“Thành Tuệ Thái hậu từng sống ở Tây Viên nên bệ hạ không thích nơi này. Vì vậy Tây Viên đã bị bỏ hoang rất lâu, ngoại trừ một vài cung nhân quét dọn ra thì thường ngày cũng không có người đến đó.” Diệp Đình Yến chậm rãi đáp, “Lâu ngày, Tây Viên đã trở thành nơi mật ước của đám cung nhân. Lục Hằng và Trương Tư Y đều đang làm việc trong cung, những ngày dài buồn chán cũng đã gặp riêng nhau ở đó.”
Thành Tuệ Thái hậu chính là mẹ ruột của Tống Lan, sau khi Tống Lan lên ngôi, danh hiệu của mẹ ruột và Tiên hoàng hậu đều được tăng lên vô cùng tốt. Lấy Tiên Hoàng hậu làm tôn, mẹ ruột làm phụ, hành động này được quan văn trong triều hết sức khen ngợi.
Khi Tống Lan mới lên ngôi, hắn không quen với các sự vụ của Đế vương, hơi lo lắng với việc phải giao mọi thứ cho Ngọc Thu Thật, nên gần như đều để Lạc Vi xử lý. Mấy năm nay nàng tiếp xúc với triều chính còn nhiều hơn cả chuyện ở hậu cung.
Nhưng Lạc Vi làm việc có quy củ, chưởng sự cung nhân và các vị nữ quan đáng tin cậy cũng tận tâm tận lực. Loại chuyện bí mật gặp nhau như này triều đại nào cũng có, cho dù ai thấy thì cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt.
Diệp Đình Yến lại tiếp tục: “Vào ngày xảy ra chuyện, Lục Hằng và Trương Tư Y đã bí mật gặp nhau trong Tây Viên. Không biết sao hai người họ lại xảy ra tranh cãi lớn, Trương Tư Y đã nói gì đó khiến Lục Hằng tức giận đến nỗi không kiềm chế được. Vì vậy trong lúc kích động, hắn đã rút đao đả thương người, sau đó vứt xác xuống giếng.”
Lạc Vi nhìn hắn chằm chằm hỏi: “Giận dữ không kiềm chế được, thậm chí rút đao đả thương người? Đã nói cái gì, mà khiến Lục Phùng Ưng, thủ lĩnh thấy nhiều biết rộng của Kim Thiên Vệ phải tức giận đến thế?”
Diệp Đình Yến mỉm cười, tựa hồ có chút giễu cợt, song cũng chỉ thoáng qua, Lạc Vi không nhìn kỹ: “Dù sao cũng là do Trương Tư Y thay đổi tình cảm, khiến Lục Hằng chịu nhục, hoặc là Lục Hằng thay đổi tấm lòng, nóng lòng nuốt lời hứa mà thôi. Tình yêu nam nữ này, người ngoài không thể bị ảnh hưởng, nhưng đối với người trong cuộc, thực sự có thể khiến họ sống, cũng có thể khiến họ chết.”
Lạc Vi trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Chỉ vì tình yêu mà có thể sinh ra sát niệm như vậy sao?”
Diệp Đình Yến nói từng câu từng chữ: “Thứ ngươi thích bị người khác cướp đi, người ngươi yêu vứt bỏ lời thề xưa, làm sao có thể không thương, không hận, không tức, không cuồng?”
Giọng nói của hắn hôm nay càng lúc càng trầm, có vẻ không giống lúc trước. Lạc Vi vốn đang ngửa đầu nhìn mưa hoa trước mặt, nghe vậy, nàng đột nhiên nhìn sang như thể nghe thấy điều gì đó cực kỳ kinh ngạc.
Diệp Đình Yến đã nhận ra ánh mắt của nàng nhưng hắn không kịp tránh né, nên cứ như vậy nhìn lại nàng.
Nhìn rất lâu, trong mắt cảm giác chua xót, trong mắt cũng đã bị bao phủ một tầng nước.
Lạc Vi mờ mịt nhìn hắn một lúc lâu mới dời ánh mắt đi, khẽ cười một tiếng.
Diệp Đình Yến hỏi: “Sao nương nương lại nhìn thần như vậy?”
Lạc Vi chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm bông hoa mới rơi trên tay áo mình, khẽ nói: “Giọng nói của ngươi, có lúc rất giống cố nhân của bản cung.”
