Dừng một chút để tìm từ, Mao Mao tiếp tục.
[Đại khái là trên bạn bè bình thường một xíu nhưng còn cách bạn thân khá xa. Nói chung là mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau.]
Đợi Mao Mao nói xong, Diệp Chi Lan mới ý thức sâu sắc về ‘trừng phạt’ của mình.
Quen biết, làm việc cùng nhau tám năm, còn gặp mặt suốt ngày nhưng không thân thiết, để hình thành mối quan hệ này cũng không dễ nha.
Với người anh ta còn thế thì với mèo sẽ như thế nào đây?
[Ha ha, giờ cô mới biết à? Chi Chi, thoải mái tận hưởng, thời gian còn dài lắm.]
Nghe cái giọng mỉa mai của Mao Mao, Diệp Chi Lan chỉ hận không thể ngắt kết nối với nó. Đáng tiếc là nó không phải thứ có thể nói bỏ là bỏ.
Diệp Chi Lan duỗi chân, rướn người, làm quen với thân thể mèo. May sao thân mèo cô tuy nhỏ nhưng đã là mèo trưởng thành nên theo bản năng cũng không quá khó khăn, chập chững vài bước là có thể đi bình thường.
Sau khoảng chục phút vận động cơ thể, Diệp Chi Lan bước ra khỏi l*иg, đi vòng quanh tham quan căn biệt thự của Thẩm Dật Thành.
Chỉ là, khoảng thời gian ấy không kéo dài quá lâu.
Căn biệt thự rộng lớn nhưng lúc này chẳng có một ai, mèo Chi Chi khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi. Cô đẩy nhanh tốc độ đi tìm kiếm đối tượng kết hôn của mình.
Diệp Chi Lan dùng sức ba đầu sáu trâu để leo lên tầng hai. Sức bật của mèo khá tốt nhưng thân cô nhỏ, bậc thang lại cao, để lên được cũng mất cả một quá trình, đến nơi còn mất thời gian nằm thở hổn hển.
Thính giác nhạy bén, Diệp Chi Lan nhanh chóng xác định được vị trí của Thẩm Dật Thành. Thấy cửa chỉ khép hờ, cô không trực tiếp lách qua mà chỉ ngó cái đầu nhỏ vào trong, vừa hay, ánh mắt lập tức va phải thân hình bán khỏa thân của Thẩm Dật Thành.
Mèo con hóa đá.
Phía bên này, Thẩm Dật Thành vừa ra khỏi phòng tắm thì đã lập tức nhìn thấy cái đầu mèo nhỏ đang ngó vào, ánh mắt anh lóe lên chút kinh ngạc.
Anh bảo Lâm Kiêu mở l*иg là muốn xem nó có chạy khỏi nơi này không. Vậy mà không ngờ vật nhỏ này có thể lên được đến đây.
Không biết có phải vì vừa tắm xong hay không, Diệp Chi Lan thấy Thẩm Dật Thành tuy vẫn khó tiếp cận nhưng đỡ vẻ lạnh lùng, u ám hơn.
Trong lúc cô đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì một giọng nói bất ngờ vang lên.
“Chi Chi, lại đây.”
Tông giọng trầm ấm có phần xa lạ cùng giao diện quyến rũ khiến Diệp Chi Lan thiếu chút nữa thì chảy máu mũi.
Mà khoan, có cái gì đó ướt ướt.
Cô giơ chân lên gạt một cái, lớp lông màu khói nhiễm một vệt đỏ chói mắt.
Diệp Chi Lan tròn mắt.
Cái trò mất mặt những tưởng chỉ xuất hiện một lần ở thế giới thứ tư thôi, không ngờ có thể lặp lại lần thứ hai.
Cô thế mà chảy máu mũi thật này!
Mèo có thể chảy máu múi trước vẻ quyến rũ của người sao? Không thể.
Cô vội dùng hai chân trước lau qua lau lại. Chớp mắt, màu đỏ lan ra khắp nơi khiến con mèo nhỏ càng không biết phải làm sao.
Một bóng đen bất chợt bao chùm lên thân mình, Diệp Chi Lan giật mình ngước lên nhìn, Thẩm Dật Thành đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Anh ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài quẹt qua lớp lông của cô, một tiếng cười nhạt vang lên, gương mặt điển trai của người đàn ông như được phủ một cảm xúc mới.
“Mèo con háo sắc.”
