Thủ Đô Sương Mù

Chương 6: Quản gia




Vào buổi tối, Quản gia cho người mời Lương Tập đến ăn tối tại phòng ăn. Ngoài những người từ công ty luật, còn có những quý tộc khác và thậm chí cả đại diện của hoàng gia. Các quý tộc và đại diện hoàng gia đến trang viên để tham dự tang lễ vào sáng mai. Họ đến trang viên để bày tỏ lời chia buồn cùng gia đình bá tước.

Lương Tập không thích kiểu thái độ lịch sự sáo rỗng này, chỉ mất năm phút để ăn bít tết, nhưng nói chuyện khách sáo với nhau hết năm mươi phút. Ngay cả khi không ai chú ý đến mình, mình vẫn phải lắng nghe theo phép lịch sự. Dùng bữa với những người có thân phận tôn quý này, ăn chưa no cũng phải ngượng ngùng rời đi. Lương Tập biết khi tạo được quan hệ với những nhân vật này thì rất tốt, nhưng anh không muốn như vậy. Vì vậy sau bữa ăn, Lương Tập ngồi một mình trên chiếc ghế ở vườn sau, thưởng thức một ít thức ăn và một ly nước chanh do người hầu gái mang đến.

Đây không phải là lần đầu tiên Lương Tập giúp John xử lý một vụ án. Vài năm trở lại đây, John ngày càng trở nên lười biếng, giao hết công việc có thể giao cho Lương Tập. Hàng ngày John chỉ ở nhà và đọc báo. Trừ những lúc đi ra ngoài gặp gỡ những người bạn cũ, thời gian còn lại John và Mary cũng chỉ đi dạo gần nhà. Thế thôi thì cũng không có gì để nói, nhưng John lại giao cho Lương Tập những công việc đều không kiếm được tiền, những công việc không bàn đến chuyện thù lao.

Tất nhiên Lương Tập biết rằng John đang cất nhắc anh, để anh làm quen nhiều người hơn và biết nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu hơn, nhưng Lương Tập không có hứng thú gặp gỡ những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Lương Tập cảm thấy rằng hai người không thể làm bạn với nhau nếu thuộc các tầng lớp khác nhau. Bạn nghĩ những người thuộc tầng lớp thượng lưu có thể hỗ trợ bạn và cho bạn một cơ hội ư? Lương Tập nghĩ nếu anh muốn bán mặt mũi, anh cũng có thể thay đổi nghề nghiệp của mình để trở thành Robin Hood, đi lấy đồ để giúp đỡ người nghèo. Vậy ai là người nghèo nhất? Tất nhiên, chính anh là người nghèo nhất. Tiền bạc không quan trọng, đó là chìa khóa, nguyên tắc cần tuân thủ của Robin Hood. Nhưng xin lỗi anh lại là quỷ nghèo, nên anh không thể làm theo Robin Hood được.

Bên cạnh truyền đến tiếng đàn violon du dương, Lương Tập đi theo tiếng đàn về phía phòng nhạc. Ánh trăng êm dịu cùng giai điệu tuyệt vời hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, khiến người ta lưu luyến không muốn rời. Người biểu diễn khẽ nhắm mắt lại, không để ý có người tới gần, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình một cách mê mẩn.

Không, người chơi đàn còn không phải là một cô gái xinh đẹp trong bộ váy dạ hội trắng chứ đừng nói là một nàng công chúa. Đó là người làm vườn, một ông chú dáng dấp mập mạp, khoảng bốn mươi tuổi, mặc quần yếm. Giai điệu mềm mại và hình ảnh không hề nhất quán. Ngoài Lương Tập, khán giả duy nhất là vợ của người làm vườn.

Khi kết thúc bài nhạc, Lương Tập vỗ tay, Lương Tập không biết nó hay như thế nào, anh bị mù nhạc lí. Nhưng anh có suy nghĩ, những người dám chơi violon ở địa bàn của quý tộc, phải có chút phớt lờ quy tắc, nên tán thưởng trước rồi mới nói chuyện sau.

Người làm vườn rất xấu hổ, khiêm tốn bắt tay Lương Tập, xin lỗi vì đã làm phiền Lương Tập. Vợ của người làm vườn mang trà bánh đến, hai người ngồi trò chuyện cùng nhau. Sau khi trò chuyện nửa giờ, Lương Tập về cơ bản đã giải quyết xong vụ án, anh biết ai đã đánh cắp di chúc và đoán được đồng phạm là ai. Nhưng anh không có chứng cứ trong tay, nên chỉ dừng ở mức đoán, không xác định được danh tính của đồng phạm, chứ đừng nói đến di chúc mới có bị hủy hay không.

* * *



Trang viên bá tước có hai dạng phòng cho khách, phòng ở và một số biệt thự nhã cư riêng biệt, được sử dụng đặc biệt để tiếp khách. Chẳng hạn như gia đình hoàng gia hoặc con cái của nhà quyền quý, quản gia đã sắp xếp họ sống trong biệt thự nhã cư. Con cái của các quý tộc được gửi đến tòa nhà A, nơi có phòng khách, cơ sở vật chất và dịch vụ không thua kém gì những khách sạn hạng sang. Vì chuẩn bị cho tang lễ này, quản gia đặc biệt thuê đầu bếp và nhân viên phục vụ chuyên nghiệp từ khách sạn Grand.

Nhân viên công ty luật sống ở tòa nhà B, điều kiện tương đối đơn giản nhưng so với phòng tiêu chuẩn của khách sạn bình thường còn tốt hơn, còn nhận sự phục vụ từ nhân viên phục vụ phòng chuyên nghiệp của khách sạn.

