Sau khi rời khỏi điện của Hoàng hậu, Diệp Đình Yến vòng qua Càn Phương Điện. Tống Lan vẫn chưa bàn bạc xong nên hắn đứng ở sảnh điện chờ một hồi, loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt truyền đến từ trong bình phong. Lúc thì “Vạn dân Giang Nam sao có thể chờ”, lúc lại “Chiến sự biên cương còn chưa dẹp”.
Hắn đứng trong bóng râm của cung điện, đột nhiên nhớ lại những lời trước đó hắn từng nghe. Nói rằng Trữ quân lòng mang thiên hạ, lúc nào cũng suy nghĩ mọi chuyện chu toàn, nhưng thế sự muôn hình vạn trạng, sao có thể nắm vững cả hai đầu mà không để mất đầu nào?
Vết thương cũ dưới xương quai xanh bị đoản đao đâm vào làm đau đớn, khiến hắn nhất thời không chịu nổi, ôm ngực lùi lại một bước.
Ánh mặt trời chiếu vào từ những kẽ hở trên cửa sổ hoa trước mặt, bụi bặm bay lơ lửng trong những luồng ánh sáng đó.
Đúng lúc Tống Lan đi ra, thấy sắc mặt hắn, liền hỏi: “Đình Yến, ngươi ổn không đấy?”
Diệp Đình Yến nhanh chóng kéo bản thân ra khỏi những cảm xúc đó, chắp tay cung kính nói: “Tạ bệ hạ quan tâm, thần không sao. Vụ án cũng đã kết thúc, hôm nay có thể xuất cung rồi.”
Mấy vị đại nhân lớn tuổi của Chính Sự Đường và Tam Ti Thượng Khanh Tự đi qua hai người họ, biết đây chính là vị quan viên cấp thấp mà Tiểu Hoàng Đế hết mực tin tưởng trong lời đồn, tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
Ngọc Thu Thật nhìn hắn chằm chằm.
Hắn không để ý đến những ánh mắt này, vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ. Đợi mọi người rời đi, Tống Lan mới mở miệng lần nữa, khen một câu hàm ý không rõ: “Tốt lắm.”
Sau đó lại hỏi: “Hoàng hậu có nghi ngờ gì không?”
Diệp Đình Yến đáp: “Hoàng hậu mới đầu rất tức giận, đau lòng mắng Lục thị vệ mấy câu, nói rằng muốn hậu táng Tư Y như người nhà. Nhưng cuối cùng chỉ đau buồn nói vài lời thương tiếc.”
Tống Lan vốn không tin lắm nhưng khi nghe hắn nói rằng đau buồn mới thở dài: “Tư Y là bạn thân quen biết với Hoàng hậu từ nhỏ, đau buồn vì cô ấy cũng phải thôi.”
Hắn giơ tay vỗ vỗ vai Diệp Đình Yến: “Chuyện này ngươi làm rrất tốt. Sau khi xuất cung, ngươi hãy đến Hình Bộ kết liễu người đi. Chu Tước Ti vừa mới lập, nếu dùng quá nhiều, nhiều cựu thần sẽ thấy bất mãn.”
Ý trong lời nói của hắn là kêu Diệp Đình Yến thay hắn xử lý Lục Hằng. Vốn tưởng rằng Diệp Đình Yến xuất thân văn nhân thì sẽ có phần kháng cự với chuyện này, nhưng cuối cùng hắn chỉ cúi đầu thật sâu: “Bệ hạ yên tâm.”
Tống Lan chợt nói: “Suýt nữa trẫm quên mất là ngươi cũng xuất thân tướng môn đấy.”
Sau khi Diệp Đình Yến từ biệt, ra khỏi cửa Đông đã có xe ngựa đang đợi ở đó. Hắn vừa mới lên xe, Bùi Hi chẳng nói chẳng rằng đã buộc một dải lụa gấm mới tinh lên mắt hắn.
Thấy sắc mặt hắn trắng như tuyết, Bùi Hi liền hỏi: “Công tử, xảy ra chuyện gì vậy?”
Khi chưa vào cung, Bùi Hi nhất định không chịu gọi “Đại nhân”, song không thể tiếp tục gọi là “Điện hạ” nên hắn mới khó khăn đổi cách xưng hô, hiện tại chỉ gọi “Công tử”.
Diệp Đình Yến trầm giọng nói: “Ta đoán đúng rồi.”
Tay Bùi Hi run lên: “Tại sao Hoàng hậu lại phải tính kế giết Lục Hằng?”
