Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 20: Ngài Thật Sự Có Tim Sao




Cây cung này trước khi bọn họ thành thân dùng để săn bắn, mặc dù thường xuyên bảo dưỡng nhưng có lẽ do đã quá lâu, lực dây vẫn bị yếu đi rất nhiều.

Bên ngoài truyền đến tiếng gào giận dữ của Trương Tư Vĩnh: "Ai? Ai dám to gan hành thích?!"

Hắn là một võ phu, quanh năm thao luyện, đã từng chiến đấu trăm trận chiến, vừa rồi phát hiện động tĩnh đã né tránh, tránh đi mũi tên sắc bén không chút lưu tình nhắm vào ngực hắn.

Vân Thanh Từ hơi tiếc nuối.

Với khả năng bắn của Lý Doanh, nếu đổi một mũi tên nhanh hơn, giờ phút này Trương Tư Vĩnh đã là một người chết rồi.

Chỉ là lúc y tới không nghĩ rằng Lý Doanh thật sự sẽ đồng ý để y nhắm tên vào cữu cữu ruột của mình, y xem thường diễn xuất của Lý Doanh rồi.

Nam nhân này tâm tư kín đáo, nhất định là đoán được Trương Tư Vĩnh có thể tránh được, mới dám làm như vậy.

Vân Thanh Từ ở trong lòng phân tích thấu đáo, bỏ cung về lại xe ngựa.

Trương Tư Vĩnh đã rút mũi tên ra, máu trong ngực điên cuồng chảy ra, nhưng mũi tên này đâm không sâu, lại tránh được vị trí trí mạng. Khó khăn bảo vệ được cái mạng, hắn âm thầm sợ hãi, sớm biết hôm nay ra ngoài thì đã mặc giáp vào trước rồi.

Binh lính của Trương Vũ Hầu phủ rất nhanh vây quanh xe ngựa ẩn ở đầu ngõ, một loạt âm thanh leng keng vang lên, trường đao tuốt khỏi vỏ chờ xung trận.

Trương Tư Vĩnh đen mặt, quát: "Các hạ rốt cuộc là ai, sao phải trốn trong xe cố ý đả thương người?!"

Hắn cũng rõ, đối phương nếu đã dám ở trước cửa Hầu phủ quang minh chính đại đả thương người thì nhất định có chỗ dựa, trong đầu đã nhanh chóng xẹt qua mấy thế gia có mâu thuẫn với Trương gia, âm thầm siết chặt trường đao trong tay.

Nếu đối phương cố ý khiêu khích, vậy thì đừng trách hắn vô tình, Đại Tĩnh luật lệ làm đầu, tự vệ đả thương người cũng không tính là mưu sát.

Cho dù làm ầm đến trước mặt thiên tử, hắn cũng vẫn có lý như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm xe ngựa, không để ý đến Kim Hoan cùng Ngân Hỷ đang lạnh mặt nhìn hắn, hôm nay Liễu tiên sinh không đến, bệ hạ ở trong xe, gã này thật sự là to gan lớn mật, dám chĩa đao về phía xe ngựa của bệ hạ.

Lý Doanh đang chờ Vân Thanh Từ chỉ thị: "Chưa chết, quân hậu có muốn trẫm ra mặt không?"

Vân Thanh Từ ở trong lòng hắn rụt đầu lại, vô tội nói: "Cũng không phải do ta đả thương người."

Lý Doanh cười cười.

Bên ngoài, Trương Tư Vĩnh không kiên nhẫn nói: "Ngươi rốt cuộc là con chó cái nào nuôi..."

Cửa xe bị đẩy mạnh.

Thiên tử mặc một bộ thường phục màu đen, long ủng lộ ra một chút dưới áo choàng. Mỗi một tấc trên người nam nhân này đều giống như được ủ qua sự uy nghiêm, chỉ ngồi ở chỗ đó cũng làm cho người khác run rẩy.

Những lời chưa nói hết đều bị nghẹn lại trong cổ họng, Trương Tư Vĩnh nặng nề nuốt nước bọt.

Một trận "keng cạch" liên tục, tất cả phủ binh đều vứt trường đao, run sợ quỳ xuống.

"Bệ, bệ hạ, tham kiến bệ hạ! Thần, thất lễ không nghênh đón, mong bệ hạ thứ tội."

Trương Tư Vĩnh tái mặt.