Không đợi Diệp Chi Lan phản ứng, Thẩm Dật Thành đã dùng một tay nhấc cô lên nóc tủ, rồi dùng chân đẩy sập cửa vào. Anh lấy giấy ướt lau qua cho cô, nhưng vì máu dính vào lông nên không dễ lau như vậy.
Mắt thấy người đàn ông định mang mình vào phòng tắm, Diệp Chi Lan lập tức giãy lên, lùi lại sát tường, dựng lông lên tỏ ý phản đối.
Những tưởng Thẩm Dật Thành đe dọa, cưỡng ép cô đi hay ít nhất là tỏ ý không bằng lòng, nhưng không, anh nhìn cô thêm một cái, không phí thêm bất cứ cảm xúc nào mà ném giấy bẩn vào sọt rác bên cạnh rồi quay người đi về phía giường.
Diệp Chi Lan ngơ ngẩn nhìn theo anh.
Cô dơ thế này, không để ý thật sao?
Đúng là phản diện, không mắc bệnh sạch sẽ như nam chính.
Cơ mà, ít nhiều gì cũng phải cho người ta xuống chứ, anh để cô ở trên cao thế này thì cô biết xuống thế nào?
Diệp Chi Lan ngó ngang ngó dọc, cuối cùng bất lực ‘meo’ lên một tiếng.
Trong phút chốc, cô dường như thấy Thẩm Dật Thành cứng người lại.
Anh bất ngờ quay ngược lại nhìn cô, ánh mắt sắc bén tìm tòi ẩn chứa sự nguy hiểm, khác hẳn với vẻ thờ ơ ban nãy.
Diệp Chi Lan không hiểu tại sao Thẩm Dật Thành lại nhìn mình như vậy. Cô muốn xuống khỏi tủ cao nên không nghĩ nhiều, mở to đôi mắt, đáng thương nhìn anh.
“Meo!”
Sắc mặt Thẩm Dật Thành bỗng tối sầm xuống khiến Diệp Chi Lan phát ngốc.
Cô chỉ muốn nhờ vả chút thôi, có cần thiết phải tỏ thái độ như vậy không?
Chẳng lẽ anh thực sự muốn cho cô vào nồi?
Không ‘hạ sát’ sớm vậy chứ?
Ngay lúc suy nghĩ Diệp Chi Lan dần xa rời thực tế, Thẩm Dật Thành bất ngờ tiến tới gần cô, xách cô thả xuống đất, trầm giọng uy hϊếp.
“Không được kêu nữa.”
Diệp Chi Lan lập tức ngậm chặt miệng lại, cô sợ đến không dám chớp mắt.
Cuối cùng cũng chịu nói rồi hả? Đây là sao? Nhạy cảm với tiếng mèo kêu à?
Suy nghĩ vừa tới, ánh mắt cô vô tình chạm phải nơi nào đó của người đàn ông đang “dựng lều.”
Diệp Chi Lan cứng đơ cả người, lo lắng, hoảng sợ lặn tăm không còn chút nào, thay vào đó là sự kinh ngạc có chút bất an.
Không phải chứ?
Phản ứng với cả mèo sao anh trai?
Như nhìn thấy ánh mắt của Diệp Chi Lan, Thẩm Dật Thành lần nữa lên tiếng.
“Không được nhìn.”
Rồi quay người đi.
Lăn lộn qua sáu thế giới với đủ thời đại, Diệp Chi Lan từng gặp những kẻ có phản ứng với cô kể cả khi cô bị hủy dung rồi, nhưng khi cô là mèo thì … đến cô cũng không nghĩ tới.
Diệp Chi Lan nhất thời bối rối không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Cô hoảng loạn, Thẩm Dật Thành cũng không khá hơn là bao, có điều anh bình tĩnh hơn cô.
Gần ba mươi năm cuộc đời, không phải anh chưa từng có phản ứng nhưng anh kiềm chế rất tốt, cũng không phải chưa từng nghe tiếng mèo kêu bao giờ, nhưng riêng con mèo này …
Thẩm Dật Thành híp mắt đứng lặng người hồi lâu, càng nghĩ tới âm thanh vừa rồi, phía dưới càng phản ứng mạnh. Sau cùng, anh đi lên giường, cởi bỏ áo choàng tắm.
Diệp Chi Lan vốn định quay người rời khỏi phòng nhưng bị một màn này dọa cho chôn chân tại chỗ, nhất là khoảnh khắc áo choàng kia rơi xuống, để lộ ra thân hình cao to vạm vỡ mà trơn bóng, chỉ còn một sót lại chiếc vòng cổ hình ngọn lửa.