Diệp Đình Yến nâng tay, sờ tới dải lụa trước mắt, hiếm thấy hắn lộ ra vài phần thần sắc mệt mỏi và mê man: “Ta cũng không biết, nàng… nàng đã hoàn toàn không giống trước đây nữa rồi.”
Bùi Hi nói: “Trương Tư Y không phải là người thân thiết với Hoàng hậu khi còn ở trong phủ sao? Vì tính mạng cô ấy mà lập kế hoạch giết Lục Hằng rồi trục lợi cho bản thân một cách sạch sẽ. Tính toán của Hoàng hậu khá hay đấy.”
Diệp Đình Yến vẫn im lặng, Bùi Hi lại nói: “Có lẽ là vì tư thù, rắp tâm của Hoàng hậu đã không tốt, dù làm chuyện nào cũng chẳng có gì lạ cả. Chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, ngược lại công tử đỡ phải phải ra tay lần nữa. chúng ta vốn đã dự tính, đầu tiên là khiến tên Lục Hằng lòng lang dạ sói kia…”
Dải lụa trước mắt che hết ánh sáng, Diệp Đình Yến rơi vào một mảng tối tăm, những gì hắn có thể nhớ là vẻ mặt sảng khoái cười lớn của Lạc Vi lúc nãy khi ở dưới hành lang — Nàng sẽ không cười như thế, cũng chưa bao giờ có vẻ mặt đó.
Mang theo cuồng điên, sâu không thấy đáy.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim hắn thậm chi còn nhói lên vì nàng.
Một lát sau, cảm giác đó liền ngưng tụ thành một loại khoái cảm của sự trả thù. Hắn lạnh lùng nghĩ, gả cho Tống Lan cũng chẳng khiến nàng hạnh phúc hơn bao nhiêu, rốt cuộc vẫn từ một thiếu nữ không biết ưu sầu trong khuê phòng trở thành bộ dáng mưu mô với muôn vàn lớp ngụy trang xấu xí.
Không khác gì bản thân hắn.
Chẳng lẽ cái gọi là trưởng thành, chính là hủy hoại những điều tốt đẹp, biến nó thành những thứ bất kham sao?
Diệp Đình Yến tâm loạn như ma, không thể nghĩ tiếp nữa, bèn mở miệng phân phó: “Đi đến Hình Bộ.”
Trước khi xuống xe, hắn nheo mắt, đưa tay kéo dải lụa kia xuống rồi nhét lại vào tay Bùi Hi.
Bùi Hi muốn đi theo song lại bị hắn ngăn lại. Hắn sát lại gần, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Bùi Hi vốn tưởng rằng hắn có gì phân phó, kết quả hắn lại xoay người vén rèm rời đi, chỉ để lại một câu “Về sau không được phép nhắc đến Hoàng hậu nữa”.
*
Lục Hằng nằm trên đống cỏ khô trong đại lao Hình Bộ, thoi thóp nửa sống nửa chết. Kể từ lần đầu tiên Tống Lan đến gặp hắn rồi chưa cả nói gì đã sai người rút đầu lưỡi hắn, nói rằng lục soát được đồ cũ của Thừa Minh Hoàng Thái tử ở trong phủ của hắn. Khi đó Lục Hằng biết chắc rằng mình xong rồi.
Tống Lan là người rất đa nghi, hắn phải đối phó chu toàn đã mệt muốn chết rồi. Lục Hằng kêu Trương Bộ Quân từ quan xuất cung cũng là có ý định mượn hôn sự để thoát thân.
Tuy nhiên hắn nên sớm biết rằng, Tống Lan sẽ không có khả năng thả một người biết rõ sự tình như hắn đi.
Nghĩ đến đây, Lục Hằng nắm chặt chiếc nhẫn ngọc bích lúc thẩm vấn trong tay.
Trương Bộ Quân còn nhẫn tâm hơn nhiều so với hắn tưởng. Nhưng mà không biết thế cục này là cô ấy đã sắp xếp trước khi xảy ra chuyện hay là Hoàng hậu đã ra tay?
Nếu như Tống Lan chịu tin hắn một chút thôi, hắn ắt có thể kéo Hoàng hậu xuống nước. Tiếc là Tống Lan quyết định vứt bỏ quân cờ như Lục Hằng hắn. Nếu Hoàng hậu biết được chuyện năm đó, nhất định sẽ là báo ứng của Tống Lan.
