Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 36: Thư Hoà Ly




_______________________________________________________________

Bây giờ đã là 00:00 giờ ngày 1/1, bước sang năm 2023 rồi.

Mình chúc mọi người đón một cái Tết Dương tràn ngập vui vẻ!

Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình. Lịch ra chương là tối CN nhưng hôm nay mình ra chương sớm và "lì xì" thêm cho mọi người 1 chương. Vậy nghĩa là lần này ra 1 lúc BA CHƯƠNG nha! <3

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

_______________________________________________________________

Vân Thanh Từ chơi ném tuyết đúng là sẽ không nương tay, vả lại Lý Doanh cũng không thắng được y, chơi lẻ hai người, Lý Doanh lúc nào cũng thua.

Y bước lùi vài bước, khom lưng vốc lên một nắm tuyết to.

Lý Doanh đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Vân Thanh Từ nhìn bộ dạng rầu rĩ của hắn thì cảm thấy khó chịu, lập tức ném một nắm tuyết to đập vào mặt hắn, Lý Doanh hơi nhắm mắt lại.

Nắm tuyết lạnh lẽo vỡ ra trên mặt, nhuộm lông mi thành màu tuyết trắng, môi hắn trắng bợt thiếu sức sống.

"Giả vờ đáng thương gì chứ." Vân Thanh Từ bực bội, lại ném mạnh một nắm tuyết về phía hắn.

Ngân Hỉ và Kim Hoan đều hơi lo lắng.

Phía xa xa, Liễu Tự Như đã quay trở lại, thoáng nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới, cười ha hả chắn trước mặt Lý Doanh: "Quân hậu, quân hậu, thần chơi với ngài."

Đúng là một đôi chủ tớ tình cảm sâu đậm.

Vân Thanh Từ cầm nắm tuyết lên, không nể nang gì ném về phía Liễu Tự Như.

Liễu Tự Như thở hồng hộc giúp Lý Doanh đỡ tuyết, cất cao giọng khen ngợi: "Quân hậu, quân hậu ném giỏi quá, ôi chao, lại đập trúng thần rồi."

Lý Doanh đứng sau Liễu Tự Như, hắn cao hơn ông rất nhiều nên nhìn thấy rõ biểu cảm của Vân Thanh Từ càng ngày càng tức giận, hắn thở dài, đưa tay đặt lên bả vai Liễu Tự Như, nói: "Trẫm chơi với y, tiên sinh lui ra đi."

Sắc mặt của hắn lúc này thật sự nhìn không được tốt lắm, Liễu Tự Như bị hắn nhẹ nhàng đẩy sang một bên, trơ mắt nhìn Vân Thanh Từ như trút giận, lại lần nữa ném tuyết lên người hắn, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, ông vỗ tay nói: "Chẳng trách bệ hạ từ trước đến nay chơi ném tuyết chưa bao giờ thắng quân hậu, quân hậu ném giỏi quá! Không giống An thân vương và A Phù công chúa, hai người bọn họ chơi ném tuyết, đúng là không lỡ nhìn!"

"Đúng rồi, còn có Khâu gia đại công tử và Lâm tiểu hầu gia, khi còn bé các ngài chơi đùa với nhau, bọn họ đều không thắng được bệ hạ."

Vân Thanh Từ dừng động tác.

Y nhìn thiên tử mặc y phục màu đen trước mắt, màu da của hắn vốn đã trắng, trước kia là trắng như ngọc, bây giờ là trắng như giấy.

Lý Phù và Lý Yến chơi ném tuyết rất mạnh tay, hai đứa còn nhỏ nhưng rất thông minh, trước kia Vân Thanh Từ từng chơi đùa với chúng vài lần, thường cảm thấy hai đứa nhóc ấy như hai con quỷ nhỏ vậy.

Về phần Lâm Hoài Cẩn và Khâu Hiển, Vân Thanh Từ đã chơi với bọn họ không ít lần, nhưng về cơ bản đều là y và Lý Doanh một đội, hai người kia luôn thua rất nhanh.

Khi làm đối thủ của y, Lý Doanh chưa từng thắng lần nào, lần nào cũng bị y ném cho người đầy tuyết.

Nhưng khi làm đối thủ của người khác, Lý Doanh luôn thắng.

Vân Thanh Từ biết vì sao.

Y ném mạnh nắm tuyết cuối cùng vào mặt Lý Doanh, quay đầu sải bước rời đi.

