“Thánh nhân dạy, quân tử yêu áo quan hơn cả tính mạng. Phụ hoàng muốn đánh, không cần đưa đến băng ghế trong đình, nhi thần sẽ quỳ nhận.”
Lạc Vi chớp chớp mắt, nhưng mọi thứ trước mắt nàng không hề biến mất.
Vào một ngày xuân quang đãng, lại có những bông tuyết từ trên đỉnh đầu nàng rơi xuống.
Dưới Điểm Hồng Đài, màu lục lam tím xen lẫn vào nhau rồi bùng lên, tro tàn hóa thành một mảng bông tuyết trắng tinh không tì vết, bị gió thổi từ rất xa, lơ lơ lửng lửng bay đến trước mắt nàng, rơi xuống vai của vị Hoàng Thái tử mười bốn tuổi.
Bấy giờ đang là mùa đông, tuyết rơi khắp hoàng thành, bao phủ toàn bộ thềm son đỏ tươi, chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng.
Hoàng đế chắp tay sau lưng, nội cung còn chưa bung dù, ông đã bước từng bước xuống bậc thềm, dừng lại trước mặt vị Trữ quân bị đông lạnh cóng nhưng vẫn không hề khom lưng.
“Con chẳng qua mới gặp mặt mấy vị Công tử Diệp thị kia một lần. Bắc U cách xa Biện Đô cả nghìn dặm, chiến dịch sông U Vân thảm khốc như thế nào, con dựa vào đâu mà dám hết lòng tin Thiếu tướng quân chưa từng đi theo địch?”
Lạc Vi trốn ở sau cột hành lang, cầm hộp đồ ăn, rưng rưng nước mắt nhìn hai cha con trước đình, không dám tiến lên.
Gió tuyết gào thét, nàng xoa xoa lỗ tai đã đỏ lên vì lạnh của mình, vì vậy âm thanh truyền đến từ xa xa cũng trở nên vô cùng mơ hồ.
“Phụ hoàng, cả nhà Diệp thị đều là người trung liệt. Tuy rằng thần mới chỉ cùng Đại công tử uống chén rượu nghĩa, nhưng tấm lòng tận trung báo quốc làm sao có thể che giấu được? Nếu Thiếu tướng quân có tâm đi theo địch, sao lại chết trận sa trường, không còn hài cốt? Mấy năm nay, thần có thư từ qua lại với Tam công tử, biết được họ…”
Lạc Vi không nghe rõ vế sau, chỉ trông thấy Hoàng đế ngửa đầu nhìn trời, thở một hơi thật dài.
“Thừa Minh, con còn quá trẻ, quá cố chấp.”
Hai người rơi vào trầm mặc, không biết Trữ quân lại nói cái gì, sắc mặt Đế vương đột nhiên trầm xuống. Ông lùi lại một bước, lớn tiếng nói: “Nếu con cứ khăng khăng như vậy, trẫm sẽ giáo huấn con! Người đâu, kéo Hoàng thái tử đến băng ghế dưới hiên, lột quần áo, ban đình trượng(1)!”
(1)Đình trượng: tức là một loại hình phạt dùng gậy đánh người trong triều.
Trữ quân lớn tiếng đáp: “Thánh nhân dạy, quân tử yêu áo quan hơn cả tính mạng. Phụ hoàng muốn đánh, không cần đưa đến băng ghế trong đình, thần quỳ nhận!”
Lạc Vi từng nghe phụ thân nói rằng, chịu cung đình trượng sở dĩ phải cời quần áo là để tiện cho việc trị thương. Nếu quần áo dính máu thì khi cởi bỏ, miệng vết thương sẽ đau đớn không khác gì phải chịu hình phạt lần nữa.
Tuy là vậy, nhưng vẫn có rất nhiều văn thần thà chịu đau đớn lột da cũng không muốn cởi bỏ quần áo trước mặt bao người.
Phụ thân vuốt ve mái tóc nàng, ngữ khí mơ hồ hoài niệm: “Tổ phụ con từng có một người bạn thân, danh tiếng không tốt, thường bị nội đình phạt. Nhưng từ khi ông ta vào triều làm quan, đến khi làm quan cho Tể phụ, vẫn luôn bị quỳ đọc《Lễ Ký》ở ngoài cửa Đông.”
Nên Lạc Vi chỉ có thể lau nước mắt nhìn Thái tử quỳ gối chịu phạt dưới thềm son. Đến khi đánh xong, nàng mở hộp đồ ăn ra thì thấy bánh trôi đậu đỏ trong hộp đã nguội lạnh.
Có lẽ đế vương đã phát hiện ra nàng ở đó từ lâu nhưng không nói. Mắt thấy đã hành hình xong, ông vốn định quan tâm mấy câu, nhưng liếc mắt nhìn Lạc Vi trốn sau cột hành lang, lập tức mang người hầu rời đi.