Nếu là trước đây, hắn tất nhiên không sợ Lý Doanh, nói cho cùng hắn cũng là cữu cữu ruột của Lý Doanh, nếu không có tội gì lớn, Lý Doanh sẽ không động đến hắn. Nhưng hôm nay, Lý Doanh tùy tiện xuất hiện, còn bắn hắn một mũi tên...

Hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả mở miệng nói mình làm sai cái gì cũng không dám.

Trong đầu hắn xẹt qua mỹ nhân trong lòng Lý Doanh, đối phương rõ ràng có một gương mặt tiên nhân, nhưng lúc vừa rồi yếu đuối mỏng manh quay đầu, lại như rắn rết toát ra vẻ bạc tình lại khiêu khích.

Vân Thanh Từ.

Vân Thanh Từ, ở trước mặt hắn làm cái gì rồi?

Yêu nghiệt này.

Lý Doanh ôm Vân Thanh Từ xuống xe ngựa, người sau nhu thuận đứng bên cạnh hắn, chuẩn bị xem vở kịch này kế tiếp sẽ diễn như thế nào.

Lý Doanh không để hắn đứng dậy, Trương Tư Vĩnh cũng không dám động đậy, hắn chỉ nhìn thấy long ủng đá đao trên mặt đất lên, rơi vào trong bàn tay như tu trúc kia.

Trương Tư Vĩnh điên cuồng nổi da gà.

Lúc này, trong phủ truyền đến một trận tiếng động, Trương Vũ Hầu mang theo đại cữu cữu cùng nhị cữu cữu của Lý Doanh vội vàng đi tới.

Hai người này, một người là binh bộ thượng thư, một người là đại đô úy, đều là người nắm quyền có thể dọa chết bình dân, mà tất cả những gì Trương gia có đều là Lý Doanh cho trong bảy năm tại vị này.

Hắn mười ba tuổi đăng cơ, khi đó Vân tướng làm phụ quốc thường bầu bạn bên cạnh hắn, nhưng cho dù là tiên đế lựa chọn cẩn thận, trong mắt Lý Doanh ông vẫn chỉ là người ngoài, càng đừng nói, ở giữa còn kẹp một thái hậu châm ngòi từ bên trong.



Lý Doanh từ nhỏ lớn lên bên thái hậu, tình cảm với nàng rất sâu đậm, đối với nàng luôn rất kính trọng.

Năm đó tiệc tân hôn, lúc Lý Doanh và y ở bên nhau, cái gì cũng nói, trong đó, bao gồm thái hậu từng đòi một chức quan, nhưng hắn có kính trọng thái hậu, cũng vẫn là hoàng đế, ở giữa nguyên tắc và tình thân cảm thấy rất khó xử.

Trên thực tế, Trương thái hậu không chỉ khóc trước mặt Lý Doanh, còn khóc trước mặt Vân Thanh Từ, khóc mình không được tiên đế yêu thích, khóc chính mình vất vả khổ tận cam lai chịu đựng đến khi thái tử trở thành hoàng đế, nhi tử lại xa cách nàng, khóc Lý Doanh có phải giống như tiên đế hay không, sau khi đăng cơ, không muốn nhận người mẹ là nàng nữa.

Vân Thanh Từ nghĩ đến mẹ mình, cũng từng giúp nàng khuyên Lý Doanh.

Y vốn định không muốn Lý Doanh bởi vì chuyện nhỏ này làm tổn thương tình mẹ con, nhưng lại thành làm Trương gia lớn mạnh, làm Vân gia suy yếu, kết quả thành cõng rắn cắn gà nhà.

Nhưng quyền thế nhà mẫu cữu ngập trời, đối với Lý Doanh mà nói cũng không phải chuyện xấu, có mẫu cữu hộ giá hộ tống, địa vị của Lý Doanh chỉ càng ngày càng vững chắc.

Lúc này nhìn thấy ba người đó đi ra, Vân Thanh Từ cũng rõ, trận kịch này, đại khái đã đến hồi kết.

Mấy kẻ này kẻ tung người hứng, rất nhanh sẽ đem chuyện đồ gốm bị đoạt đi từ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Y nhận lò sưởi tay Ngân Hỷ đưa tới, lãnh đạm nhìn ba người đang quỳ: "Tham kiến bệ hạ, bệ hạ, không biết khuyển tử phạm tội gì, mong bệ hạ nói rõ!"

