Thủ Đô Sương Mù

Chương 30: Không có ma




Lương Tập: "Vì vậy, chỉ có một câu trả lời."

Bobby: "Câu trả lời là Lily bị bệnh tâm thần?"

Lương Tập: "Không, chỉ một người có thể đột nhập ngôi nhà." Lương Tập không xác định Lily có bị bệnh tâm thần hay không, nhưng sau khi có được thông tin của Bobby, Lương Tập đã đưa ra suy luận cuối cùng dựa trên việc loại trừ bệnh tâm thần.

Bobby: "Ai? Chúa?"

Lương Tập trả lời: "Người lắp đặt camera. Một người thông thạo thiết bị điện tử, rất dễ đụng tay đụng chân vào camera do hắn ta lắp."

Bobby nói: "Người lắp đặt camera là bạn của Lily." Câu trả lời thật đơn giản làm sao?

Lương Tập trả lời: "Việc này phải do người quen làm. Chỉ có người quen mới biết công việc và thời gian nghỉ ngơi, cũng như thói quen sinh hoạt của Lily. Nếu tôi đoán không lầm, hắn ta thích Lily một cách điên cuồng. Bởi vì ngoại hình, thu nhập hoặc những lý do khác của hắn ta rất kém cỏi. Hắn không dám thú nhận tình cảm của mình. Tình yêu khiến hắn khao khát có được Lily, nhưng đồng thời hắn cũng không nỡ làm tổn thương cô ấy. Vì vậy, hắn lẻn vào nhà và nhìn nữ thần đang say ngủ. Hắn còn quan sát mọi hành động của Lily thông qua camera."

Bobby: "Chứng cứ thì sao? Không, cho dù hắn có thể khống chế camera, có thể tắt camera, nhưng hắn làm sao có thể chắc chắn Lily sẽ không tỉnh lại? Tần suất đột nhập của hắn rất cao, chỉ cần Lily tỉnh lại giữa đêm, hắn sẽ bị bắt gặp ngay tại trận."

Lương Tập nói: "Bằng chứng nằm ở tầng ba. Trong hộp các tông có dung dịch nước muối xịt mũi. Tôi đã ngửi nó. Mặc dù liều lượng không đủ để tôi kịp nhận biết mùi của chai xịt mũi, nhưng sau đó tôi cảm thấy rất buồn ngủ. Nước muối xịt mũi là phương pháp làm sạch mũi không dùng thuốc của một số bệnh nhân bị viêm mũi dị ứng, trước khi đi ngủ nhất định phải xịt một lần, nếu cần thì có thể xịt thêm budesonide. Phương pháp sử dụng là hít nước muối và giữ nước muối trong khoang mũi một khoảng thời gian nhất định. Sau đó xì nước muối ra. Từ phản ứng của tôi với chai xịt nước muối đó, tôi có thể suy luận rằng, khi Lily dùng nước muối xịt mũi trước khi đi ngủ, nó đã làm cô ấy ngủ nguyên đêm."

Lương Tập: "Lily có buổi hẹn vào cuối tuần, cô ấy thường đi chơi cho đến rạng sáng hoặc thậm chí là đến sáng sớm. Trong những ngày này, hắn sẽ không mạo hiểm đột nhập vào ngôi nhà."

Lương Tập: "Tuy nhiên, tôi không chắc về động cơ. Có thể không phải vì tình yêu. Với tư cách là người quản lý quỹ đầu tư, theo dõi Lily và tìm kiếm các thông tin tài chính trên điện thoại di động của Lily cũng là một cách kiếm tiền."

Bobby nhìn Lương Tạp một lúc, sau đó nhanh chóng đi lên tầng ba, lấy bình nước muối xịt mũi: "Là nó?"

Lương Tập gật đầu: "Đúng vậy."

Bobby nhìn Lương Tập, cầm chai nước muối xịt vào hốc mũi bên trái, ấn lỗ mũi bên phải hít một hơi thật sâu, hít toàn bộ nước muối vào trong khoang mũi. Sau vài chục giây, xì nước muối ra. Bobby nói: "Nếu tôi ngủ, thì cậu đúng."



Lương Tập hỏi ngược lại: "Anh không tin?"

Bobby trả lời: "Tôi không tin."

Lương Tập ngạc nhiên: "Tại sao? Tôi không tò mò tại sao anh không tin, tôi tò mò là tại sao anh không tin, nhưng không đưa ra bất kỳ lý do nào để bác bỏ."

Bobby: "Tôi sẽ không thua một thám tử đâu." Bobby dựa người vào tường.

Lương Tập: "Tại sao anh ghét thám tử?"

Bobby nói: "Tôi là nhà ngoại cảm, cậu là thám tử, chúng ta là kẻ thù trời sinh."

Lương Tập không hiểu: "Anh lừa gạt tiền, tôi làm việc, tại sao chúng ta lại là kẻ thù?"

"Coi như cậu có lý." Bobby chậm rãi ngã xuống, cố gắng mở to hai mắt nhưng không thể, hai mắt vô lực nhắm lại.

* * *

"Ê!"

"Ê!"

Bobby từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mặt trời và lòng bàn tay đang giơ lên của Lương Tập.

"Này." Lương Tập không nhìn thấy khe hở mắt của Bobby, liền giơ tay cho anh ta một cái tát.

Chưa từng có ai dám tát mình! Bobby muốn nhảy lên chiến đấu với Lương Tập bằng tất cả mạng sống của mình, nhưng cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Trước khi cái tát thứ tư của Lương Tập giáng xuống, Bobby đã mở to mắt. Sau đó Bobby nhìn thấy Lương Tập buông bàn tay xuống, lấy một sợi tóc trên quần áo của anh ta, vẻ mặt vô tội nói: "Anh tỉnh rồi à?"

