Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 15




Edit: sunflower2white

Cửa phòng Hội học sinh bị đá mạnh mở tung ra, Nghê Tử Uyển giống một trận gió lốc chạy ào vào,vọt đến nhào vào lòng Nghê Ngạo khóc lớn tiếng, “Anh hai, thật quá đáng, hắn thật là quá đáng…”

Trong phòng Hội học sinh cũng còn một số thành viên, nhìn thấy Tử Uyển thương tâm khóc lớn như thế, nhất thời mỗi người trong lòng cũng cảm thấy căm phẫn. “Tử Uyển, là ai chọc giận em, làm em thương tâm? Nói cho anh biết, anh lập tức thay em dạy hắn một bài học.” Những người này tất cả đều là những sinh viên tinh anh của Hội học sinh, cũng là bằng hữu tốt của Nghê Ngạo, Nghê Ngạo là Hội trưởng của Hội học sinh, cũng bởi vì vậy, Tử Uyển cùng những người này đều rất quen thuộc với nhau, bọn họ đều không muốn nhìn thấy Tử Uyển thương tâm.

“Nói cho anh hai nghe, có phải là vì Hạo?” Nghê Ngạo rất hiểu nàng, chỉ có Long Thiếu Hạo mới có thể làm cho nàng thương tâm khổ sở như thế, đại khái lại là tại cái tên Thiếu Hạo kia mà bị tức giận.

Một câu đã đánh trúng! “Oa…” Nghê Tử Uyển càng thương tâm khóc lớn.

Vừa nghe đến tên Long Thiếu Hạo, lời thề vì Tử Uyển trút giận mới rồi của vài vị nam sinh nhất thời như quả bóng cao su xì hơi, lặng im không nói. Bởi vì người tên Long Thiếu Hạo kia không phải là người mà bọn họ có thể hạ được.

“Hạo, hắn đã làm gì?” Nghê Ngạo bất đắc dĩ hỏi. Đâu có thể lúc nào cũng can thiệp vào chuyện riêng tư tình cảm giữa Hạo và cô em gái, chỉ là khi chứng kiến khuôn mặt đầy thương tâm của Tử Uyển, lòng hắn lại mềm đi. Chung quy từ nhỏ đến lớn hắn đều xem cô em gái này như bảo bối, hắn không có cách nào không để ý đến tình cảm của em gái mình.

Nghe được anh Hai nguyện ý giúp nàng, Nghê Tử Uyển nhất thời nín khóc mà cười, nói đến chuyện này, trên mặt nàng lại tràn ngập oán hận cùng vẻ không cam lòng, “Chuyện lần này không liên quan đến Hạo, đều là do cái cô ả kia. Anh hai, hôm nay em lại chính mắt nhìn thấy nhỏ đó dây dưa với Hạo. Từ sau khi ả xuất hiện, Hạo đối xử lạnh nhạt hờ hững với em, còn muốn chia tay em, em hận chết ả. Anh hai phải làm mọi cách đuổi cô ả đi? Chỉ cần Hạo không nhìn thấy ả nữa, ả cũng không có cách nào mê hoặc Hạo nữa”.

“Chuyện này…?” Nghê Ngạo có điểm khó xử.

“Anh hai, anh giúp em đi.” Nghê Tử Uyển lên tiếng cầu xin, “Chẳng lẻ anh muốn cho em gái anh cả đời thương tâm khổ sở sao chứ?”

Nghê Ngạo biết bản thân sẽ không cự tuyệt nàng, miễn cưỡng gật đầu đồng ý, “Anh sẽ cố gắng nghĩ biện pháp.”

Lần này, phải dùng mọi thủ đoạn với cô gái đó. Nghĩ đến lúc phải cùng Hạo trở thành kẻ địch, Nghê Ngạo thật có chút cảm khái. Thật lòng mà nói, cùng Hạo trở thành địch nhân, là chuyện mà suốt đời này hắn thật sự không muốn làm.

Bởi vì, hắn biết hắn không hề có phần thắng.