Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 14: Không Cần Ngươi




Liễu Tự Như gần như không dám nhìn sắc mặt Lý Doanh.

Hoàng đế cùng quân hậu đi chọn nam nhân, nếu là ngược lại thì tốt, nhưng hiện tại như nào cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.

Quân hậu lần này trở về, tuy tính tình không thay đổi, nhưng thái độ đối với bệ hạ lại như hai người khác nhau.

"Kêu song thừa tiểu giá đến." Lý Doanh mở miệng, vẫn ôm Vân Thanh Từ không buông, cho đến tận khi đối phương đẩy hắn.

Cánh tay hắn hơi xiết lại nhưng cuối cùng vẫn thả Vân Thanh Từ xuống.

Vân Thanh Từ ngược lại không bài xích ngồi cùng hắn, y tựa vào tiểu giá nhìn cấm thành bị tuyết trắng bao trùm, ánh mắt chuyển hướng sang góc đông bắc.

Lúc này, Tê Phụng Lâu còn chưa xây dựng. Kiếp trước, sau khi Lý Doanh một lần nữa đón y hồi cung, lo lắng chuyện hại y tự làm bản thân bị thương chọc giận tướng phủ nên dâng vinh sủng trấn an.

Bây giờ, nơi đó vẫn còn là một nơi bị bỏ hoang, không có gì bắt mắt.

Ánh mắt y khẽ động, mở miệng nói: "Ta nhớ mẹ."

Lý Doanh hai mắt hơi ngưng trọng, thấy y tựa vào một bên, vẻ mặt quyến luyến nói: "Nếu có thể từ trong cung nhìn thấy biệt viện ngoại thành thì tốt."

Lý Doanh sắc mặt âm trầm, cơ bắp căng thẳng.

Vẫn không đợi hắn đáp lại, Vân Thanh Từ xoay mặt nhìn, Lý Doanh lại tránh tầm mắt của y.

Còn không bằng đời trước, chẳng lẽ cảm thấy khua chiêng gõ trống dùng thiên tử pháp giá một lần cũng đã đủ cho Vân gia mặt mũi, y bĩu môi, nói: "Góc đông bắc là lãnh cung tiền triều, đồn đại rằng lúc tiên tông phá thành từng thấy tất cả hơn mười phi tử cung nhân cổ quấn khăn trắng treo trên xà nhà, về sau thì có lời đồn đến buổi tối có thể nhìn thấy một loạt thi thể theo gió lắc lư, cho nên đã niêm phong, hiện giờ đã gần trăm năm không có người đặt chân đến."

Lý Doanh vẻ mặt buồn bực, "Vô cớ nhắc tới chuyện đó làm gì?"

"Một nơi lớn như vậy, quá lãng phí rồi." Vân Thanh Từ thẳng thắn nói: "Không bằng xây một lầu quan sát đi, sau này không cần xuất cung cũng có thể nhìn thấy toàn bộ Thượng Dương."

Lý Doanh thống khổ nhắm mắt lại, nặng nề nghiêng đầu đi, khàn giọng nói: "Không xây."

"Vì sao không xây?" Vân Thanh Từ nói: "Tên ta cũng đã nghĩ ra rồi, gọi là Lưu Kim Tê Phụng Lâu."

Trong phút chốc, Lý Doanh dường như đã trở lại khoảnh khắc trong ác mộng.

Bàn tay trắng nõn kéo tay áo hắn, đôi giày bạc tinh xảo đạp lên bậc thang rộng, bước lên trên: "A Doanh ngươi mau lên!"

Hắn nghe thấy chính mình phì cười: "Vội cái gì."

"Đây là nơi A Doanh xây lên tặng cho ta, ta gấp không đợi được mà."

Bọn họ đi lên tầng cao nhất, gió rất lớn, thiếu niên buông tay "hắn" ra, mở rộng hai tay đến bên lan can, tóc dài bị thổi bay điên cuồng.

"Hắn" lẳng lặng đứng ở phía sau đối phương, nét tươi cười vẫn còn trên mặt, nhưng lại có thêm một người khác đang lẩm bẩm nói nhỏ: "Vân Thanh Từ, ngươi lại đây, đừng tới gần nơi đó, Vân Thanh Từ..."

