thế nào cũng không phải chuyện của hắn .
Mắt nhìn thấy ân nhân cứu mạng muốn rời đi , bản thân còn chưa biết tên hắn, nghĩ đến có lẽ sau này sẽ không còn dịp được gặp lại hắn, Khương Mộng cố lấy dũng khí chưa từng có trước nay, “Khoan đi đã…” Nàng chạy lên phía trước, lên tiếng.
Hắn xoay người lại đối mặt với nàng, hắn rất cao, nàng chỉ cao tới trước ngực hắn, hơn nữa hắn thật quá đẹp trai, quá nam tính, so với những gì đã chứng kiến, người con trai này thật hoàn hảo. Nghĩ vậy, Khương Mộng mặt mày đều đỏ bừng, thật tốt, ngõ nhỏ vô cùng tối tăm u ám, giúp nàng che dấu khuôn mặt ửng hồng.
“Gọi lại làm gì? Nếu muốn nói lời cám ơn, thì miễn đi.” Long Thiếu Hạo miễn cưỡng nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng ta cũng không thập phần xinh đẹp, nhưng có gương mặt xinh xắn lanh lợi cùng khí chất điềm đạm đáng yêu rất dễ khiến cho đàn ông muốn ra tay bảo hộ.
“Em nghĩ… Em nghĩ… Em nghĩ là anh nên đưa em về.” Lời vừa ra nói ra khỏi miệng, Khương Mộng lập tức cảm thấy có chút xấu hổ mặt mày đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu. Tuy nhiên, nàng cũng đã nói ra. Hắn sẽ nghĩ như thế nào về nàng đây? Có nghĩ nàng là cô gái tùy tiện không? Khương Mộng trộm ngẩng đầu liếc nhìn hắn.
Vừa lúc nhìn thấy ánh mắt như có ý cười của Long Thiếu Hạo ngó lại, chợt cảm thấy xấu hổ, nàng lại cúi đầu xuống.
Cô gái này còn rất đáng yêu, thật đã lâu rồi không có nhìn thấy cô gái nào dễ thẹn thùng như vậy. Cũng không còn nhớ rõ, đã lâu lắm rồi trước kia cũng có một cô gái đã từng xấu hổ đỏ hồng cả mặt khi hắn hỏi có thể đưa nàng về nhà được không, chỉ tiếc…, nếu không có phát sinh sự cố kia, nàng có giống như cô gái trước mắt cũng dễ dàng e thẹn hay không! Có phải là còn giống như trước thẹn thùng chỉ dám trốn ở góc phòng trộm nhìn hắn.
Long Thiếu Hạo thầm cảm thấy có một chút thương tiếc.
Lại bị hắn phát hiện nàng đang nhìn lén hắn, Khương Mộng nhất thời xấu hổ vô cùng, không dám ngẩng đầu lên nữa.
“Ở đâu? Anh đưa nhóc về.” Long Thiếu Hạo mở miệng.
Khương Mộng không dám tin vội ngẩng đầu lên nhìn, ngỡ mình vừa nghe lầm , nàng vốn không có chút hy vọng nào, dù sao thành thật mà nói nàng với hắn là người dưng xa lạ, vậy mà không ngờ hắn đáp ứng rồi. Ông trời rốt cục cũng chú ý tới nàng rồi sao? Biết nàng bị nhiều khổ sở như vậy, cho nên phái bạch mã hoàng tử đến giải cứu nàng.
“Đi thôi!” Không để ý tới vẻ kinh ngạc của nàng, Long Thiếu Hạo nắm lấy tay nàng kéo đi.
Hắn nắm tay nàng, ôi chao, hắn thật sự nắm tay nàng, Khương Mộng cả người lâng lâng sắp ngất đi cứ như nằm trong mộng, si ngốc nhìn hắn, mặc hắn lôi kéo mình đi về phía trước.
“Nhà nhóc ở đâu?” Long Thiếu Hạo vừa đi vừa hỏi.
“Sông nhỏ khu 7.”
Long Thiếu Hạo cau đôi mày lại, đó hình như là khu dân nghèo của Đài Loan, “Nhà nhóc có mấy tất cả mấy người? Nhóc tên gì?”
“Em… Em tên là Khương Mộng, Khương của sinh khương, mộng của giấc mộng. Em… Em năm nay 8 tuổi , sống với cha và anh trai. Nhưng bọn họ …”
Khương Mộng? Tên của nhóc này cũng có chữ “Mộng” giống tên của một người, một sự trùng hợp hay là số phận chứ? Là trời xanh muốn cho hắn một người để hắn có cơ hội bù đắp sao? Nên cho hắn gặp được một người tương tự như Liên Mộng, như thế này là sao chứ? Long Thiếu Hạo dừng xe lại, xoay người nhìn về cô gái phía sau, lại thấy nàng trên mặt còn vương nước mắt, bộ dáng trông thật đáng thương, giống hết một chú mèo con bị ủy khuất.
“Tiểu mộng, nhóc làm sao vậy?” Long Thiếu Hạo thương tiếc giúp nàng lau khô nước mắt trên mặt.
Khương Mộng ôm lấy hắn.”Em thích anh, Em thích anh, chưa từng có người nào đối xử tốt với em như a.”