Bobby nuốt giận hỏi: "Yali đâu?"

Lương Tập trả lời: "Cảnh sát đã đưa hắn ta đi."

Bobby hỏi: "Tại sao cậu vẫn ở đây?"

"Không phải anh biết Lily sao? Trên trang web trao thưởng cô ấy nói: Sẽ có hậu tạ. Anh xem, khi cô ấy có thời gian liền để cô ấy đến thăm văn phòng thám tử của tôi. Hay là tôi cho anh một số tài khoản, anh có thể nói cô ấy chuyển vào đó cũng được." Lương Tập lấy ra một tờ giấy: "Đây là số tài khoản của tôi."

Bobby cố gắng ngồi dậy, Lương Tập nhiệt tình đỡ Bobby dựa vào tường, Bobby nói: "Tự cậu gọi cho cô ấy đi."

Lương Tập: "Tôi đã giải thích vụ án với cảnh sát. Tôi chỉ lo cảnh sát quên nhắc nhở Lily về phần thưởng. Tôi đã canh giữ anh cả đêm, anh có thể giúp tôi làm chứng? Gọi cho Lily?"



Bobby hỏi: "Sao mặt tôi rát thế này?"

Lương Tập trả lời: "Mặt anh bị cháy nắng. Này, tôi đã cứu anh."

Bobby không thể phủ nhận sự thật: "Được, tôi sẽ nói với cô ấy. Cậu trả lại máy nhắn tin cho tôi."

Lương Tập cười: "Hôm qua tôi vô tình nhặt được."

Bobby nhận máy, đưa điều khiển điều hòa cho Lương Tập: "Trả lại cho cậu."

Lương Tập cười: "Ha ha."

Bobby bấm máy nhắn tin: "Đến đón tôi."

"Thì ra là có người tới đón, tôi còn tưởng rằng anh đi xe buýt tới." Lương Tập: "Tôi giúp anh xuống lầu?"

Đối mặt với thái độ Lương Tập, Bobby lịch sự đáp: "Cám ơn."

Lương Tập: "Không có gì, nhớ gọi Lily."

"Đã biết."

* * *

Chậm rãi đi xuống lầu, Bobby đã khôi phục một số chức năng cơ thể, ngăn Lương Tập đi về hướng cửa trước: "Đi đến sân sau."

"Sân sau?" Lương Tập hỏi.

Giúp Bobby ra sân sau, Lương Tập ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc trực thăng đang lao vút qua, đây không phải là trực thăng cảnh sát bình thường mà là một chiếc trực thăng trông rất ngầu.

Lương Tập giật mình hỏi: "Nó đón anh?"

Bobby gật đầu: "Ừ." Biết sợ rồi sao?

Lương Tập hỏi: "Anh rất giàu."

Bobby thờ ơ nói: "Cũng bình thường thôi."

Lương Tập hỏi: "Tôi có thể lấy một ít tiền do cứu mạng anh không?"



Bobby mở to mắt nhìn Lương Tập, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy yêu cầu như vậy, điều này khiến anh ta không thể tin được. Trong lòng Bobby vốn cho rằng Lương Tập là một tên khốn có tài, nhưng không ngờ Lương Tập lại là một tên cực kì khốn có tài.

Lương Tập cười: "Một tram, hai trăm đô là được, haha, số tài khoản của tôi nơi anh đó, haha."

Bobby nhìn cũng không them nhìn Lương Tập, rút ra ba tờ năm mươi bảng. Nhưng Bobby lại không ngờ rằng Lương Tập sẽ trực tiếp nhận lấy: "Giúp tôi gọi cho Lily, chúng ta liền hết nợ nần."

Bobby khó chịu: "Này, tôi rất giàu, cậu nên làm bạn tốt với tôi đi. Đây là đang làm cái gì?"

Lương Tập bỏ tiền vào túi: "Nếu người như anh nợ ơn cứu mạng của người khác, có lẽ sẽ có người đến gây rắc rối cho tôi."

Bobby tức giận: "Tôi là loại người như vậy sao?"

Lương Tập không quan tâm: "Tôi cho đến bây giờ còn chưa nghe lời cám ơn từ anh, tôi phải tin anh? Dù sao, chúng ta đã song phẳng với nhau, phải không?"

Bobby gật đầu: "Tôi hiểu, cậu coi thường tôi. Bởi vì ngày hôm qua tôi không chỉ có thua, mà còn phải nhận giúp đỡ từ cậu."

Lương Tập nghĩ một lúc: "Anh quốc có rất nhiều phú nhị đại, hoàng tộc nhị đại, quý tộc nhị đại. Anh thực sự là kiểu tồi tệ tương tự như vậy."

Bobby tức giận nói: "Nếu cậu không ăn cắp máy nhắn tin của tôi, tôi có thể hạ hắn ta chỉ bằng một cuộc điện thoại".

Lương Tập bắt chước Bobby: "Cứu.. cứu.."

"ahihi." Bobby vô cùng tức giận, đẩy Lương Tập ra, đi về phía chiếc trực thăng vừa hạ cánh. Hai người đàn ông mặc vest chạy tới hộ tống Bobby lên trực thăng. Bobby cầm lấy tai nghe, chỉ vào Lương Tập hét lớn: "Tôi nhất định sẽ cho cậu biết tôi lợi hại như thế nào."

Lương Tập hét lên: "Nhớ gọi cho Lily."

"Cậu chờ đó cho ta." Bobby kéo cửa cabin lại.