Hắn nói với chính mình: "Kéo y lại, Lý Doanh, ngươi phải kéo y lại, nghe thấy không! Lý Doanh ngươi phải kéo y lại!"

Hắn biết sắp xảy ra chuyện gì, bởi vì cảnh tượng như vậy hắn đã trải qua vô số lần, nhưng người kia rõ ràng cái gì cũng không biết, "hắn" chỉ an tĩnh, dịu dàng nhìn Vân Thanh Từ.

Cho đến khi bóng dáng kia quay đầu lại cười với "hắn": "Ta đi xuống chờ ngươi trước."

"Lý Doanh" đứng yên rốt cục ý thức được gì đó, "hắn" nhào mạnh lên đưa tay muốn bắt lấy bóng dáng kia, nhưng chỉ có thể thấy y nặng nề nện xuống lớp tuyết lạnh như băng.

Máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe trên mặt hắn.

Dường như có hàng ngàn lệ quỷ đồng thanh thét chói tai, trên loan giá, hắn mạnh mẽ đè trán lại, trong đầu nhói lên đau đớn như kim châm làm cho sắc mặt hắn tái xanh, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy trên thái dương.

"Bệ hạ, bệ hạ?" Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, Lý Doanh đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt đen sẫm của hắn trong chốc lát nhìn chằm chằm người trước mặt. Liễu Tự Như nín thở, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đến rồi."

Lý Doanh lập tức xoay mặt nhìn bên cạnh, Liễu Tự Như lại nói: "Vừa rồi quân hậu gọi ngài, nhưng ngài vẫn không để ý nên tự mình đi xuống rồi."

Hắn giương mắt, Vân Thanh Từ quả thật đã xuống loan giá, bóng dáng vừa lúc bước vào cửa, biến mất trong tầm mắt.

Hắn đứng dậy, Liễu Tự Như nhắc nhở: "Sắc mặt ngài..."

Lý Doanh chậm lại, cho mình thời gian để bình phục cảm xúc.

Liễu Tự Như vẻ mặt có chút lo lắng, ông luôn cảm thấy, bệ hạ từ đêm gào tố trâm đâu tỉnh lại thì tinh thần đã không ổn lắm.

Vân Thanh Từ ngồi xuống chủ vị, Lý Doanh mới đi vào, thản nhiên mở miệng: "Đứng lên nói chuyện."

Nhạc phường tiên sinh đứng dậy, sai người dâng trà. Vân Thanh Từ liếc mắt nhìn Lý Doanh một cái. Sao lại cảm thấy sống lại một đời, Lý Doanh hình như trở nên nhỏ nhen rồi, chẳng qua chỉ là đề nghị xây một lầu quan sát mà thôi, thế mà một đường bịt tai giả bộ không nghe thấy gì?

Lý Doanh ngồi bên cạnh, nhận được tầm mắt của y, giải thích: "Vừa rồi, trẫm đang suy nghĩ vài việc."

Lừa người. Vân Thanh Từ không hỏi nhiều, nói: "Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Lý Doanh hơi mệt mỏi nâng tay lên, Liễu Tự Như liền nói: "Ngươi đi, gọi tất cả nhạc sư qua đây."

Rất nhanh, một đám nhạc sư mặc y phục trắng cài trâm gỗ đã quỳ gối trước mặt Vân Thanh Từ, y cho toàn bộ đứng hết lên, ánh mắt dừng ở trên người mấy người diện mạo rất khá, nói: "Đều ngẩng đầu lên đi."

Lý Doanh vuốt mép chén, mặt không cảm xúc nhìn Vân Thanh Từ.



Người sau đã từ chủ vị đứng lên, không ngừng nhìn một đám thanh niên tuấn tú, con ngươi hơi phát sáng, y vươn tay chỉ ra mấy người tướng mạo đẹp: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, còn có... Hai người, đi phía trước."

Những người được điểm đến đều có chút căng thẳng, bởi vì bọn họ dường như đồng thời nhận được hai loại ánh mắt, chết chóc và vinh sủng.

Mấy người nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Vân Thanh Từ, lại nghe y nói: "Đứng thẳng một chút."