Long Thiếu Hạo bật cười, “Nha đầu ngốc, có gì mà khóc , ” trong lòng hắn tràn ngập sự thương tiếc nàng, cảm giác Liên Mộng khi còn bé đã trở lại.
oOo
Trên đường về, Long Thiếu Hạo chau mày lắng nghe mọi chuyện. Qua lời Khương Mộng, hắn biết được, nàng có một người cha nghiện rượu và một người anh trai có máu mê bài bạc, mẹ đã mất sớm. Ba cùng anh trai đối xử với nàng không tốt, một khi uống say mà không có tiền sẽ đem nàng ra đánh trút giận, cho nên nàng thường xuyên không dám về nhà. Tối nay cũng vì anh trai thua bạc, nên nàng mới sợ hãi chạy trốn ra ngoài, vì thế mới vô tình gặp phải mấy tên côn đồn đó,và may mắn gặp được hắn.
Khương Mộng lại trộm ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Long Thiếu Hạo nhìn thấy trước mắt một căn nhà trệt thấp bé sụp sệ, trong nhà tối đen, ngay cả đèn cũng không có. Hắn có nằm mơ cũng không hiểu được sao có thể chịu khổ được như vậy. Hắn cảm thấy không thể không yêu thương nàng, một cô gái bé nhỏ.
“Mày, cái đồ con gái đê tiện, rốt cuộc cũng biết về nhà, mày dám chạy, tao sẽ đánh gãy chân mày, thử xem mày chạy như thế nào.” Một thằng con trai đứng mắng xa xả.
Hắn vừa nhìn thấy Khương Mộng, tay liền nắm cây côn to bằng gỗ lăm lăm tiến tới gần cô bé.
“Anh…, “ Khương Mộng sợ tới mức núp sau lưng Long Thiếu Hạo, không dám ló ra.
Long Thiếu Hạo nhíu mắt lại, giơ tay lên, tiếp được cây côn trong tay tên con trai, dùng lực hất hắn té văng ra xa vài bước.
Tên con trai lập tức đứng lên, “Mày là ai? Dám xem vào chuyện anh em tụi tao, cút ngay, nếu không tao cũng không khách khí với mày.”
“Mày còn biết cô bé là em gái của mày sao?” Long Thiếu Hạo hận nhất chính là loại con trai đánh con gái. “Chuyện này tao càng muốn xen vào, mày thử đánh con bé dù chỉ một chút coi tao có giết mày không.”
Mắt hắn phát ra tia sát ý dọa tên kia lui lại.
“Tao… Tao… Tao… , “ tên con trai lùi ra sau vài bước. “Sau này tao sẽ tìm mày tính sổ.” Hắn nói xong câu đó liền vội vàng chạy biến đi.
“Tốt lắm, không còn việc gì nữa, nhóc vào nhà đi.” Long Thiếu Hạo kéo nàng từ sau lưng ra, lúc này mới phát hiện nàng đang sợ đến run người.
“Không, anh Hạo, em không muốn vào nhà một mình. Em thật sự rất sợ, lát nữa anh hai trở về sẽ không tha cho em đâu, cha cũng sẽ đánh em, em không muốn về nhà.” Khương Mộng hoảng hốt ôm chặt hắn, liều mạng hít thở lấy hơi ấm tỏa ra từ trên người hắn.“Xin anh, đừng bỏ rơi em mà.” Nàng làm liều van xin, làm hắn cũng không đành lòng.
Nếu như bình thường, Long Thiếu Hạo đối với những chuyện này tuyệt đối thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cô bé này là ngoại lệ, cô bé rất giống với tiểu Mộng , hắn không thể bỏ rơi nàng mà bỏ đi, tưởng tượng cảnh cô bé sau này phải sống ở nơi hỗn tạp như vậy, hắn thật không thể nào an tâm.
Thì ra hắn vẫn không thể nào thoát khỏi bóng ma của tiểu Mộng.
Long Thiếu Hạo chợt thở dài: “Đi thôi, anh đưa nhóc đi tìm một chỗ để ở tạm”
“Long đại ca, cám ơn anh, em thích anh nhất .” Khương Mộng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không thể che dấu được sự vui sướng của nàng.
Ngay cả vẻ mặt, động tác đều giống như vậy, làm sao hắn có thể cự tuyệt được. Bây giờ nên nghĩ làm như thế nào để an bài cho con nhóc này. Phòng hắn là nơi không cho phép bất kỳ ai bước vào, cho dù là tiểu Mộng, người mà hắn hiểu rõ nhất, huống chi cô bé này cũng không phải là tiểu Mộng, chỉ là một người rất giống với nàng mà thôi. Đột nhiên nhận ra điều này, Long Thiếu Hạo cảm thấy có chút hối hận về hành vi của mình.
Về đến trong nhà, Long Thiếu Hạo lấy một ly rượu, ngã người trên sô pha.
Khương Mộng dù sao không phải tiểu Mộng, hắn biết rất rõ, tiểu Mộng đã chết, năm năm trước đây, đã chết ngay trước mắt hắn, cả người toàn là máu, hắn ôm chặt nàng trong lòng, nghe câu nàng thích hắn lần cuối cùng.
Đối với việc cứu Khương Mộng, thật lòng mà nói, hắn có chút hối hận, trong ánh mắt cô bé nhìn hắn ánh lên vẻ lưu luyến si mê rất quen thuộc, nghĩ đến lúc hắn đưa cô bé đến nương nhờ nhà bằng hữu, cô bé đã khóc rất nhiều mong hắn đừng đi, ngẫm nghĩ lại quả thật cảm thấy có chút phiền lòng. Hắn lẽ ra không nên ôm vào người một việc phiền toái như vậy!
Phụ nữ thật sự rất phiền toái!