Thứ Đường

Quyển 1 - Chương 1: Mở Đầu




“Hoàng Thái tử Thượng Nguyên an khang.”

Vầng trăng sáng treo giữa trời, những ngọn đèn đốt sáng như ban ngày, tiếng tiêu tiếng trống huyên náo khắp đường phố. Dàn nghi thức cúng tế của hoàng thất đang trên đường đi qua phố Chu Tước, đám đông lui lại tránh đường, quỳ sấp người xuống, chỉ còn lại từng đợt tiếng vấn an vang lên.

Thiên Thú năm thứ ba, đêm Thượng Nguyên.

Tô Lạc Vi đang quỳ gối dưới một gốc cây cổ thụ, trên cây treo một chiếc đèn kéo quân, nàng ngẩng đầu nhìn nó.



(Đèn kéo quân)

Đám người quỳ mọp thành một vùng, ngay cả cung nhân cũng một mực cúi đầu đi theo, gần như không có ai ngẩng đầu lên.

Cờ ngự màu lục sẫm phất phơ trong gió, tầm mắt của Lạc Vi dời khỏi chiếc đèn kéo quân, rồi lướt qua đám đông ồn ào náo động cùng đoàn xe ở giữa, đối mặt với vị Trữ quân đang ngồi ngay ngắn trên ngọc lộ.

Tướng mạo y tuấn dật mỹ lệ, mặc y phục Chu Minh, đội mũ viễn du, tay bưng lư hương mạ vàng, trông vô cùng tôn quý. Hoa văn vàng bạc trên lễ phục cúng tế đỏ thẫm của y chuyển động trong bóng tối, chuỗi hạt thạch anh cùng ngọc lưu ly va vào nhau khẽ vang, hòa cùng với tiếng lễ nhạc khắp đường.

Cách những cung nhân cầm đèn, y cũng nhìn thấy nàng. Đầu tiên là thoáng ngạc nhiên, sau đó liền khẽ mỉm cười.

Giữa đám người quỳ mọp trên mặt đất, chỉ có một mình nàng vẫn thẳng người quỳ gối ở đó, lặng lẽ chăm chú nhìn về phía y.

Lời dạy bảo của thánh nhân và của phụ mẫu vẫn vang bên tai nàng, nàng biết rằng hiện giờ mình phải cúi đầu xuống, cùng mọi người hô lên Hoàng Thái Tử an khang. Nhưng vào thời khắc này, tình cảnh này, bất kể thế nào nàng cũng không kiềm chế được tâm tình của mình, muốn nhìn y nhiều thêm một chút.

Khói hương bay lên từ lư hương trong tay Thái tử, như một mảnh mây núi lượn lờ che phủ khuôn mặt y, khoảnh khắc sương mù bị gió đêm thổi bay, đột nhiên Lạc Vi cảm thấy ngực mình đau nhói.

Nàng ôm ngực ngẩng đầu lên, chiếc đèn kéo quân dừng lại một chút, sau đó lập tức xoay vù vù.

Tiếng đám đông huyên náo bên tai nàng bỗng biến mất. Khi nàng khôi phục lại tinh thần, vị Trữ quân trong đám hương khói phía xa đã ở ngay bên cạnh nàng. Y kéo tay nàng, dắt nàng xuyên qua đám đông huyên náo.

Lòng bàn tay ấm áp, Lạc Vi vẫn còn cảm thấy hốt hoảng, nàng chưa kịp mở miệng đã thấy một tia sáng lóe lên trước mắt.

Nàng dừng lại cạnh một quầy hàng bày đầy gương đồng, ngơ ngác nhìn bóng dáng phản chiếu của mình trong gương — Thiếu nữ trẻ con chưa lớn, bên tóc mai cài một đóa hoa trắng để chịu tang.

Trên thành lâu ở xa xa truyền đến âm thanh mơ hồ.

“Thiên Thú năm đầu tiên, tiết Thiên Thu, đêm Thượng Nguyên, Thánh Thiên Tử ban tụ tập uống rượu ba ngày, cả ngày lẫn đêm. Tẩu bách bệnh(1), hội hoa đăng, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu!”

(1)Tẩu bách bệnh (走百病): là một hoạt động mang tính tín ngưỡng. Người tham dự đa phần là phụ nữ, họ kết bạn cùng đi với nhau hoặc men theo tường, hoặc qua cầu, hoặc ra ngoại thành, mục đích là để xua trừ bệnh tật.