Diệp Đình Yến nói: “Thần… không phải cũng là cố nhân của nương nương sao?”
Lạc Vi không chút để ý nói: “Đúng vậy.”
Hai người đột nhiên rơi vào im lặng, Diệp Đình Yến vẫn kiên nhẫn quỳ, chờ Lạc Vi nói tiếp.
Dường như Lạc Vi đã quên trước mặt mình còn có một người, thật lâu sau vẫn chưa nói chuyện.
Lưu Hi nhón chân nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi Yên La ở bên cạnh: “Sao nương nương và vị Diệp đại nhân kia không nói chuyện nữa vậy. Đây là hỏi xong rồi à, hay là?”
Yên La nói: “Nương nương vẫn chưa đứng dậy, sao có thể hỏi xong chứ. Phiền Ông Lưu chờ thêm một chút đi.”
Lưu Hi cuống quít nói: “Không dám không dám, đều là bổn phận của thần.”
Quả nhiên, Yên La vừa dứt lời, Diệp Đình Yến đã nói gì đó, khiến sắc mặt Hoàng hậu nương nương đang xuất thần khẽ đổi, nàng quay đầu lại.
“Ngươi nói cái gì –“
Diệp Đình Yến rũ mi mắt, thở phào nhẹ nhõm. Hắn khẽ cau mày, cẩn thận lặp lại những lời mình vừa nói.
“Thần nói, chuyện tình yêu, thực ra là suy đoán của thần và bệ hạ, cũng là bệ hạ đã bảo thần nói với nương nương như vậy. Trước khi Lục Hằng nhận tội, hắn đã bị Chu Tước Ti rút đầu lưỡi, vẫn chưa nói gì cả. Những lời nói vụng về như này, sao Hoàng hậu lập tức tin tưởng vậy chứ?”
Có gió thổi qua, những chiếc bóng hoa trong vườn lay động, hỗn loạn đầy đất.
Lạc Vi hỏi: “Diệp đại nhân nói vậy là có ý gì?”
Diệp Đình Yến đúng mực nói: “Thần có một nghi vấn, xin nương nương giải thích cho thần.”
“Nói đi.”
“Hôm đó, ở trên đường đến Điểm Hồng Đài, thần đã vô tình đụng phải phượng giá của nương nương. Thần quỳ ở ven đường tạ lỗi, sau khi phượng giá đi khỏi, thần hoảng hốt, muốn tìm đồng liêu đi cùng, nên đã quay lại. Sau đó –“
Hắn nói đến đây, ngẩng đầu lên nhìn qua.
Hôm ấy là một ngày xuân đẹp trời, mây kéo đến che khuất mặt trời, vì vậy nên hắn mới có thể ngẩng đầu nhìn. Khi đó hắn ngẩng đầu lên, thấy sắc trời xanh biếc, những áng mây trắng mềm mại. Hôm nay ngẩng đầu lên, hắn nhìn theo xà nhà treo ngược, thấy màu sơn tươi sáng của thanh gỗ trên mái hiên, còn có bóng tối ở nơi tối nhất của xà nhà.
Có một vài con chim màu trắng được vẽ ở đó, dường như chúng cũng muốn tung cánh bay lên bầu trời, thoát khỏi mái vòm tăm tối này.
“Thần nhìn thấy nội nhân trong cung nương nương — Chính là người đứng đằng kia. Cô ấy đang vội vàng đi đến Tây Viên, sau đó không lâu thần bị thương, khi tiểu Bùi đại nhân tới thì lại đụng phải một cung nhân đang lao ra khỏi Tây Viên.”
Lạc Vi theo ánh mắt hắn nhìn về phía Yên La, Yên La không biết dụng ý của nàng nên cô hơi lo lắng mím môi.
“Sau đó thần tiếp nhận vụ án này, nghị định nghi phạm, khi sao chép lại hồ sơ, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khá thú vị.”
“Vụ án này chuyển lên đầu Lục Hằng đều là dựa vào chiếc nhẫn ngọc màu xanh mà tiểu Bùi đại nhân tìm được, cũng là vì cổng lớn nơi cung nhân nhìn thấy cái xác đã được mở. Lục Hằng dám làm điều này, bời vì hắn chắc chắn chìa khóa của Tây Viên chỉ Kim Thiên Vệ có với lại nơi đó cũng ít người đến. Thi thể thối rữa đến tận xương, mấy năm sau cũng chẳng ai tra ra được ngọn nguồn, nhưng trừ hắn ra, còn ai có thể mở cửa cho người khác vào?”