Hắn nhếch khóe miệng cười, nhớ lại thi thể của người yêu mà hắn nhìn thấy trong nước giếng ngày hôm đó, nhất thời không biết là do vết thương trên người hay là nỗi khổ trong lòng, tim hắn đau như bị đao cắt. Mãi tới khi nghe thấy tiếng động bên tai, Lục Hằng mới khó khăn quay đầu lại.
Trong ánh lửa lờ mờ, hắn nhìn thấy một đôi mắt với đồng tử đen kịt.
Áo bào màu lục của thần tử cấp bậc thấp nhất trong triều Đại Dận, phối cùng thường phục, cũng là màu đỏ thẫm tối màu.
Mấy hôm trước, tên hạ thần lục bào quỳ trước bình phong này đã thoát chết trong gang tấc, tuyệt vọng cướp đao của hắn để tìm đường thoát thân.
Bây giờ thời thế đã thay đổi, người rơi vào ngõ cụt lại là chính hắn.
Người của Hình Bộ thấy Kim bài Ngự ban trong tay của Diệp Đình Yến, vội vàng mở khóa cho hắn, đưa chiếc ghế để thẩm vấn đến, rồi đuổi người đi ra xa, sợ làm lỡ việc quan trọng của vị ngự tiền này.
Diệp Đình Yến không ngồi trên chiếc ghế mà họ mang đến. Sau khi đã gặp người, hắn chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt Lục Hằng đang không thể bò dậy, đưa tay chạm lướt qua vết thương trên vai và cổ hắn, một bàn tay nhuộm đầy máu.
“Phùng Ưng.”
Lục Hằng vốn không muốn nghe gì cả, nhưng câu này vừa dứt, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vị quan văn trẻ tuổi trước mặt giống như nhìn thấy quỷ.
“Ngươi có biết tên của ngươi có ý nghĩa gì không?” Diệp Đình Yến không hề nhìn hắn mà chỉ cụp mắt nói: “Phùng, nhìn thấy, Ưng là trong ngực, là trái tim — Cúi đầu thấy tim, có thể vĩnh cửu. Lời đó, ngươi còn nhớ được bao nhiêu?”
Lục Hằng sửng sốt, cảm thấy rùng mình, sau đó sắc mặt hắn đỏ bừng, vươn cánh tay nhuốm máu ra kéo vạt áo Diệp Đình Yến, trong miệng phát ra tiếng “a a” không rõ.
Diệp Đình Yến biết hắn muốn nói gì: “Ngươi muốn hỏi, vì sao bản cung còn sống à?”
Trước đấy hắn không thích tự xưng là “cô” nên thường dùng “bản cung” hơn.
Vạt áo dính máu, hắn cũng không hề để ý — Trước đây Thừa Minh Hoàng Thái tử là người thích sạch sẽ nhất, nhưng ngày hôm nay đã hoàn toàn thay đổi.
Lục Hằng gắt gao nhìn hắn, cố gắng tìm lại chút bóng dáng ngày xưa, nhưng gương mặt thanh tú đẹp đẽ kia lại hoàn toàn xa lạ, không thể tìm ra chút gì.
Hắn dám nói vậy, vì cho dù vong hồn của Hiền Thành Thái hậu có sống lại, cũng không thể nhận ra con trai ruột của bà với khuôn mặt này.
Diệp Đình Yến giương mắt nhìn hắn, trong mắt thoáng vẻ bi thương, chậm rãi nói: “Vốn dĩ ta không cần đích thân tới đây, nhưng bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, cảm thấy vẫn nên tới đưa tiễn ngươi, Phùng Ưng à –“
Diệp Đình Yến lấy đoản đao hai lưỡi của Kim Thiên Vệ từ bên hông ra, tháo vỏ đao, nhẹ nhàng đặt nó vào tay Lục Hằng, rồi nắm tay hắn lại, kề lên cổ hắn.
Từ sau khi nghe thấy lời đầu tiên của hắn, Lục Hằng đã trở nên điên cuồng và suy sụp. Hiện tại đao nhọn kề cổ, mặc dù hắn biết mình không sống được bao lâu, nhưng vẫn run rẩy bởi cái chết trước mắt, tay cầm đao run rẩy kịch liệt, miệng cũng phát ra vài tiếng kêu thê lương.