Nếu ông ta đã hỏi, Lý Doanh cũng không úp mở, nói: "Đồ gốm của quân hậu sao lại ở chỗ các ngươi? "

Vừa nói câu này ra, mấy người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Trương Tư Vĩnh thậm chí giật giật khóe miệng.

Chỉ có thế?

Võ Hầu đỡ thắt lưng, được hai đứa con trai đỡ dậy, nhìn Vân Thanh Từ, mặt không nén được vẻ khinh bỉ.

Ông ta cười nói: "Thì ra bệ hạ vì việc này mà đến đây, lão thần còn tưởng Tư Vĩnh phạm phải tội gì không thể tha thứ."

Lý Doanh nhìn ông chằm chằm.

Vũ Hầu lại nhìn về phía Vân Thanh Từ, nói: "Thật sự không biết thứ đó là của quân hậu, nếu có mạo phạm, xin quân hậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho nó một lần."

Bọn họ người đông thế mạnh, Vân Thanh Từ tất nhiên không thể quá cương quyết được, y cũng nở nụ cười, nói: "Vũ Hầu nói rất đúng, lần sau nếu lại mời người phẩm giám, ta nhất định dán tên lên trên, tránh cho có người không có mắt, coi ta là thường dân mà đắc tội."

Lời này, rõ ràng là nói cho Lý Doanh nghe.

Vũ Hầu sắc mặt trầm xuống, nói: "Quân hậu xin cẩn trọng lời nói, Trương gia ta chưa bao giờ có chuyện áp bức dân chúng!"

Vân Thanh Từ khẽ nhướng mày, ngón tay nắm lấy ống tay áo Lý Doanh, trốn sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Ta chưa từng nói như vậy... Vũ Hầu sao lại hung dữ như vậy."

Vũ Hầu nghẹn họng, "Ngươi..."

"Đủ rồi." Lý Doanh mở miệng, Vũ Hầu im lặng, hắn hơi nghiêng đầu, giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn: "Quân hậu muốn xử như thế nào?"

Ta đương nhiên là muốn cho cữu gia ngươi chết cũng không yên.

Vân Thanh Từ nói: "Nếu đã là người thân, hiểu lầm một phen, trả lại đồ gốm cho ta là được."

Hiểu lầm một phen?

Trương Tư Vĩnh trong lòng nghẹn khuất, Vân Thanh Từ rõ ràng là cố ý, hắn không hiểu sao lại trúng một mũi tên, giờ còn phải trả lại đồ gốm thì vết thương này chẳng phải là chịu oan uổng rồi sao?

Võ Hầu vừa muốn lên tiếng, đã nghe hắn cứng mồm nói: "Hồi bẩm bệ hạ, chỉ sợ món đồ gốm này không trả cho quân hậu được."

Vân Thanh Từ nhướng mày, Lý Doanh lại rất bình tĩnh: "À?"

"Hôm qua trong phủ có mèo nô nghịch, không cẩn thận, làm vỡ mất rồi."

Tay Vân Thanh Từ đặt trên cánh tay của Lý Doanh đột nhiên siết chặt.

Lý Doanh không nhúc nhích, xác nhận với Trương Vũ Hầu: "Chuyện này là thật sao?"

Dù sao cũng là một nhà, Võ Hầu rất nhanh phản ứng lại, nói: "Đồ gốm đúng là đặt ở trong phòng của nó, lão thần không biết."

Ánh mắt Lý Doanh nhìn Trương Tư Vĩnh trở nên sâu sa, lại xác nhận một câu: "Thật sự vỡ rồi?"

"Đúng vậy." Trương Tư Vĩnh không chút do dự, thái độ cung kính: "Việc này là do thần, thần xin bồi thường cho quân aaaaaa——"

Tiếng kêu thảm thiết không kịp đề phòng vang lên, Trương Vũ Hầu đứng gần nhất, trơ mắt nhìn thiên tử nhấc đao lên, một cánh tay của con trai đã rơi xuống trước mặt lão.

Máu tươi phun ra.



Tất cả mọi người không ngờ Lý Doanh lại đột nhiên động thủ, ngay cả Vân Thanh Từ cũng cứng cả người.

Nhưng y không thấy máu.

Trước khi Lý Doanh động thủ, một tay giữ đầu y ôm vào trong lòng, tiếp theo, tay hắn từ sau gáy Vân Thanh Từ trượt đến bả vai, nhẹ nhàng xoay y một cái, đẩy về phía sau, dặn dò: "Đỡ quân hậu lên xe."