Đây là Thiên Thú năm đầu tiên, ba năm trước.

Năm này nàng vừa mới cập kê, phụ thân mới chết bệnh. Ở trước trường kỷ, Hoàng đế ban cho nàng thanh kiếm Thiên Tử, nàng được sắc phong làm Trữ Phi, chỉ đợi sau ba năm chịu tang xong sẽ thành hôn với Thái tử.

Dưới tàng cây hoa trong vườn, nàng nhận được tín vật, là một khối ngọc bội hoa hải đường do đối phương tự tay khắc cho nàng. Từ đó về sau, khối ngọc bội đó đã trở thành món đồ nàng yêu thích nhất, luôn mang theo bên người.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.

“Mau lên, đừng để bị họ bắt được.”

Lạc Vi và vị Trữ quân mặc lan sam màu trắng ngọc trai đan mười ngón tay vào nhau, đi thẳng tới bên bờ sông Biện. Y mua hai chiếc hoa đăng, thúc giục nàng viết ước nguyện lên đó rồi bắt chước những nam nữ xung quanh, chắp hai tay lại, thành kính cầu nguyện.

Lạc Vi duỗi tay vốc một vốc nước lạnh buốt dưới dòng sông Biện, không chạm tới được chiếc đèn đã trôi xa trên sông, chỉ mơ hồ thấy nét chữ trên chiếc đèn của nàng. Trên đó viết “Hoàng Thái tử Thượng Nguyên an khang”.

Còn y ước nguyện điều gì?

Nàng còn chưa kịp nhìn xem, đã bị y kéo khỏi bờ sông, quay lại phố Ngự quen thuộc.

Trên phố Ngự vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt không ngớt, lúc này đã trở nên im ắng trống không. Nàng xách làn váy cùng y chạy như bay, chạy đến khi thở hồng hộc mới dừng lại nhìn thoáng qua. Nàng thấy chiếc đèn kéo quân quen thuộc vừa nãy trên cây cổ thụ ở bên đường.

Dường như đã nhận ra ánh nhìn chăm chú của nàng, chiếc đèn kéo quân chợt dừng, rồi lại lập tức quay vù vù.

Người đang nắm tay nàng dần biến mất.

Lạc Vi chần chừ dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên, phát hiện nàng đang ngồi ngay ngắn trước bàn. Trên bàn cũng đặt một chiếc gương đồng, trong gương đồng, nàng mặc váy dài màu hồng đào, nàng còn nhỏ hơn cả lúc nãy.

Vẫn là đêm Thượng Nguyên.

Cửa sổ hoa bên cạnh bị người đẩy ra, một thiếu niên mặc đồ trắng vẫy vẫy tay với nàng: “Đêm nay hai chậu dạ đàm ta nuôi cuối cùng cũng nở rồi, nàng lấy cớ trốn đi! Chúng ta cùng bọn Thư Khang, Tử Lan đi thưởng hoa ngắm trăng. Hôm nay là sinh thần của ta, phụ thân sẽ không trách mắng đâu.”

Cuối cùng nàng cũng xác thực mình đang bị vây trong một không gian kỳ quái, liên tục quay về những đêm Thượng Nguyên trong quá khứ.

Năm mười ba tuổi, đêm Thượng Nguyên tuyết rơi dày đặc. Ở trong vườn, Lạc Vi cùng y làm một cái bếp lò nhỏ bằng đất sét đỏ, cũng bắt chước uống Mi Thọ Tửu, một loại rượu mới được đưa vào cung.

Năm mười hai tuổi, y ngồi trong Kim Điện nghe quần thần bên dưới chúc tụng cả đêm. Lạc Vi ở hậu điện bày biện rất nhiều nến đỏ khắc hình hoa sen.

Năm mười một tuổi, họ cùng nhau thắt một dải lụa đỏ trên cây hải đường lớn nhất trong cung.

……

Đèn kéo quân xoay tròn cực nhanh, cuối cùng quay ngược về lần đầu họ gặp nhau. Năm ấy, Lạc Vi chỉ mới năm tuổi, vị ca ca cao hơn nàng cả một cái đầu dắt tay nàng, hái một đóa tử vi cài lên tóc nàng.

Đó là mùa xuân, trong vườn, hải đường đang rụng lá, tử vi bắt đầu nở.