Sống lại một đời, y phủ nhận mọi thứ khi xưa, dán cho Lý Doanh các loại nhãn mác, đê tiện, hạ lưu, vô liêm sỉ, tâm cơ xảo quyệt, y coi tình yêu thời trẻ là mơ tưởng của riêng bản thân, quyết định không muốn dây dưa với hắn nữa.

Nhưng thế sự khó lường, Lý Doanh vậy mà cũng sống lại, hắn còn nói hắn vẫn yêu y.

Tất cả những gì hắn biểu hiện ra đều khiến Vân Thanh Từ không thể không xé đi từng cái nhãn mác đã dán lên người hắn.

Y phải thừa nhận, Lý Doanh đã từng yêu y, hoặc có lẽ hắn không biết yêu là như thế nào, nhưng tất cả những chuyện xảy ra khi còn trẻ đều chứng minh tình yêu đó đã từng tồn tại.

Vân Thanh Từ hận hắn, hận hắn nếu đã bày mưu tính kế, sao không thẳng thắn quang minh chính đại một chút, dứt khoát đá y đi, cái gì mà yêu hay không yêu, nếu hắn đã vì giang sơn mà vứt bỏ y, thì hắn xứng nói yêu sao?

Nhưng y lại không cam lòng, y giày vò, nhục mạ Lý Doanh, đều là vì năm đó Lý Doanh đã chà đạp lên tấm lòng của y, nếu đã như vậy, y tất nhiên cũng phải tàn nhẫn chà đạp lại tình cảm của hắn.

Nhưng y hiểu, bản thân đang cố tình gây sự, Lý Doanh thực sự có nỗi khổ tâm, y không phải không biết nỗi khổ tâm của Lý Doanh, y thậm chí còn hiểu rằng mình cho dù là kiếp trước hay kiếp này, chẳng qua cũng đều là đang ỷ sủng sinh kiêu mà thôi.

Nếu Lý Doanh không yêu y, hắn đã sớm vứt bỏ y rồi.

Nhưng tình yêu của hắn còn chẳng bằng không yêu.

Chỉ cần cho đi rồi, nhất định sẽ tham vọng được hồi báo.

Kiếp trước y yêu Lý Doanh muốn chết đi sống lại, thật ra có khác gì Lý Doanh hiện tại đâu? Y không ngừng hạ thấp giới hạn, cảm thấy bản thân thiệt thòi, nên nhất định phải đòi lại từ trên người Lý Doanh, vì thế càng ngày càng giày vò hắn nhiều hơn, cũng dằn vặt chính mình.

Bởi vì đã trả giá rồi.

Lý Doanh hiện tại cũng đang trả giá, hắn đang học cách từ bỏ lòng tự trọng của mình, trong lòng hắn luôn tràn đầy hy vọng xa vời, dỗ y quay đầu.

Nhưng cũng giống như kiếp trước của y, y bỏ ra, nhưng không nhận lại được gì, y sẽ cảm thấy mình bỏ ra không đủ, vậy y sẽ tiếp tục bỏ ra. Cho đến khi trên người chẳng còn gì nữa.

Vân Thanh Từ bỗng nhiên hiểu vì sao Lý Doanh lại đuổi y đi.

Tra tấn lẫn nhau như vậy, khi nào mới kết thúc? Giữa bọn họ nhất định phải có một người giải quyết nhanh chóng mớ hỗn độn này, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể giải thoát cho nhau.

Kiếp trước Lý Doanh thật sự rất tỉnh táo, hắn quá tỉnh táo, còn mình mới là người sai hoàn toàn.



Mối thù của y đã báo, thái hậu không thể gây phiền phức cho y nữa, kiếp này vào cung, vốn muốn cùng Lý Doanh hợp tác, hắn ổn định giang sơn của hắn, y bảo vệ gia tộc của y, nhưng hiện tại bọn họ lại rơi vào vướng mắc tình cảm.

Cắt không đứt, lý vẫn loạn.

Tại sao chứ?

Chẳng thà hoà ly, dứt khoát, mỗi người một nơi.

Nếu kiếp trước Lý Doanh không giết người tướng phủ, vậy y kiếp này cũng sẽ không làm gì ngu ngốc, ba nhà Vân Tần Tiêu, ít nhất vào thời điểm Lý Doanh tại vị, vẫn có thể vinh hoa hưởng lợi như trước.

Sau khi Vân Thanh Từ rời đi, Liễu Tự Như đi tới trước mặt Lý Doanh, vội vàng lau tuyết trên mặt hắn, tuyết trên lông mi tan ra thành những giọt nước nhỏ trên mắt.