Vân Thanh Từ cẩn thận quan sát, thắt lưng, chân, vai, lưng, sau đó xoay người, vẻ mặt hưng phấn nói với Lý Doanh: "Chọn mấy người này đi, dẫn về cung của ta."

Ánh mắt giống như dao cạo của Lý Doanh quét qua mặt mấy người, cuối cùng dừng ở khuôn mặt tuấn tú nhất ở giữa, lát sau mới nói: "Theo ý của quân hậu."

Vân Thanh Từ đại khái hài lòng, nói: "Được rồi, khởi giá hồi cung."

Y bình thản đưa tay, Ngân Hỷ vừa muốn tiến lên thì thấy một bóng dáng ập tới, sợ tới mức lui về phía sau một bước.

Lý Doanh nâng tay Vân Thanh Từ, nói: "Hôm nay hơi muộn rồi, chi bằng để cho bọn họ ngày mai lại đến hầu ngươi."

Vân Thanh Từ nhìn hắn.

Lý Doanh nhẹ giọng: "Vậy thì hôm nay luôn."

Loan giá hồi cung, phía sau đi theo sáu nhạc sư.

Trước Triều Dương cung, Vân Thanh Từ lần nữa được đỡ xuống, rất quan tâm nói: "Bệ hạ nếu như mệt rồi, chi bằng trở về nghỉ ngơi trước đi."

Dù sao mục đích của y đã đạt được, Lý Doanh ở lại hay không cũng không sao cả, y nhìn sắc mặt đối phương cũng không vui vẻ gì.

Lý Doanh lẳng lặng nhìn y một cái, không biết là đầu óc có vấn đề hay là vì muốn tỏ vẻ mình không mệt, hắn lại ôm Vân Thanh Từ lên, sải bước tiến vào trong cung.

Vân Thanh Từ cảm thấy khó hiểu: "Ngươi làm gì vậy?"

"Cùng quân hậu thưởng nhạc."

Vân Thanh Từ híp mắt, trên mặt không vui đều biểu hiện rõ ràng như vậy, còn ở chỗ này tỏ vẻ khoan dung với y.

Thôi, nếu Lý Doanh vui, y cũng không ngại thưởng thức sắc mặt khó chịu của đối phương.

Một lần nữa ngồi ngay ngắn phía sau bàn, các thiếu niên tuấn tú đồng loạt tấu nhạc, vũ nữ một lần nữa nhảy múa thướt tha, Vân Thanh Từ rốt cục thật sự vui vẻ lên.

Y liên tiếp nhìn về phía mấy nhạc sư, vẻ mặt thưởng thức cùng mê muội, thỉnh thoảng còn nhận được ánh mắt thẹn thùng hoặc căng thẳng của bên kia.

Ánh mắt Lý Doanh lạnh lẽo sắc như dao.

Có nhạc sư lơ đãng chạm phải ánh mắt hắn, nhất thời trong lòng ớn lạnh, vội vàng cúi đầu, tận tâm tấu nhạc.

Vân Thanh Từ xem vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng vì vũ nữ xoay tròn xinh đẹp mà vỗ mạnh tay, vô cùng vui sướng: "Hay!"

Bên hông đột nhiên bị xiết chặt, y bị một cánh tay dài nâng lên, bị ép ngồi trên đùi người bên cạnh, Vân Thanh Từ theo bản năng nhìn hắn, bên môi còn có vụn bánh trái cây.

Nam nhân lau sạch miệng cho y, ngón tay vén lọn tóc lộn xộn trên má của y, nhỏ giọng nói: "Vui vậy sao?"

"Người đẹp cảnh đẹp, làm gì có chuyện không vui?"

Lý Doanh mím môi cười, cầm lấy bình đồng từ chỗ ủ rượu, đổ rượu trái cây bốc hơi nóng vào trong chén, bưng đến trước mặt y, nói: "Người đẹp cảnh đẹp, uống cùng rượu ngon."

Lời này rất có lý, Vân Thanh Từ đưa tay đón lấy, lại bị hắn cố ý né tránh, thiên tử quan phục đoan nghiêm ở trong tầm mắt nghi hoặc của y, đưa chén rượu ở xa một lần nữa kề sát lại gần, ý vị thâm trường nói: "Trẫm hầu hạ quân hậu."

