Thủ Đô Sương Mù

Chương 43: Báo thù (3)




Lương Tập nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính.

Bobby hỏi: "Có vấn đề à?"

Lương Tập trả lời: "Đúng vậy."

Bobby lập tức căng thẳng: "Có cần báo cảnh sát không?"

Không đúng, không gian yên tĩnh như vậy, nếu ai đó trong phòng có thể nghe thấy giọng nói của Bobby trên điện thoại. Người đó nên xuất hiện, hoặc bỏ chạy, bắn hay đánh anh chứ. Sao im lặng thế? Chẳng lẽ là quên khóa cửa sao?

Lương Tập: "Không, tôi không chắc lắm." Nhìn trên tường, tại sao lại không tìm thấy công tắc đèn?

"Không chắc à?" Bobby hỏi lại.



Lương Tập nói: "Nếu ai đó lẻn vào, chắc chắn sẽ làm điều bất lợi cho tôi. Người đó có rất nhiều cơ hội để thực hiện. Từ tình trạng hiện tại, dường như có người đột nhập, nhưng từ suy đoán, sự đột nhập là không logic. Trừ phi hắn định chờ tôi ngủ say mới thực hiện. Nãy giờ tôi nói chuyện với anh, đâu có để ý xung quanh.."

Bobby đợi một lúc cũng không nghe Lương Tập nói tiếp, bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lương Tập lấy ngón tay giữa của mình quệt trên mặt sàn, một hạt cát dính trên đó, rõ ràng anh đã cởi giày ra và để ở lối vào. Lương Tập bật loa ngoài nói: "Có vẻ như tôi đã hiểu lầm. Nói chuyện tiếp nào, nói về các cô bạn gái của anh." Để đề phòng có kẻ đang ẩn nấp đâu đó, Lương Tập bèn đi đến căn bếp mở, nó nằm bên cạnh phòng khách.

Bobby: "Các cô bạn gái của tôi, ồ.. tôi không nhớ được tên của họ? Cậu biết đấy, kể từ khi học cấp hai tôi chưa bao giờ thiếu các cô gái."

Lương Tập cười lớn: "Haha, khoác lác." Nhờ giọng nói của Bobby át đi tiếng mở bình gas, sau khi mở xong, Lương Tập chậm rãi bước trở lại sảnh, đi vào phòng tắm. Đặt điện thoại lên bồn rửa, anh lấy một chiếc khăn, làm ướt nó để che miệng mũi.

Khi Bobby bắt đầu nói đến người bạn gái thứ hai mươi mốt hoặc hai mươi gì đó, Lương Tập đã chuyển điện thoại di động sang chế độ chụp ảnh, anh dựa vào tường, một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm khăn ướt che mũi miệng: "Oa, cô gái này thật không biết xấu hổ mà dính lấy anh?"

Bobby thở dài: "Tôi cũng rất phiền não, vì chuyện này mà tôi trở thành kẻ thù của rất nhiều người, cho nên đi học đều phải mang theo vệ sĩ. Thật đáng tiếc trong dàn vệ sĩ lại có một nữ vệ sĩ.."

Lương Tập cười: "Ha ha." Mùi nồng nặc như vậy, tại sao không có động tĩnh gì, có lẽ nào anh nhầm sao?

Lương Tập không biết, hiện tại hai kẻ đột nhập đều đang nín thở để xem ai không thể chịu đựng nổi, phải nhảy ra trước để thu hút sự chú ý của Lương Tập. Khi Lương Tập đang tìm kiếm họ, họ không ở quá xa, hai người đang đi men theo chiếc ghế dài lớn và định chiến đấu kiểu du kích. Không chỉ phải lắng nghe giọng nói của Lương Tập, mà còn phải đề phòng một người cách đó không xa sẽ đâm mình.

Lương Tập ra đòn chốt hạ: "Tôi muốn hút một điếu thuốc, còn anh thì sao? Anh có muốn một điếu không?"



Karin và Quartz nhìn nhau rồi gật đầu. Sau đó, Lương Tập nhìn thấy hai bóng đen từ phía sau ghế sô pha đi ra, tách ra hai bên trái phải, một người cầm chiếc đèn và người kia cầm một chậu cây.

"Đợi đã." Lương Tập kêu lên ngăn cản, hai cái bóng cùng nhau nhìn Lương Tập, Lương Tập bỏ tạm khăn che mũi miệng ra, rất ôn nhu nói: "Hai vị đại ca, cứ bình thường rời đi, được không? Đừng, đừng, đừng, tôi không đủ tiền trả đâu! Mẹ kiếp."

Với giọng nói gần như sụp đổ của Lương Tập, hai tấm kính bị đập vỡ, hai bóng đen lần lượt nhảy ra khỏi cửa sổ.

Lương Tập đuổi theo đến cửa sổ, nhưng không thấy ai. Nhìn chiếc cửa sổ vỡ nát, Lương Tập không thể không chửi bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung: "Con mẹ nó, đừng để tôi biết các ngươi là ai!" Anh vô cùng tức giận.