Liễu Tự Như lau sạch sẽ cho hắn, nói: "Bệ hạ, quân hậu vẫn thương ngài lắm, sau này, ngài có thể cùng ngài ấy nói về những chuyện trước đây, nhớ lại hai năm tân hôn tốt đẹp kia,... Bệ hạ à!"

Trên vầng trán tái nhợt của hắn gân xanh nổi lên, một vết máu trào ra từ khoé môi, Lý Doanh cúi đầu, máu tươi sền sệt đỏ thẫm từ môi nhỏ xuống tuyết.

Màu đỏ rất giống chu sa. 

Thế sự biến động, trong cung hình như đã có một toà lầu cao chọc trời mọc lên.

Trường kiếm trong tay rơi xuống, Lý Doanh cũng ngã xuống đất, ánh mắt si ngốc nhìn về phía trước.

"Người đâu, mau truyền thái y đến Giang Sơn điện!"

Hôm nay tiểu niên, Vân Thanh Từ trừng phạt được kẻ thù, là một chuyện vui, nên y quyết định giải quyết triệt để vấn đề còn sót lại với Lý Doanh, một công đôi việc.

Y trở về cung của mình, sai ngự thiện phòng làm một bàn thức ăn ngon, ăn một bữa cuối cùng của ngự thiện phòng trong cung.

Sau đó, y gọi Ngân Hỉ và Kim Hoan đến bên cạnh, hỏi: "Nếu ta và bệ hạ hòa ly, các ngươi có muốn theo ta không?"

Hai người lắp bắp kinh hãi: "Quân hậu..."

"Sau này sẽ không còn là quân hậu nữa." Vân Thanh Từ ngữ khí bình tĩnh, nói: "Ta đã quen với việc được hai ngươi hầu hạ rồi, nếu theo ta rời đi, sau này tiền tiêu hàng tháng vẫn giống như trong cung, nếu không theo ta, vậy để Liễu tiên sinh sắp xếp công việc cho các ngươi ở trong cung."

Kim Hoan và Ngân Hỉ liếc nhau, đồng loạt quỳ xuống: "Nô tài nguyện đi theo quân hậu."

Vân Thanh Từ ngang ngược thì ngang ngược, nhưng đối với người bên cạnh lại không hà khắc, chỉ cần không phạm lỗi lớn, sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Trên thực tế, lúc mới tiến cung, thanh danh của y vẫn rất tốt, phu phu hoà hợp với thiên tử, đối với hạ nhân cũng ôn hòa khoan dung.

Vì kiếp trước ảnh hưởng quá sâu đến y, Vân Thanh Từ gần như sắp quên mất dáng vẻ lúc mình mới thành hôn với Lý Doanh trông như thế nào.

Y cũng không phải ngay từ đầu đã cực đoan điên khùng khiến người ta chán ghét e ngại.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Vân Thanh Từ cởi phụng bào, thay một bộ đồ trắng chần bông, ngồi bên bàn cầm bút viết một phong thư hòa ly, sai người đưa đến Giang Sơn điện, sai Kim Hoan Ngân Hỉ cẩn thận quét dọn sạch sẽ Triều Dương cung, sau đó sai người chuẩn bị xe ngựa.

Y chuẩn bị về nhà đón giao thừa cùng cha và các ca ca.

Người chuẩn bị xe hỏi y: "Về thăm nhà không chuẩn bị nghi giá ạ?"

"Không cần." Vân Thanh Từ cười, người chuẩn bị xe kia hơi sửng sốt, thấy vẻ mặt hiền lành tốt bụng của y, hoảng hốt còn tưởng rằng đã trở lại năm đầu tiên đế hậu đại hôn.

Sau khi y phát hiện Lý Doanh sống lại, người kia liền không hạn chế việc y xuất cung nữa, điều này rất tiện cho Vân Thanh Từ, không cần đợi đối phương đồng ý mới được rời đi.

Vết bánh xe nghiền qua lớp tuyết đọng, chậm rãi đi ra khỏi cửa đông cấm thành.

Vân Thanh Từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bỏ lại tất cả những chuyện vụn vặt phía sau.

Lý Doanh, giang hồ không gặp.

Lý Doanh đang hôn mê bất tỉnh, thái y bắt mạch nói do buồn phiền trong lòng, còn có chứng bệnh đau đầu hình như có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, cứ như vậy, chỉ sợ sẽ rối loạn tinh thần.

Ông kê đơn thuốc, lại châm cứu cho thiên tử, dặn dò không thể chịu thêm kích động nữa, Liễu Tự Như liên tục gật đầu.