Lúc này Lạc Vi mới xách làn váy nhung bồng bềnh mà chạy tới: “Nhị ca ca…”
Chàng thiếu niên được nàng gọi là “Nhị ca ca” ngẩn người, chống cơ thể dậy quay mặt sang.
Khuôn mặt ấy mơ hồ hư ảo trong sương tuyết, chỉ có nụ cười không nén được nơi khóe miệng là sáng chói đến lóa mắt: “Vi Vi –“
Sau đó tất cả âm thanh đều biến mất.
Dường như nhận ra Lạc Vi đang thất thần, Yên La ở bên cạnh rót cho nàng một chén trà nóng, ghé vào tai nàng nói: “Nương nương, nước trà rất nóng, cẩn thận một chút.”
Ngón tay của Lạc Vi lướt qua chén sứ được chế tạo tinh xảo, xúc cảm nóng rực đột nhiên kéo nàng từ chốn bồng lai trở về thực tại.
Gần đây những ảo mộng liên tiếp xuất hiện ngày càng nhiều, càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Không biết nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, liệu nàng còn có thể phân biệt giữa ảo ảnh và hiện thực không?
Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về vấn đề này, Ngọc Thu Thật ngồi trên ghế vì sự thoái thác của Diệp Đình Yến mà càng không chịu bỏ qua: “Chẳng qua là mời quân nhìn qua mà thôi. Ngự Sử qua lý chi hiềm(2), cố chấp như vậy, rốt cuộc thật là vì ngại ngùng, hay là trong lòng sợ sệt?”
(2)Qua lý chi hiềm (瓜李之嫌): giống với câu “Tình ngay lý gian”: sự thật không làm điều gì tội lỗi, sai trái nhưng về lý lẽ khách quan lại có những điều có thể làm căn cứ cho người ta nghi ngờ, rất khó thanh minh.
Diệp Đình Yến lạnh lùng cười nói: “Thái sư nói đúng, qua lý chi hiềm, ý dĩ chi báng, tư bất khả vong(3).” [1]
(3)Ý dĩ chi báng, tư bất khả vong: đại khái là vu oan cho ai đó, thì không thể quên.
Lạc Vi nắm chặt chén nước trà, lòng bàn tay bị nóng đến hơi đỏ lên. Yên La lo lắng nhìn nàng, còn chưa mở miệng, đột nhiên Tống Lan hỏi: “Hoàng hậu nghĩ sao?”
“Thiếp nghĩ –“
Lạc Vi nhìn Diệp Đình Yến đang thờ ơ rũ mi mắt, nàng do dự một lát, nhưng lần này đối phương vẫn chưa ngẩng đầu nhìn lại.
Nàng dời tầm mắt, mở miệng căn dặn: “Yên La, ngươi và Lưu nội quan tạm thời lui xuống, sai Kim Thiên Vệ mang một tấm bình phong tới đây. Diệp đại nhân là quân tử, sao có thể chịu nhục trước mặt mọi người được?”
Sau khi được Hoàng đế cho phép, Yên La kêu ba cung nhân phía sau lui xuống, chỉ để lại hai cận vệ bên cạnh Hoàng đế cùng nàng chuyển tấm bình phong bốn cánh tới.
Sau khi thủ lĩnh cận vệ bố trí xong tấm bình phong, đứng canh bên cạnh Diệp Đình Yến, thấp giọng nói: “Đại nhân, mời.”
Diệp Đình Yến cong môi cười gượng: “Thần tạ ơn nương nương ban ân.”
Lạc Vi thản nhiên nói: “Không cần tạ ơn.”
Vì một câu nói quen thuộc vừa rồi, nàng đã đưa cách phá vỡ cục diện đến trước mặt hắn, chỉ xem hắn có thể tự hiểu được hay không thôi.
Sau bình phong, chỉ còn lại ba người Đế Hậu và Tể phụ, còn có hai tên Kim Thiên Vệ canh giữ ở hai bên.
Dưới đài sôi nổi bàn tán về hành vi bất thường này. Nhưng Diệp Đình Yến chỉ là một văn thần lục y thấp kém, những người chưa bái kiến xếp sau hắn chỉ còn lại lác đác mấy người, nên cũng không tính là trì hoãn.
Chư thần nghiêm nghị, không biết rốt cục Đế Hậu và Tể phụ trước mặt đang xảy ra chuyện gì, cũng không dám ồn ào thảo luận, đành phải ngồi ngay ngắn. Mạch nước ngầm trong bữa tiệc bắt đầu khởi động, mặc dù mọi người không nói chuyện, nhưng ai cũng chú ý đến động tĩnh trên Điểm Hồng Đài.