“Ta biết, trong lòng ngươi vẫn nghĩ, ngươi biết thân phận của ta rồi báo cho Tống Lan, hắn sẽ tha cho ngươi một mạng,” Diệp Đình Yến hơi tiếc nuối nói, “Nhưng ngươi không có cơ hội đấy đâu. Thực ra, từ khi ngươi quyết định phản bội, tìm kiếm chủ nhân khác, ngươi đã định sẽ phải rơi vào cảnh ngộ này rồi. Lòng tham, ác niệm, ai ai cũng có, cho bọn họ treo đao tự suy ngẫm, không thể buông thả, mà ngươi… Năm đó chọn ngươi từ trong đám lưu dân Nam Độ, là sai lầm của bản cung.”
Lục Hằng đột nhiên im lặng, hắn cầm thanh đao đó, run rẩy không thể phát ra tiếng, nước mắt nước mũi đầy mặt, trông vô cùng chật vật.
Diệp Đình Yến quan sát hắn thật kỹ, miệng tiếp tục nói: “Ngươi còn nhớ, đêm Thượng Nguyên Thiên Thú năm thứ ba, ngươi đã đâm ta một kiếm vào đâu không?”
Lục Hằng nhìn dọc theo tay của hắn.
Diệp Đình Yến đặt tay lên miệng vết thương do khoét đi nô ấn trước đó, mỉm cười: “Nửa đêm khi nằm mơ, bản cung thường nghĩ tới ngươi, nghĩ tới bệ hạ của ngươi, nghĩ tới Hoàng hậu, suy nghĩ các ngươi vì sao lại phản bội ta.”
Lục Hằng sửng sốt, hiểu được ý trong lời nói đó, hắn lập tức cười một tràng quái dị.
Trương Bộ Quân vì “đạo” trong lòng cô ấy, bỏ hắn mà đi, nhưng vốn trong lòng vị Hoàng Thái tử ngày xưa mai danh ẩn tích, người yêu cũng chỉ là kẻ phản bội.
Diệp Đình Yến tiếp tục nói: “Ngay cả khi Kim Thiên Vệ mất đi, Trường Phong Đường cũng phải để lại vũ khí bên người để hiến tế. Thanh đao này, đã nhuốm máu của bản cung, cũng nhuốm máu của ngươi. Nó đã không thể lên tường cao linh thiêng được nữa rồi. Năm đó, sư phụ ngươi chết trận sa trường, bản cung đã thu hồi trường kiếm của ông ấy, ở bên tường nói một câu –“
“Trạm trạm giang thủy hề, thượng hữu phong. Mục cực thiên lí hề, thương xuân tâm…”(1)
(1)Tạm dịch: Mặt sông trong vắt, trên có cây phong. Trông về xa xăm, thương xuân tình.
“A!!”
Một chuỗi tiếng cười phát ra từ trong cổ họng của Lục Hằng. Sau đó lập tức nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn, cũng không biết hắn lấy sức đâu ra, đột nhiên nắm chặt chuôi đao trong tay, tàn nhẫn cắt cổ mình.
Máu tươi thoáng chốc tuôn ra, bắn đầy trước vạt áo của người chủ cũ.
Diệp Đình Yến vẫn bất động, đọc nốt bài thơ còn dang dở.
Cuộc đời này của ngươi không có cơ hội được chết như một anh hùng.
“– Hồn hề quy lai, ai giang nam.” (2)[1]
(2)Tạm dịch: Hồn này quay về, thương Giang Nam.
Khi người trong Hình Bộ nghe thấy động tĩnh, bọn họ vội vàng chạy tới. Song chỉ thấy vị quan văn lục bào đã bước ra khỏi nhà lao, máu bắn tung tóe cả người, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Hôm nay bệ hạ ủy thác ta mang lưỡi đao của Lục đại nhân tới cho hắn xem, ai ngờ hắn không chịu nổi đau khổ, đoạt lấy đao tự vẫn mất rồi.”
Ngỗ tác khám nghiệm tử thi đi vào nhà lao, nhìn thoáng qua rồi gật đầu với Thị lang đang tới gần: “Quả thực là tự vẫn.”
Thị lang liền thở phào nhẹ nhõm, khách khách khí khí nói với Diệp Đình Yến: “Kinh sợ Ngự Sử rồi, ta sẽ viết rõ hồ sơ, nói rằng phạm nhân tự vẫn. Cho dù Ngự Sử Đài và Điển Hình Tự không tin, nhất định cũng sẽ không tìm ra được sai lầm nào khác còn sót lại.”
Diệp Đình Yến ôn tồn lễ độ nói: “Vất vả cho Thị lang đại nhân rồi.”