Ánh mắt hắn như dòng sông tối tăm sâu thẳm, thần sắc ẩn chứa sự mê hoặc.

Vân Thanh Từ mở to hai mắt.

Tại sao Lý Doanh lại lấy lòng y như vậy?

Trong lòng y cảnh giác, nhưng nghĩ lại, nếu Lý Doanh thật sự muốn giết y, cần gì phải sử dụng loại thủ đoạn hạ độc này?

Lúc này mới buông lỏng xuống, trực tiếp cầm tay hắn uống.

Rượu trái cây thơm ngọt, Vân Thanh Từ híp mắt, cố ý nói: "Muốn uống nữa."

Bỏ qua đủ loại vấn đề của kiếp trước thì Lý Doanh bệ hạ là một mỹ nhân hiếm có, cho dù là ở trong một đám nhạc sư tuấn tú cũng là người xuất sắc nhất, hắn đã có lòng hầu hạ, Vân Thanh Từ tất nhiên không thể từ chối.

Lý Doanh một tay vòng qua người y, một tay rót thêm một chén, vô cùng kiên nhẫn đút cho y uống.

Uống vào ba chén, Vân Thanh Từ có chút không chịu nổi. Đầu óc coi như tỉnh táo, nhưng thân thể đã hơi nâng nâng, rõ ràng nếu uống tiếp có thể sẽ bị Lý Doanh tính kế nên khoát tay áo: "Không uống nữa."

Lý Doanh kề sát vào tai y, hơi thở kiềm chế: "Chén cuối cùng."

"Không." Vân Thanh Từ hơi rụt cổ lại, nơi bị hô hấp của hắn phun lên nổi một tầng da gà, y đẩy mặt Lý Doanh ra, nói: "Đừng."

Cám dỗ thất bại, Lý Doanh không khuyên nữa, hắn tiếp tục ôm Vân Thanh Từ, giương mắt nhìn về phía tấu nhạc, ngón tay như tu trúc co lại.

Các nhạc sư hai mặt nhìn nhau, thần sắc chần chờ, Lý Doanh nhìn chuẩn một người có gương mặt rất đẹp, dùng một lực đáng kể ngoắc ngoắc tay.

Đối phương đành phải từ bên cạnh đàn đứng dậy, do dự đi tới, Lý Doanh chỉ về phía đệm hương bồ bên cạnh, hắn liền cẩn thận quỳ xuống, "Bệ hạ."



"Ừm?" Vân Thanh Từ nghe được động tĩnh, chống ngực Lý Doanh ngồi dậy, ánh mắt mơ màng, "Sao ngươi lại qua đây."

Lý Doanh ôm chặt lấy eo y, không cho phép y dễ dàng giãy ra nhưng cũng không làm đau y, thái độ ôn hòa: "Hắn muốn hầu quân hậu uống hai chén, không biết quân hậu có đồng ý nể mặt hay không?"

Trán nhạc sư đổ mồ hôi lạnh, Vân Thanh Từ giọng điệu mơ hồ, nói: "Uống, uống rượu sao?"

Nhạc sư kiên trì gật đầu, đồng thời vội vàng rót hai chén, một chén đưa cho Vân Thanh Từ, nói: "Xin, xin quân hậu nể mặt."

Lý Doanh âm trầm mở miệng: "Ngươi tên là gì?"

"Thảo dân, họ Nguyễn tên Liên."

"Nguyễn Liên." Lý Doanh hỏi Vân Thanh Từ: "Thích không?"

Vân Thanh Từ híp mắt, nhìn Nguyễn Liên một lát, nói: "Được rồi."

Y lộ ra một nụ cười vừa nhạt vừa ngọt, mềm nhũn nói: "Nhưng nếu muốn rót cho ta, A Liên phải tự tay đút mới được."

Nguyễn Liên tái cả mặt.

Cánh tay Lý Doanh âm thầm siết chặt, vẫn không làm Vân Thanh Từ đau, nhưng cơ bắp cánh tay đã cứng như sắt.