Tất cả những thứ này đều gọi là thể diện, không có tiền không nuôi được thể diện như vậy. Do đó, khoảng cách giữa quý tộc và quý tộc sẽ dần lộ ra. Mất của cải, quý tộc chỉ còn mỗi tước vị sẽ đi theo con đường thân cận dân chúng, ra vẻ gần dân, đồng thời lấy cớ gần dân để che đậy sự túng thiếu của mình. Ngược lại, những quý tộc đã có sẵn sự giàu có sẽ cố gắng duy trì mọi thứ mà một nhà quý tộc nên có, để tạo ra khoảng cách mà quý tộc chỉ có tước hiệu không thể vượt qua và khác cả những thương nhân giàu có.

Tòa nhà C cách tòa nhà A, B khá xa, là nơi ở của nhân viên trang viên, điều kiện cũng không tồi. Chẳng hạn như quản gia và người giúp việc phục vụ dinh thự chính, họ có nhà ở riêng trong dinh thự chính để khi bá tước cần có thể phục vụ bất cứ lúc nào. Người giúp việc sống ở lầu một, quản gia ở phòng phụ lầu 2, gian phòng không lớn lắm nhưng rất có phong cách, nhưng trang trí vẫn không có thẩm mỹ lắm. Tại sao lại nói có phong cách? Đây là một trang viên quý tộc thực sự, nó phải có phong cách, mặc dù Lương tập không biết phong cách này là gì.

Ngày hôm nay, khách khứa bắt đầu đến, công việc cũng nhiều nên quản gia rất bận rộn. Lương Tập yên lặng uống trà ở lầu một, đợi đến một giờ sáng, quản gia mới trở về dinh thự chính, Lương Tập liền chào hỏi: "Quản gia có tiện để nói chuyện không?"

Quản gia duy trì tư thế đứng, đáp: "Đương nhiên có thể"

Quản gia mời Lương Tập ngồi xuống, Lương Tập bèn nói: "Cũng nửa đêm rồi, sẽ quấy rầy người khác nghỉ ngơi, không bằng chúng ta về phòng nói chuyện"

Quản gia vẫn cười nói: "Ta làm trong trang viên đã ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nghe nói có người muốn vào phòng ta nói chuyện phiếm, hơn nữa còn là một giờ sáng.."

Lương Tập xấu hổ nói: "Tôi sinh ra ở chợ nên không biết lễ độ"

Quản gia vội vàng nói: "Không, không, tôi không có ý đó"

Lương Tập nói: "Ngay cả khi tôi không có phép tắc, tôi vẫn nhất quyết muốn đến phòng của ông để nói chuyện. Được chứ?"

Quản gia nhìn Lương Tập vài giây, sau đó gật đầu: "Đương nhiên, xin mời"

* * *

Vào trong phòng, Quản gia treo áo khoác lên giá. Lương Tập còn rất không có phép tắc nhìn toàn bộ phòng khách, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn phòng ngủ hai lần.



Quản gia không để bụng, đóng cửa lại, hỏi: "Lương tiên sinh, cậu không phải là luật sư ở công ty luật Cook phải không?"

Lương Tập gật đầu: "Đúng, không phải!"

Quản gia hỏi: "Thám tử?"

Lương Tập nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không được coi là thám tử. Công việc thám tử được trả tiền. Tôi chỉ là một người phụ trách chạy việc vặt."

Quản gia rất ít nghe kiểu nói chuyện này, phải mất một lúc mới hiểu được ý tứ, không khỏi cười nói: "Mời ngồi"

Lương Tập ngồi xuống, Quản gia cũng theo đó ngồi xuống: "Xin hỏi Lương tiên sinh muốn gì ở tôi?"

Lương Tập hỏi "Có cần làm đủ quy trình không?"

Quản gia nói: "Ngày mai tôi phải dậy sớm."

Lương Tập gật đầu: "Vậy tôi sẽ trực tiếp vào vấn đề. Xin hãy giao di chúc cho tôi"

Quản gia hỏi ngược lại: "Di chúc?"

Lương Tập nói: "Ông đã nói rằng ông phải dậy sớm vào ngày mai, nên tôi sẽ bắt đầu giải thích luôn"

Người quản gia nhìn Lương Tập và nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi đã biết cậu là một thám tử. Nhưng tôi không hiểu di chúc có nghĩa là gì."

Lương Tập nói, "Không thể nào?"



Quản gia: "Tôi thực sự không hiểu di chúc là gì."

Lương Tập nói, "Không, ý tôi là, tôi có giống thám tử à?"

Quản gia trả lời: "Từ góc độ chú ý của cậu đối với người và vật, xét theo kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của tôi, cậu hoặc là thám tử hoặc là trộm"

Lương Tập nghĩ thầm, con mắt của vị quản gia chính xác quá, sau đó anh bèn chuyển ngay chủ đề: "Vừa rồi chúng ta nói về cái gì nhỉ?"

Quản gia cười nói: "Bản di chúc."

"Vâng, di chúc." Lương Tập nói: "Tôi đã phân tích tình hình của mọi người, và tôi không nghĩ rằng bốn người con của bá tước đã đánh cắp di chúc."

Quản gia hỏi: "Rồi sao?"

Lương Tập nói tiếp: "Ông thậm chí không quan tâm hay bất ngờ đến việc di chúc bị đánh cắp. Chứng tỏ tôi đã tìm đúng người rồi"

Quản gia cũng không để tâm lắm, bình tĩnh nói: "Nếu cậu đã tìm đến ta, ta xin lắng tai nghe."