Lương Tập đứng bên cửa sổ một lúc lâu rồi vào khóa bình gas. Anh vẫn không thể nghĩ ra cách nào để sửa tên đặt phòng biệt thự. Khoản tiền này sẽ được tính trên đầu anh, và sớm muộn gì anh cũng có lệnh triệu tập của tòa án. Nếu đi làm chuyện xấu thì anh sẽ không dùng tên thật, như thế đã không sao, đằng này anh lại dùng tên thật. Tức quá! Anh có chọc đến ai đâu chứ.

Báo cảnh sát? Đó cũng là một cách, theo hiểu biết của Lương Tập, gọi cảnh sát chỉ có thể kéo dài thời gian bồi thường của anh. Sử dụng màng bọc thực phẩm chắc chắn sẽ không đánh lừa được. Nhưng có thể dùng ảo thuật biến lại hai tấm kính, muốn thực hiện trước tiên anh cần kính và chi phí lắp đặt. Than ôi.. đây là cuộc sống. Hai tên sát thủ ngốc này suy nghĩ và logic kiểu gì vậy? Lấy thân thủ của họ có thể nghiền nát anh, họ còn không sợ bị người khác nhìn thấy khi đeo mặt nạ, vậy tại sao họ lại đập vỡ kính? Chẳng lẽ bọn cho vay nặng lãi thuê người gài bẫy anh sao?

Anh chỉ kiếm chút tiền sinh hoạt bằng việc bắt bọn tội phạm. Nếu có thù hận gì cứ giải quyết với anh? Sao phải đập vỡ kính? Giận, quá giận! Càng nghĩ về nó, càng tức!

Chắc sẽ có bảo hiểm, nhưng anh phải chứng minh rằng anh không tự đập nó. Cảnh sát không thể đầu tư nhiều nhân lực và vật lực cho những trường hợp như vậy. Chưa kể nếu cảnh sát có tâm sẵn sàng làm ADN, lấy dấu vân tay. Đây là biệt thự cho thuê, có hàng trăm dấu vân tay, ADN là chuyện bình thường. Sau cùng, công ty bảo hiểm trước hết sẽ bồi thường thiệt hại cho biệt thự, sau đó mang anh ra tòa đòi bồi thường.

* * *



Hai tấm kính cũng không tính quá đắt, ít nhất nó không được tính bằng carat, nhân viên rất có lương tâm, còn miễn việc bồi thường đèn sàn cùng chậu cây. Cuối cùng, Lương Tập phải bồi thường tám trăm bảng. Tại sao đắt? Bởi vì trên mặt kính có chạm khắc hoa văn tơ vàng, hoa văn này phù hợp với hình tượng phú quý của căn biệt thự.

Vấn đề này không thể cứ như vậy mà cho qua. Sét không thể đánh cùng một chỗ, nên người đập vỡ kính rất có thể có liên quan đến kẻ bắt cóc ở biệt thự mười một. Rất có thể họ lẻn vào biệt thự để trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát. Cho là sét có thể thực sự đánh vào cùng một nơi. Trong khi anh đã xin họ buông cái đèn và chậu cây ra bằng một giọng nhẹ nhàng như vậy, nhưng họ lại làm điều hoàn toàn ngược lại.

Qua quá trình nói chuyện với quản lý về việc thương lượng bồi thường sự cố vỡ kính, Lương Tập biết tiến độ điều tra vụ án biệt thự số mười một, thậm chí còn biết thủ phạm là một sĩ quan cảnh sát Pháp.

Khi người Pháp đến Luân Đôn để phạm tội, họ sẽ chọn hai loại nhà ở, một là khách sạn và hai là biệt thự nghỉ dưỡng cho thuê ngắn hạn. Xét tính chất băng nhóm của đối phương, ở khách sạn sẽ không tiện, lại có nhiều người, tiền sảnh bị giám sát nên việc hoạt động băng nhóm khi ở trong khách sạn bị ảnh hưởng rất nhiều. Cách tốt nhất là thuê biệt thự nghỉ vài ngày với danh nghĩa tham quan du lịch.

Tội phạm chạy trốn cần có phương tiện di chuyển, và ô tô là điều bắt buộc. Trong trường hợp tội phạm có băng đảng, một người sẽ đến Luân Đôn trước, thuê biệt thự, thuê một chiếc ô tô và thông báo cho đồng phạm của mình. Do đó, biệt thự nghỉ dưỡng cho thuê ngắn hạn và công ty cho thuê xe hơi là hai điểm mấu chốt.

Mở bản đồ điện tử, tìm kiếm các biệt thự cho thuê ngắn hạn và các công ty cho thuê ô tô, Lương Tập đã tìm được một địa điểm. Không chỉ có các biệt thự nghỉ dưỡng cho thuê ngắn hạn, mà còn có các công ty cho thuê ô tô. Nhất là các công ty cho thuê cả phượng tiện di chuyển đường thuỷ. Biệt thự này nằm ở phía tây nam Luân Đôn và phía đông bắc của Học viện Hải quân, nó được gọi là khu resort Sark.

Bản thân sông Thames là một điểm thu hút khách du lịch, bạn có thể tham quan Luân Đôn bằng thuyền, sau đó di chuyển tiếp bằng ô tô trong hai mươi phút, có rất nhiều điểm tham quan như Royal Mews, Học viện Mỹ thuật, Đại học Luân Đôn, Phòng trưng bày Quốc gia và Nhà thờ lớn.