Kim Hoan Ngân Hỷ tái mặt, vội vàng tiến lên đỡ y.

 Phía sau hắn, Trương Vũ Hầu lại quỳ xuống: "Bệ hạ, bệ hạ, lão thần lại đi tìm, mau, ngươi đi, đi tìm xem rốt cuộc có phải vỡ rồi hay không!"

Trương Tư Vĩnh đau đớn không ngừng lăn lộn.

Máu nhanh chóng chảy đầy đất.

Trương Vũ Hầu vô cùng hoảng loạn đưa tay đỡ con lão, muốn ngăn miệng vết thương đang chảy máu lại, vết thương ở thắt lưng cũng không để ý: "Bệ hạ, bệ hạ, tha cho nó đi, nó chỉ nhất thời lỡ miệng, tuyệt đối không có ác ý bệ hạ."

"Trẫm cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu thật sự làm vỡ rồi, vậy chỉ đành để hắn..."

Lưỡi đao chĩa về phía Trương Tư Vĩnh.

"Chôn cùng gốm sứ của quân hậu."

Trương đô úy rất nhanh cầm cái hộp vọt trở về, lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Doanh, hai tay giơ cao: "Ở trong này, không, không vỡ, bệ hạ ngài xem, vẫn tốt, ở trong này."

Lý Doanh nhìn về phía Kim Hoan, người sau bước nhanh tiến lên nhận lấy, đem về xe ngựa đưa cho Vân Thanh Từ, chốc lát, hắn quay lại nói: "Đúng là đồ gốm của quân hậu rồi ạ."

Trương Vũ Hầu tim đập dồn dập, nói: "Bệ hạ, bệ hạ, đồ đã trả lại cho quân hậu, xin bệ hạ nể mặt thái hậu, tha cho nó nhất thời lỡ miệng."

Lý Doanh đăm chiêu, lạnh mặt: "Là lỡ miệng, hay là khi quân?"

Trường đao ném ở trước mặt Trương Vũ Hầu, nam nhân chậm rãi nói: "Vũ Hầu đã rõ luật lệ của Đại Tĩnh, loạn thần tặc tử này, ngươi tự mình xử lý đi."

Thần tử bao che khi quân, tội đồng mưu phản.

Mưu phản, tịch thu tài sản chém đầu cả nhà.

Lý Doanh lên xe ngựa.

Vân Thanh Từ yên tĩnh ngồi ở trong xe, nghe thấy vó ngựa lạch cạch, mới bắt đầu nghiêng đầu.

Bên ngoài xe truyền đến tiếng Trương Tư Vĩnh điên cuồng cầu xin tha thứ: "Cha, cha, cha con sai rồi, cha đừng giết con, cha...".

Âm thanh đột nhiên dừng lại.

 Xe ngựa xuyên qua ngõ nhỏ yên tĩnh, rất nhanh đi ra đường phố phồn hoa, tiếng rao bán náo nhiệt truyền vào trong tai, bên trong xe lại rất yên tĩnh.

Lý Doanh ngồi bên cạnh y, nhìn y một lát, ánh mắt dừng trên bàn tay đặt trên đầu gối của y.

Tay áo rộng khẽ động, tay Lý Doanh phủ lên mu bàn tay y.

Vân Thanh Từ rủ mắt, bất ngờ rút tay về.

Yên lặng một chút, Lý Doanh mở miệng nói: "Sao nào, không vui?"

Vân Thanh Từ nhìn hắn, trong nháy mắt, y hoài nghi mình không quen Lý Doanh.

Hắn làm sao có thể, vì mình, làm đến mức này?

Vân Thanh Từ hơi mím môi, nhướng mày nói: "Bệ hạ, thật là độc ác."

Đầu ngón tay Lý Doanh khẽ run lên, chốc lát mới nói: "Ngươi đang trách ta."

"Nào dám." Vân Thanh Từ nói: "Bệ hạ xả giận giúp thần, thần cảm ơn còn không hết, nào dám trách?"

Lý Doanh rút tay lại, thở dài, nói: "Nếu không trách, sao lại xa cách như vậy?"

Vân Thanh Từ nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên nhẹ giọng: "Bệ hạ."

Trong giọng nói của y mang theo thăm dò cùng chần chừ: "Ngài thật sự có tim sao?"

:vvvvvvv

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)