“Hơn nữa, chiếc nhẫn vốn là một vật dụng cá nhân, vụ án đã xảy ra năm ngày rồi. Lục Hằng ắt hẳn nhận ra mình bị mất đồ nên đã quay lại tìm kiếm. Nếu chiếc nhẫn đã rơi ở nơi tiểu Bùi đại nhân có thể dễ dàng nhặt được, vậy tại sao hắn lại không tìm thấy?”
Dứt lời, Diệp Đình Yến dùng giọng nói dịu dàng và hòa nhã nói: “Nương nương có thể giải thích cho thần không?”
“Ý của Diệp đại nhân là, ngày đó, bản cung đã sai người mở cổng Tây Viên, vứt chiếc nhẫn lại, rồi mượn danh nghĩa mời đồng liêu của đại nhân tới, kêu cung nhân kia cố ý chạm mặt bọn họ để làm lớn chuyện này lên?” Sắc mặt Lạc Vi không đổi, thậm chí nàng còn lười biếng giơ tay lên vỗ tay, “Tuyệt vời, thực sự rất tuyệt đấy. Lời nhận xét của đại nhân còn hay hơn cả mấy lão Hình Bộ có kinh nghiệm. Nếu không phải bản cung là người trong cuộc, nhất định phải bẩm báo bệ hạ, chuyển đại nhân đến Hình Bộ làm Thượng thư lang đấy.”
“Ngay từ đầu nương nương đã dùng mọi cách để thăm dò, trong cuộc tranh luận giữa triều đình và dân chúng, không màng danh tiếng của mình, thế nào cũng phải giao vụ án này vào tay thần.” Diệp Đình Yến làm như không nghe thấy nửa câu sau của nàng, chỉ theo đoạn đầu lời của nàng nói tiếp, “Sau đó lại mạo hiểm đến nơi hẹn, ám chỉ thần ‘thuận lợi’ mà phá án. Nương nương mưu tính linh hoạt, dễ dàng diệt sạch kẻ địch mà không để một phiến lá chạm vào người. Thật sự khiến thần bái phục. Nhưng mà không biết, Lục Hằng và nương nương quen biết cũng đã lâu, giữa nương nương và hắn có ân oán gì?”
Lạc Vi lạnh lùng hỏi: “Ngươi có biết đắc tội vu cáo bản cung là tội lớn cỡ nào không?”
Diệp Đình Yến cũng không thành thật lắm mà nói: “Tội thần như núi.”
Hắn nói vừa nhỏ nhẹ vừa chậm rãi, nghe rất êm tai. Lạc Vi nghe thấy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tim nàng đập như trống, không chỉ kinh ngạc và hoảng sợ, mà còn có một cảm giác không thể nói rõ được.
Nàng nhìn dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt của hắn, gương mặt ẩn chứa sự sắc sảo, không hiểu sao nàng lại bị cảm xúc đó thao túng, đột nhiên cúi đầu cười thành tiếng.
Nàng cười càng lúc càng lớn. Người khác nhìn thấy, chỉ cho là Hoàng hậu đã nghe được chuyện gì đó vô cùng vui vẻ. Nhưng trong mắt Diệp Đình Yến, lại thấy vẻ điên cuồng xa lạ chưa từng có trên gương mặt của người từng rất thân thiết với hắn.
Lạc Vi lấy hơi hỏi: “Đại nhân nói là rất kỹ càng chu đáo. Thế nhưng — ngươi có bằng chứng không?”
Diệp Đình Yến nhẹ giọng nói: “Cung nhân lao ra khỏi Tây Viên đó không phải đã đến làm người hầu trong cung của nương nương rồi sao? Hôm đó… cũng chỉ có một mình thần nhìn thấy mà thôi. Nương nương là người cẩn thận nhất, nếu không phải sót lại chút dấu vết, làm sao có thể để lại chứng cứ cho thần.”
Lạc Vi liền vỗ tay cười lớn: “Bản cung vừa mới nói sai rồi. Đại nhân chớ nên đến Hình Bộ, nên đến Ngõa Tứ(1) kể chuyện mới đúng. Mà đại nhân nói nhiều như vậy, bản cung cũng có một nghi vấn, xin đại nhân giải đáp.”