Diệp Đình Yến chậm rãi cởi hạt ngọc lưu ly nhạt màu dưới cổ áo mình, hắn cúi gằm mặt, làm như không thể chịu đựng được sự sỉ nhục cực lớn này. Lạc Vi cầm quạt tròn che nửa khuôn mặt, lờ mờ nhìn thấy hắn chậm rãi cởi ngoại bào màu xanh đậm sau màn lụa.
Trên quạt là hình hoa hải đường, cánh hoa trắng hồng, cành lá xanh nhạt, uyển chuyển tao nhã. Nàng từ từ dời chiếc quạt ra khỏi tầm mắt mình, đúng lúc thấy Diệp Đình Yến cởi trung y trắng như tuyết, lộ ra vai phải của hắn.
Dưới xương quai xanh chưa đầy nửa tấc có một dấu ấn cũ.
Chữ “nô” được viết bằng chữ Triện thể hiện rõ nỗi đau của chủ nhân trong quá khứ và nỗi nhục hôm nay bị ép phải thấy ánh sáng mặt trời.
Tống Lan khẽ gật đầu với Diệp Đình Yến tỏ ý an ủi. Sau đó Diệp Đình Yến mặt không đổi sắc mặc lại y bào của mình, còn chưa mặc xong, đã nghe thấy giọng nói có chút chế nhạo của Ngọc Thu Thật: “Năm đó, chiến dịch sông U Vân như thế nào, trong kinh hoàn toàn không biết. Chỉ cho là Đại công tử lãnh binh không tận lực. Đáng tiếc, đáng tiếc, Tam công tử nhất quyết muốn vào kinh, tuy thân phận không phải là giả, nhưng nô ấn bị lộ ra, chuyện năm đó không thể nào giấu giếm. Tam công tử, ngươi tài hoa vẹn toàn, nhưng bước đi gian nan, bệ hạ nhất định phải…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Đình Yến đang quỳ gối trước bình phong đột ngột đoạt lấy đoản đao đeo bên hông của thủ lĩnh Kim Thiên Vệ đứng ở bên cạnh, thủ lĩnh Kim Thiên Vệ cực kỳ hoảng sợ, trong lúc nhất thời chỉ kịp hô to: “To gan, hộ giá!”
Một đội Kim Thiên Vệ đang ẩn nấp ở một bên của Điểm Hồng Đài nghe tiếng, nhanh chóng chạy đến nơi này.
Sau khi đoạt thanh đoản đao kia, Diệp Đình Yến nhanh chóng đâm vào vai phải của mình.
Tống Lan và Lạc Vi đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Ngay cả Ngọc Thu Thật cũng bị hành động đột ngột này của hắn làm cho hoảng sợ.
Trong lúc mọi người ở đây hoàn toàn tĩnh lặng, Diệp Đình Yến vạt áo lộn xộn đã ra tay gọn gàng dứt khoát, khoét dấu nô ấn trên vai mình đi!
Máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương, trong nháy mắt thấm đỏ trung y trắng như tuyết của hắn. Thậm chí còn có vài giọt bắn lên tấm bình phong phía sau.
Những giọt máu đó giống như mực rơi xuống mặt nước sạch, tạo ra một hình thù gớm ghiếc.
Tống Lan giơ tay ngăn cản Kim Thiên Vệ, chỉ cho tên thủ lĩnh nhặt lại thanh đoản đao, hắn vội vàng đi tới, quan tâm nói: “Đình Yến, ngươi ổn chứ?”
Diệp Đình Yến khó khăn đáp lại: “Thần… tạ ơn bệ hạ quan tâm.”
Sắc mặt hắn tái nhợt đến mức dọa người, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn ở vai phải. Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai của hắn, theo gò má rơi xuống miệng vết thương, trộn lẫn với máu tươi rồi tan mất.
Hắn ra tay rất có chừng mực, chỉ khoét đi một lớp da trên bề mặt.
Lạc Vi đứng phía sau Tống Lan, đôi mắt sắc bén của nàng bắt gặp ý cười thoáng qua của Diệp Đình Yến khi ánh mắt hắn lướt qua nàng.
Nụ cười kia rất nhanh đã biến mất, Diệp Đình Yến che vết thương trên bả vai, cố hết sức đứng dậy, nhìn về phía Ngọc Thu Thật đang bị chấn động ở một bên: “Chiến dịch sông U Vân năm đó rốt cuộc như thế nào, thần không dám khẳng định… Nhưng Thái sư nói rất đúng, bất kể là đoạn tuyệt với dòng họ, hay là tạ tội thay trưởng huynh, nỗi đau khoét bỏ dấu ấn này ngày hôm nay, đều là thần đáng phải chịu! Bệ hạ không thể dùng người có thân phận đáng nghi hay kẻ sĩ giấu đầu hở đuôi. Hôm nay thần cảm tạ Thái sư, vì thần… ngăn chặn những ý kiến thảo luận lo lắng tiềm ẩn trong tương lai, trịnh trọng, tái bái!”