Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 1: Quân Hậu Nghĩ Thoáng Rồi Bệ Hạ Lại Nghĩ Không Thông




Lưu Kim Tê Phụng Lâu, nằm tại phía Đông Bắc của cấm thành, có thể nhìn thấy trời mây vạn dặm, ban đêm còn có thể phóng tầm mắt ra toàn cảnh đèn đuốc phồn vinh của bốn thành Thượng Dương.

Tất cả người Thượng Dương đều biết, đây là nơi lưu trú hoàng đế vì quân hậu nhớ thương nhà mẹ mà xây dựng lên. Tuy nói Vân gia hiện giờ bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà, Vân Thanh Từ cũng bị đày vào lãnh cung, nhưng vị Ninh quý phi có hậu vị hứa hẹn nhất cũng vẫn chỉ có thể ở dưới nghiến răng nghiến lợi mà nhìn.

Đêm lạnh như cắt da cắt thịt, hộ vệ cấm thành đem theo đèn lồng nhắc nhở phòng thủ, bất chấp tuyết rơi đi tuần tra. Bất chợt có người kêu lên: "Trên lầu có người!"

Trên góc lan can lầu gác, một người mặc đồ trắng phấp phới, đón gió mà đứng.

"Hỗn xược!" tiếng mũ và áo giáp đụng chạm nhau vang lên, thủ lĩnh hộ vệ đem người tiến lên: "Kẻ nào to gan dám trèo lên lầu quân hậu....."

"!"

Trong màn băng tuyết mù mịt, người đó trên đầu cài một cây trâm ngọc bích xanh, mang một đôi hài đơn không hợp chân, khoác một chiếc áo đơn không hề có chút tác dụng chống lạnh nào, vùn vụt rơi từ trên cao xuống, đập mạnh vào những phiến đá phủ đầy tuyết mỏng của cấm thành.

Những đốm máu đỏ như hồng mai bắn tung tóe ra tứ phía.

"Đây là............"

Lời còn chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng.

Không ai dám động vào người trên mặt đất.

Không phải chỉ vì y là chủ nhân của lầu các này, là quân hậu của hoàng đế.

Mà càng là vì hình ảnh khoe khoang ương ngạnh bướng bỉnh, mất hết nhân tính trước đây của y đã ăn sâu vào lòng người, vậy nên y tự kết thúc như thế này, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin đến sởn tóc gáy.

Có người cho rằng Vân Thanh Từ vì bị hoàng đế tổn thương đến thấu tâm can nên mới lựa chọn nhảy lầu Lưu Kim Tê Phụng Lâu kết thúc một đời, suy cho cùng, y mặc dù khiến người ngoài khiếp sợ, người thân ghét bỏ, nhưng y đối với hoàng đế luôn khăng khăng một mực, hết lòng hết dạ, tốt đến mức không thể nói thành lời.

Càng nhiều người cho rằng Vân Thanh Từ cố chấp kiêu ngạo, khi còn sống thường tự mình hại mình để cầu xin sự chú ý của hoàng đế. Lần này đoạn tuyệt chẳng qua là dùng một cách cực đoan để bảo vệ vị trí của bản thân trong mắt hoàng đế mà thôi.

Hoàng đế diệt cả gia tộc của y, y không quan tâm, đem y đày vào lãnh cung lạnh lẽo, trái tim y như tan nát vỡ vụn, thật sự là dám yêu, dám hận, cũng dám buông bỏ, điên cuồng một đời.

Y dường như chưa bao giờ trầm lặng như thế, y là người cuồng loạn, kiêu ngạo, ghen tuông, hành động nhanh như gió, giữa hai hàng lông mày luôn có một tia thù địch bất biến, không ai dám nhìn thẳng vào gương mặt sắc sảo, lạnh lùng, kiêu ngạo và giễu cợt của y... Đến nỗi dường như đã lãng quên rằng thực ra y trời sinh cũng vô cùng đẹp.

Tóc đen môi đỏ, da trắng như băng, tướng mạo đoan trang như thủy mặc khuynh thành. Máu tươi sền sệt xinh đẹp tràn ra từ thân thể y, nhanh chóng nhuộm đỏ tuyết đọng, nhuộm đỏ cả manh áo mỏng và làn da của y, giống như một điểm chu sa lớn vẩy trên một cuộn tranh thủy mặc.

Khi y mặt mày ánh mắt bình thản, trời đất như nhạt nhòa theo đôi môi không còn chút huyết sắc.

Thủ lĩnh thị vệ cổ họng run lên, không dám nhìn thêm.