(1)Ngõa tứ: là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói, ca kịch, xiếc, tạp kỹ… các loại trò vui đại chúng mới mẻ theo trào lưu.
Diệp Đình Yến chưa kịp nói, Lạc Vi đã tiếp tục: “Vào hôm Điểm Hồng thịnh hội, đại nhân ‘vô tình’ đụng phải bản cung trên đường. Bản cung còn nhớ, ngươi nói rằng không biết đường. Vậy làm sao ngươi biết được, hướng mà cung nhân của bản cung đi là Tây Viên? Ngươi thăm dò ở đâu mà tìm ra cung thất bỏ hoang Cao Dương Đài chứ? Đại nhân quen thuộc đường trong hoàng thành như vậy, những năm gần đây, có thật là không hề quan tâm đến Biện Đô không?”
Nghe những lời này, nụ cười nơi khóe môi Diệp Đình Yến cứng đờ.
Lạc Vi tiếp tục nói: “Bí mật, sở dĩ là bí mật vì dù có lan truyền ra ngoài thì cũng có thể thề thốt phủ nhận. Bản cung có, đại nhân không có?”
Hai người nhìn nhau rồi chợt mỉm cười.
Diệp Đình Yến cúi người, cao giọng nói: “Thần đa tạ nương nương giải thích.”
Lạc Vi phất tay kêu hắn đứng dậy: “Điều bản cung muốn hỏi cũng hỏi xong rồi. Vụ án của Lục Hằng, Diệp đại nhân cứ xử lý cho tốt, trong ngoài thỏa đáng là được. Nhưng mà mùa thu còn xa quá. Mặc dù lòng bệ hạ đã định rồi, nhưng Lục Phùng Ưng chưa chết, lúc nào bản cung cũng thấy bất bình thay Trương Tư Y.”
“Nương nương yên tâm, sau thu phải hành hình nhiều người, Chu Tước Ti nhất định sẽ không muốn tham gia vào chuyện náo nhiệt của Hình Bộ đâu. Vả lại, thần muốn xin ý chỉ, Trương Tư Y từng là người quen của nương nương, vậy thi thể nên xử trí thế nào?”
“Bản cung sẽ an táng long trọng, đưa cô ấy về nhà mẹ, đồng thời ban thưởng người nhà của cô ấy, niệm kinh cầu phúc. Diệp đại nhân có lòng rồi.”
“Thần thay Trương Tư Y tạ ơn nương nương.”
Lạc Vi khẽ gật đầu, hài lòng nói: “Như vậy cũng không có sơ suất gì nữa, bản cung không tiện giữ khách. Vết thương của Diệp đại nhân đã đỡ hơn chưa? Nên xuất cung sớm đi.”
Diệp Đình Yến đứng dậy chắp tay, hắn đã quỳ rất lâu, đứng hơi không vững, phải đỡ cột hành lang mới có thể đứng ổn định. Hắn vừa mới xoay người, Lạc Vi ở sau lưng đột nhiên nói: “Đúng rồi, đại nhân cũng biết, Cao Dương Đài lấy tên từ đâu chứ?”
Cây tử vi ven đường chưa nở hoa, không biết ở dưới mặt đất, ai đã trồng vài cây màng tang héo úa. Nó thường sống ở sườn núi trong rừng, giờ được nâng niu trong vườn, trái lại không còn tươi tốt.
(Cây màng tang)
Diệp Đình Yến nhìn chúng, dừng bước lại.
Lưu Hi và Yên La từ xa đang đi về phía hai người. Nhân lúc hai người họ chưa đi đến, Diệp Đình Yến khẽ đáp: “Là từ《Cao Đường Phú》của Tống Ngọc. Vu sơn chi dương, cao khâu chi trở, đán vi triêu vân, mộ vi hành vũ(2) [1].”
(2)Tạm dịch: Mặt trời Vu Sơn, đèo cao cách trở, sáng thì làm mây, chiều thì làm mưa.
Lạc Vi nói: “Lần trước bản cung lên đài là khi còn nhỏ. Thanh minh năm ngoái, bệ hạ ra ngoài cúng tế, cơ thể bản cung không khỏe nên không thể đi cùng. Ta đã ở dưới đài cao ngắm hoa dâm bụt nơi đó, sáng nở tối tàn, thật đáng thương.”
Diệp Đình Yến quay đầu lại, nói một câu: “Nương nương bảo trọng thân thể, chớ nên tổn thương tâm tình.”