Thầm nghĩ việc này phải nói với quân hậu, sức khỏe của bệ hạ có gì khác thường, y hẳn là sẽ mềm lòng một chút.

Lại nhớ tới lời thiên tử đặc biệt dặn dò trước khi hôn mê, không được làm phiền quân hậu.

Đang khó xử, bên kia đã có người mang tới một cái hộp: "Quân hậu nói đưa tới cho bệ hạ ạ."

Chẳng lẽ quân hậu đã biết chuyện bệ hạ hôn mê?!

Liễu Tự Như trong lòng vui vẻ, nhận lấy, trở lại bên bàn, nghĩ nếu là kỳ trân dị dược, thì phải mau chóng sắc lên, cho bệ hạ uống nhất định có thể bình phục.

Cái hộp được mở ra, lòng Liễu Tự Như thót lên.

Thư hoà ly.

Quân hậu đưa thư hòa ly.

Có lẽ không muốn rêu rao, nên y cũng không gióng trống khua chiêng, mà dùng hộp đựng, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhau.

Liễu Tự Như đóng nắp lại.

Lúc Vân Thanh Từ về đến nhà, trong phủ đang rất náo nhiệt, Vân Thanh Từ túm lấy một người hỏi, mới biết được, ngày lễ tết có người tới tướng phủ, cầm một xấp tranh đến muốn nói chuyện mai mối với mấy ca ca.

Y không nhịn được cười, cũng không xen vào cuộc náo nhiệt này, tự mình trở về tiểu viện hẻo lánh. Cách lần trước y về cũng chưa bao lâu, nên tiểu viện chỉ cần quét dọn một chút là có thể ở được, y trở về cũng không mang theo vật tư gì, dù sao trong nhà cơm ăn áo mặc đều đủ cả.

Vân Thanh Từ ngủ một giấc ngắn.



Hôm qua Lý Doanh chiếm giường của y, hại y chỉ có thể ngủ ở phòng bên, phòng kia nhỏ giường cũng nhỏ, lại không có địa long, đốt than cũng không ngủ ngon được.

Giấc ngủ này, Vân Thanh Từ đột nhiên mơ thấy một giấc mơ.

Y mơ thấy mình bị nhốt trong một địa cung khổng lồ, bên trong vàng bạc như núi, châu báu ngọc ngà bao la, những bức bích họa được điêu khắc tinh mỹ dị thường.

Y đi qua đi lại bên trong, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy trên đỉnh có một dải minh châu được khảm nối nhau thành tinh trận, không biết là dùng cơ quan gì, thỉnh thoảng còn có thể thay đổi quỹ đạo.

Y lượn lờ, lượn lờ, lượn tới chỗ một cái hộp rất lớn ở giữa địa cung.

Xung quanh cái hộp thắp đèn lưu ly, bên trong ánh nến mờ mờ, Vân Thanh Từ tò mò tiến về phía đó, muốn xem trong hộp rốt cuộc đựng cái gì, nhưng bỗng bị một loạt tiếng gọi khẽ gọi tỉnh.

"Tiểu Từ, cậu ấm* Từ... Vân Thanh Từ!"

*Cậu ấm cô chiêu: Cách gọi con cái nhà giàu.

"Cha..." Vân Thanh Từ hé mắt nhìn ông một cái, lại mệt mỏi khép lại, buồn bực nói: "Làm gì vậy."

"Sao con lại về?" Vân tướng vô cùng lo lắng: "Lại cãi nhau với bệ hạ sao?"

"Không có." Vân Thanh Từ dùng sức dụi dụi mắt, chống người ngồi dậy, tiện tay vén mái tóc dài lộn xộn lúc ngủ một chút, nói: "Con hòa ly với hắn rồi."

"Cái gì?!"

Tất cả đều đồng thanh "Cái gì", Vân Thanh Từ lúc này mới phát hiện trong phòng còn có tam ca Vân Thanh Quyết, y mím môi, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Con đã viết thư hòa ly đưa đến Giang Sơn điện, nếu không ngoài ý muốn thì lúc này hắn hẳn là đã biết rồi."

"Bệ hạ có đồng ý không?"

"Chắc là sẽ đồng ý." Vân Thanh Từ nói: "Trước đây không phải hắn cũng có ý muốn phế con sao."

Vân tướng vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: "Con thật sự, không có xảy ra chuyện gì ở trong cung sao?"

"Không có."

Cả nhà tạm thời yên lòng, Vân Thanh Quyết nói: "Nếu đã hòa ly, vậy mấy ngày nay bà mai tới, không bằng cũng bàn một mối hôn sự cho đệ."