Chẳng bao lâu, hoàng cung không còn được phép nghị luận về Vân hậu nữa, vị hoàng đế trước nay luôn nhân từ độ lượng đã đại khai sát giới đánh chết tất cả những cung nô lắm lời nhiều chuyện.

Đây là năm Tuyên Cảnh thứ mười lăm cũng là năm thứ mười hai Vân thanh Từ thành thân với hoàng đế.

Lưu Kim Tê Phụng Lâu, nơi khiến vô số phi tần đố kị, ghen ghét, vẫn sừng sững gọn gàng xinh đẹp ở đó, nhưng nó đã hoàn toàn ngăn chặn tầm mắt của mọi người ở bên ngoài, trở thành một cấm địa.

Mà mọi thứ liên quan đến Vân Thanh Từ, thậm chí là tên của y cũng đều trở thành điều cấm kỵ trong hoàng cung, không ai dám bàn tới.

Tuyết rơi dày đặc vù vù đập lên song cửa sổ.

Ngồi bên đống lửa than trong phòng, Ngân Hỷ và kim Hoan lặng lẽ quan sát người đang tựa trên trường kỉ bên cạnh cửa sổ, nhắm mắt nghe tiếng tuyết rơi.

Người đó tóc đen tán loạn, dáng vẻ lười biếng, trán và cổ tay đều quấn băng gạc màu trắng, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhịp nhàng gõ trên tay vịn, trông rất thư thái dễ chịu.

Là Vân quân hậu, mà có lẽ cũng không phải Vân quân hậu.

Là y, bởi vì không ai có khả năng tái tạo dáng vẻ của y, không phải là y bởi vì y lúc này đáng lẽ không nên yên tĩnh, bình lặng như thế.

Sáng sớm ngày hôm qua, quân hậu còn chưa tỉnh hẳn đã bị bệ hạ đột nhiên tức giận ném xuống giường, trán bị đập vỡ, đổ rất nhiều máu.

Hoàng đế vô cùng tức giận ra lệnh cho người đuổi y về nhà mẹ đẻ, quân hậu vội vàng van xin như điên như dại nhưng chỉ phí công vô ích nên đã tự cắt cổ tay mình hòng đổi lấy sự đồng cảm của bệ hạ, mặc dù thái y đến kịp thời nhưng y vẫn vì bị mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê.

Mà bệ hạ... Chẳng những không liếc mắt nhìn y lấy một cái còn sai người đem y trả lại tướng phủ khi y vẫn hôn mê bất tỉnh, đồng thời cũng không sắp xếp nghi giá cho y về lại nhà, không hề thông báo trước, dẫn đến việc tướng phủ không có ai nghênh đón, phải chờ đợi rất lâu.

Dù thánh chỉ chưa ban xuống nhưng những gì bệ hạ đã làm không khác gì việc sau khi phế hậu.

Mọi người đều biết khi y tỉnh lại chắc chắn sẽ phát rồ lên.



Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, quân hậu mở to hai mắt nhìn khoảng không, việc đầu tiên là trở lại cấm thành tìm bệ hạ, chân chạy đến cấm thành như điên, máu từ cổ tay chảy xuống đầu ngón tay, y cũng không quan tâm. Không ai khuyên can nổi y.

Cũng may đi không đến mấy bước thì gặp Vân tướng hạ triều hồi phủ, ngại y làm mất mặt xấu hổ liền đánh ngất xỉu rồi đem trở về.

Trên dưới Vân gia đều biết rất rõ Vân quân hậu tỉnh lại một lần nữa chắc chắn sẽ lại làm loạn đến ầm ĩ không ngừng, vì vậy đã đặc biệt ra lệnh cho mọi người canh gác tại cửa sổ và cửa ra vào của gian phòng để phòng ngừa y lại lẻn ra ngoài lần nữa.

Nhưng hôm nay, y sáng sớm đã dậy, chẳng những không làm ầm ĩ, còn ngoan ngoãn để cho Ngân Hỷ bôi thuốc, nghiêm túc ăn điểm tâm, sau đó thành thật ở trong nhà không đi đâu, nhìn có vẻ rất yêu thương thân thể của mình.

Ngân Hỷ và Kim Hoan hơi bối rối, không biết liệu y có đang tính toán chủ ý gì không, hay là y thực sự nghĩ thông suốt rồi.

Cấm thành, điện Giang Sơn.

Giám quan* Liễu Tự Như của hoàng đế nhìn thánh chỉ đang từ từ cháy trong lò sưởi, ông và những hầu cận phía sau đồng thời cảm thấy hoài nghi.