Y nói, nhũ danh của y là “A Đường”.

Trên cây hải đường treo chiếc đèn kéo quân quen thuộc với nàng. Lần này, nó đảo ngược chiều xoay, ào ào quay về lại ban đầu.

Lạc Vi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Thái tử. Chợt phát hiện, không biết từ khi nào, y đã trở về đêm Thượng Nguyên Thiên Thú năm thứ ba, đang mặc y phục Chu Minh của Hoàng Trữ quân.

Nàng cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt này, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ một chút. Lồng ngực lại đau âm ỉ, ngay cả ngón tay cũng run rẩy.

Giống như một loại linh cảm sắp mất đi thứ gì đó.

Y nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: “Ngọc bội ta tặng nàng đâu rồi?”

Lạc Vi ngơ ngác cúi đầu, muốn sờ khối ngọc bội kia.

Nhưng thắt lưng trống rỗng, không có gì cả.

Không biết nàng đã đánh mất khối ngọc bội đó từ bao giờ.

Nàng lại ngẩng đầu, người trước mặt cũng biến mất trong hư không. Ngọc lộ đã quanh co khúc khuỷu đi xa, nàng đứng một mình trên đường phố hỗn loạn, muốn hét lên một tiếng “Đừng đi”. Nhưng lại như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, một câu cũng không thể phát ra.

“Thiên Thú năm thứ ba, tiết Thiên Thu, đêm Thượng Nguyên, Thánh Thiên Tử ban tụ tập uống rượu ba ngày, Hoàng Trữ quân đại tế sông Biện, cả ngày lẫn đêm. Tẩu bách bệnh, hội hoa đăng, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu!”

Chiếc đèn kéo quân rơi từ trên cây xuống, nặng nề đập xuống bên chân nàng.

Lửa lớn trên đường phố bốc cháy ngút trời. Chỉ trong chốc lát, đám đông chen lấn xô đẩy đầy đường. Tiếng mũ giáp va chạm càng lúc càng lớn, nuốt chửng một người đang không muốn ở lại như nàng.

“Hoàng Thái tử bị ám sát, giới nghiêm sông Biện!”

“Hoàng Thái tử bị ám sát, giới nghiêm sông Biện — “

Rốt cục Lạc Vi cũng tìm lại được giọng nói của mình, nước mắt giàn giụa gào lên.

“Đừng đi! Đừng đi!”

— Ít nhất hãy cùng ta trải qua tiết Thượng Nguyên đi mà.

Nàng không thể động đậy, chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu ngước lên.

Trong hư không, vị Hoàng Trữ quân trẻ tuổi đứng trên Đinh Hoa Đài – nơi dùng để cúng tế trên sông Biện, nở nụ cười xán lạn với nàng, ánh lửa phản chiếu trong con ngươi đen như mực của y.

*

“Nương nương, nương nương –“

“……”

Từ đợt đó, vô số lần Lạc Vi đột nhiên bừng tỉnh từ trong ảo mộng.

Cung nhân cầm khăn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán nàng.

Mùa đông đang tới, Lạc Vi quay đầu nhìn về phía những cây hải đường trơ trụi ngoài cửa sổ. Nàng chậm chạp ý thức được giờ đã là mùa đông năm thứ ba kể từ khi nàng trở thành Hoàng hậu rồi.

Ban đầu, nàng gặp những giấc mộng này, mồ hôi lạnh thấm ướt hết giường gối. Vì vậy nàng đã tự mình đi chùa Tụ Thanh – ngôi chùa có tiếng là linh nghiệm để rút thẻ giải mộng. Nàng rút được một cái thẻ, trên thẻ ghi một câu không hiểu nói gì nhưng hình như ý nghĩa rất sâu xa.

“Đời người như chiếc gối mộng, như cây hoa, nhân dịp xuân nở, hết hứng lại tàn, ấu châu cận diễm(2), chớ quá hoài mong”.

(2)Ấu châu cận diễm (沤珠槿艳): ấu châu – bong bóng nước, cận – hoa dâm bụt, đầy đủ câu là: Bong bóng nước pha lê, hoa dâm bụt lộng lẫy, tươi sáng và dễ héo; một phép ẩn dụ cho một ảo tưởng ngắn ngủi.

Vô cùng thấm thía và thê lương.