Vân Thanh Từ không nghĩ người trong nhà lại thẳng thắn như vậy, y chần chờ một chút, nói: "Vậy, đệ nên nói gì đây?"

"Đệ và bệ hạ từng có nhân duyên, chỉ sợ người có tâm làm quan không dám tìm đệ, vậy thì tìm thương nhân đi."

Vân Thanh Từ mím môi, hít sâu một hơi, vừa muốn đồng ý, chợt nghe Vân tướng trầm giọng nói: "Xác nhận việc này rồi nói, nó hôm nay vẫn mang thân phận quân hậu, nếu để bệ hạ biết, nổi giận lôi đình, chỉ sợ sẽ liên lụy đến người khác."

Nói như vậy cũng rất có lý.

Vân Thanh Từ nuốt lời muốn nói xuống.

"Được rồi." Vân Thanh Quyết nói, "Không có việc gì thì đứng lên, gói sủi cảo ăn cơm."

"Gói sủi cảo?" Vân Thanh Từ vẻ mặt kinh ngạc, Vân tướng mỉm cười, nói: "Con chưa từng đón năm mới ở tướng phủ, trước kia nhà chúng ta, bất kể là đêm giao thừa hay là đêm tiểu niên, mấy người nhà mình đều gói sủi cảo, hạ nhân trong phủ cũng phải về nhà ăn tết mà."

Thật ra năm đầu tân hôn, Vân Thanh Từ cũng cùng Lý Doanh tự tay gói sủi cảo, hai người vừa gói vừa nô đùa, khiến bột mì dính đầy người nhau.

Nhưng cũng chỉ có một lần ấy mà thôi.

Lý Doanh gần như chiếm trọn toàn bộ cuộc đời của y, trong chốc lát muốn đá hắn ra ngoài, gần như là không có khả năng, Vân Thanh Từ vừa thản nhiên nhớ lại vừa thản nhiên đứng lên, vui vẻ theo cha và ca ca tiến vào phòng bếp.

Giang Sơn điện một mảnh thê lương.

Lý Doanh tỉnh lại, ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong thức ăn. Ngày thường hắn cũng không xa xỉ, dùng bữa chỉ cần đủ dùng là được, Liễu Tự Như bày thức ăn cho hắn, ông đi theo Lý Doanh lâu như vậy, nhưng vẫn không biết hắn thích ăn gì, Lý Doanh cái gì cũng ăn, cho cái gì ăn cái đó, vì thế bữa này, ông chọn thêm vài món tẩm bổ.

Ngón tay tái nhợt nắm thìa ngọc, Lý Doanh nhấp một ngụm canh, nói: "Quân hậu đã dùng bữa chưa?"

"Quân hậu, tự biết chăm sóc tốt cho mình."

Lý Doanh hơi sững sờ, nhớ lại hôm nay Vân Thanh Từ nổi giận đùng đùng với hắn, cúi đầu nói: "Nói cũng đúng."

Hắn dùng bữa xong, khoác y phục đi ra ngoài, Liễu Tự Như không thể không đi lấy ô, nói: "Bệ hạ, tối nay tuyết rơi, ngài không nên ra ngoài."

"Không sao, đi một chút, xem xem."

Hắn đi bộ trong cung, Liễu Tự Như nhìn con đường quen thuộc hắn đi thì ý thức được hắn muốn đi đâu.

Ông giọng điệu lo lắng, "Bệ hạ, trễ như này, quân hậu chắc đã nghỉ ngơi rồi."

Lý Doanh liếc ông một cái, thản nhiên nói: "Liễu tiên sinh, hình như có việc giấu trẫm?"

Liễu Tự Như không lên tiếng, Lý Doanh cũng không để ý, hắn tiếp tục tiến về phía trước, bông tuyết bay bay rơi xuống mặt, hắn một mạch đi thẳng tới trước Triều Dương cung.

Đèn trước cửa vẫn sáng như trước, nhưng cửa cung đóng chặt, cũng không nghe thấy âm thanh gì bên trong.

Lý Doanh đứng từ xa nhìn vào, Liễu Tự Như nói: "Có lẽ, quân hậu ngủ rồi ạ."

"Ừ."

Gió tuyết càng lúc càng lớn, Lý Doanh che miệng ho nhẹ, Liễu Tự Như lại nói: "Gió lớn quá, bệ hạ, chúng ta trở về đi, ngày mai còn có buổi thượng triều."

Lý Doanh đứng một lát, mới nói: "Trở về thôi."

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)