"Ư——" Vân Thanh Từ mê man hỏi Lý Doanh: "Không được sao?"

"Tất nhiên là được." Lý Doanh hô hấp nặng nề, nói: "Chỉ cần quân hậu vui, như thế nào cũng được."

Nguyễn Liên run rẩy, đưa chén rượu đến bên môi Vân Thanh Từ, Vân Thanh Từ liền cầm tay hắn uống, trước mắt là một đôi tay thon dài trắng nõn, y liếm liếm môi, chợt cảm thấy rượu không say người tự say, nói: "Tay A Liên thật đẹp, thêm một chén nữa."

Ánh mắt Lý Doanh đã giống như muốn ăn thịt người, Nguyễn Liên đối mặt với ánh mắt đáng sợ đó, nặng nề nuốt nước miếng, cố gắng trấn định, lại đút cho y thêm một chén nữa.

Rượu trong suốt từ cánh môi đỏ mọng lướt qua cằm, lăn xuống chiếc cổ thon dài, Vân Thanh Từ đầu óc càng nôn nao, trực tiếp ngửa ra sau, hai gò má ửng hồng, y buồn ngủ túm lấy cổ áo Lý Doanh, nói: "Ngày mai ta, vẫn muốn, chơi."

Lý Doanh nói: "Đều nghe quân hậu."

Hắn ôm Vân Thanh Từ lên, từ trên cao nhìn Nguyễn Liên, người sau lập tức quỳ sấp trên mặt đất, trán kề sát mu bàn tay, mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y.

"Nghe thấy không?" Lý Doanh vẻ mặt âm u: "Quân hậu rất thích các ngươi."

"Tối nay đều ở lại đi."

Một loạt âm thanh sột soạt, trong điện một đám người run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất.

Hắn trực tiếp đi qua bình phong hải đường tươi sáng, bế Vân Thanh Từ vào phòng.

Bên ngoài bình phong, mọi người cứng ngắc quỳ xuống, không nhúc nhích, tiếng nhạc dừng lại, trong điện một mảnh yên tĩnh.

Liễu Tự Như nặng nề nhắm mắt lại.

Trước kia người ghen ghét đố kỵ là Vân Thanh Từ, đe dọa hạ nhân cũng là Vân Thanh Từ, hiện giờ phong thủy luân chuyển...

Xui xẻo vẫn là người dưới.

Thân thể Vân Thanh Từ được đặt nhẹ nhàng trên giường, sắc ửng đỏ do say rượu đã lan từ gò má đến cổ. Lý Doanh tháo ngọc quan trên đầu y ra, ngón tay xuyên qua mái tóc đen dày, đầu ngón tay hơi run rẩy.

Hắn cố sức ghìm xuống hô hấp cùng ngọn lửa trong lòng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể nhịn được, đưa tay rút đai ngọc bên hông Vân Thanh Từ xuống.

Vân Thanh Từ là quân hậu của hắn, hắn muốn cùng quân hậu của mình thân mật, cần gì phải nhẫn nại?

Hắn mạnh mẽ lấn thân, lại đối mặt với ánh mắt bởi vì rượu mà ướt át.

Lông mi Vân Thanh Từ khẽ run rẩy, có chút mê man nhìn hắn.

"Thanh Từ..." Hắn trong nháy mắt mất đi tất cả sức lực, chậm rãi chống lên trán Vân Thanh Từ, dùng giọng tức giận nói: "Có phải ngươi, không yêu A Doanh nữa phải không?"

Vân Thanh Từ không lên tiếng.

Trong mắt Lý Doanh tụ tập sương mù dày đặc, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Ngươi đang giận dỗi ta, phải không?"

"Ưm." Vân Thanh Từ không rõ nguyên nhân.

Mu bàn tay Lý Doanh nổi lên gân xanh, bàn tay rộng lớn nâng khuôn mặt xinh đẹp của y lên, lông mi hắn dài mà ướt át, ý đồ thử hôn y.

Vân Thanh Từ đột nhiên nhíu mày, hung hăng đẩy mặt hắn ra.

Tức giận kèm vô cùng chán ghét: "Không cần ngươi."

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Từ: người xấu, không cho hôn.

Lý Hoàng:...

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)