Nàng lật chiếc thẻ gỗ lại, thấy mặt sau còn có một câu khác với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

— Trăng sáng muôn thuở chiếu đêm xuân.

Không biết là ý gì, không ai có thể giải, vì vậy Lạc Vi cứ tin theo lời giải của mình. Thậm chí nàng còn mang tấm thẻ gỗ này từ chùa Tụ Thanh về cung, đặt trong bình lưu ly trong nội thất, tự nhiên có một cảm giác dễ chịu khó tả.

Lạc Vi được học Nho giáo từ nhỏ, không hề tin Phật, cũng chẳng tin Đạo. Vậy mà hiện tại trong phòng nàng lại treo đầy bức họa của chư gia.

Phu quân Hoàng đế của nàng thấy còn trêu chọc một câu, từ xưa Nho Phật Đạo không thể song hành, Hoàng hậu không kiêng kỵ, không sợ các vị tiên gia nhìn nhau không vừa mắt sao?

Lạc Vi không để ý, nàng nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng lãnh đạm nghĩ thầm, hễ có một vị tiên gia hiển linh cũng sẽ không làm nhân gian rơi vào hoàn cảnh suy bại đến mức này đâu.

Nếu thần Phật đã không thể phù hộ con người, chắc cũng sẽ không trách tội bất kính của nàng đâu nhỉ.

“Nương nương, bệ hạ tới.”

Có người vén rèm lên, đi vào thế giới nhỏ bé chật chội thiêng liêng xông đầy hương của nàng.

Lạc Vi chậm rãi quay người sang.

Khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt người tới, tất cả ảo mộng của thiếu nữ đều như bong bóng tan vỡ trong hư không. Sau làn khói hương mờ mịt, hiện ra một khuôn mặt trẻ tuổi có vài phần giống với Hoàng Thái tử trong mộng của nàng, nhưng lại hoàn toàn không phải.

Nàng biết rõ đây không còn là ảo giác, bèn cung kính chắp tay, hành đại lễ.

Đối phương vội đỡ lấy cánh tay nàng, ý bảo nàng đứng lên. Hắn mặc sam bào màu lam đậm có hoa văn tối màu, cổ tay áo có viền tròn màu đỏ son.

Nàng nhìn hắn.

Hắn là một chàng thiếu niên thiên tử trẻ tuổi tuấn tú, phong nhã hào hoa.

Mà người trong mộng của nàng đã vĩnh viễn yên nghỉ trong bóng tối, trở thành một nắm tro tàn lặng lẽ phân tán dưới đất.

Nhân gian quá hoang đường.

“A tỷ, nàng vừa mới mắc bệnh, Bắc tuần phức tạp, không cần đi cùng đâu. Dưỡng bệnh cho tốt, sau khi trẫm trở về sẽ chờ nàng chủ trì xuân yến.”

Lạc Vi nuốt xuống hết thảy cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, chỉ dịu dàng để lại một câu: “Được.”

Sau khi Hoàng đế rời đi, Lạc Vi ôm đàn cổ đến, ở trước bức họa chư gia đàn một khúc《Giang Thần Tử》.

“Đôi cò trắng bay tới nơi nào, như cố ý, ngưỡng mộ thướt tha. Chợt nghe bên sông có tiếng đàn bi thương, mối ẩn tình này, gửi ai nghe đây?”

“Muốn đợi đến cuối khúc để hỏi, nhưng chẳng thấy người, chỉ trách núi xanh.” [1]

Dây đàn được kéo, nàng nhắm mắt lại, nhớ tới chiếc đèn kéo quân rơi xuống đất kia.

Bầu trời ít hoa nở, khi xuân mưa gió nhiều.

Người đã đi đâu?

Thổi mộng vào núi sông.

Trên đèn kéo quân trống không, nến đỏ bên trong cũng vỡ vụn. Trên mặt lụa trống không xuất hiện một đóa hoa nở từng cánh từng cánh màu hồng nhạt, màu trắng, chính là hoa hải đường.

Tiếng đao kiếm giống như tiếng bình bạc bị đập vỡ, phá tan sự yên lặng. Ngay sau đó máu tươi bắn ra, đóa hoa hải đường kia hoàn toàn bị nhuốm trong màu máu, chìm trong một mảnh màu đỏ mờ mịt và một mảnh tối tăm, vĩnh viễn biến mất.