*Giám quan: Một trong những chức quan thời Trung Quốc cổ đại. Đại diện/thay mặt quân vương giám sát, quản lý quan chức các cấp.

Đây là thánh chỉ phế hậu.

Lần này, hoàng đế thực sự bị Vân thanh Từ chọc cho vô cùng tức giận, không chỉ vứt người còn chưa tỉnh ngủ xuống giường khiến y ngã đến sứt đầu mẻ trán mà còn soạn một chiếu chỉ phế hậu ngay sau khi trở về điện Giang Sơn.

Vân gia có quyền lực vô cùng lớn, mặc dù quan hệ giữa Vân Thanh Từ và người nhà không hòa thuận, nhưng vinh nhục của y suy cho cùng vẫn liên quan đến mặt mũi của Vân gia.

Thái hậu lo lắng hành động theo cảm tính của hoàng đế sẽ chọc giận Vân gia, nên đã cố gắng hết sức khuyên can mới ngăn được việc ban hành thánh chỉ ngay lập tức, nhưng chiếu chỉ nào có bị tiêu hủy mà vẫn một mực đặt trên trác án, hiển nhiên hoàng đế đối với việc phế hậu vẫn chưa chết tâm.

Ngày hôm qua trước khi ngủ, có lẽ cuối cùng hoàng đế cũng đã nghĩ kĩ càng, lại soạn một phong thư hòa ly*, đây là cách nhẹ nhàng mềm mỏng hơn so với việc phế hậu, nó có lẽ là thỏa hiệp cuối cùng mà hắn làm cho Vân Thanh Từ.

*Vào thời cổ đại, nó được xem như thuận tình ly hôn, khác với ly hôn, thư hòa ly phải có sự tự nguyện của đôi bên cũng như sự đồng thuận từ hai phía về các vấn đề như nuôi dưỡng con cái, tài sản, nợ nần.

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)

Nhưng mà, sáng sớm nay, lúc Liễu Tự Như chỉnh đốn ổn thỏa trước khi đến hầu hạ, ông đã thấy vị đế vương trẻ tuổi luôn ôn hòa độ lượng đang đầu xù tóc rối, đôi mắt sắc bén như chim ưng ẩn chứa sự điên cuồng và tàn nhẫn: "Cây trâm đặt dưới gối của trẫm đâu? "

Khi đó, Liễu Tự Như nghi ngờ bản thân đã già rồi, trí não hoạt động không tốt, tại sao ông không có một chút ấn tượng nào về chuyện hoàng đế đặt trâm dưới gối.

Ông hành lễ thử dò hỏi: "Cả gan hỏi bệ hạ... là loại trâm nào ạ?"

Hai mắt Lý Doanh đen ngòm, bật dậy, bóng dáng cao lớn đem tới cảm giác áp chế mạnh mẽ, như thể thực sự toát ra thần thái của ma quỷ... Người xung quanh chưa từng thấy bộ dạng đáng sợ đó của hắn, lập tức có người mềm nhũn chân, Liễu Tự Như không khỏi quỳ xuống, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Cổ của ông bị hoàng đế túm lấy, đối diện với khuôn mặt tuấn tú nhưng u ám kia, Liễu Tự Như chỉ cảm thấy mạng mình sắp không giữ nổi rồi.

Ông nín thở, kiệt lực khống chế các thớ thịt đang run rẩy trên mặt. Ông trước đây cảm thấy Lý Doanh tuy trong lòng hiểu rõ có điều mình muốn làm, nhưng tâm tính và hành vi của đế vương vẫn luôn có chừng mực, ít nhất trước mặt người khác, hắn vẫn là một vị quân vương rất có thể diện, chỉ là có lẽ sẽ có một chút mất thể diện trong việc đối phó với Vân Thanh Từ.

Nhưng vào lúc này, Lý Doanh như một con quỷ xé xác người, không khiêng kị điều gì cả, hắn dường như cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không đặt vào trong mắt.

 "Bệ, bệ hạ..."

Liễu Tự Như cảm thấy rõ ràng Lý Doanh muốn giết ông.

May mà tiểu thái giám phụ trách thông tri cứu nguy cho ông, "Khởi bẩm bệ hạ, vừa rồi thị vệ đến bẩm báo, thái hậu đã phái người đi thăm hỏi quân hậu rồi ạ."

Lý Doanh không thích thái hậu nhúng tay vào chuyện của hắn và Vân Thanh Từ, vì vậy đặc biệt để tâm. Không biết có phải là ảo giác của Liễu Tự Như hay không, hoàng đế dường như hoảng hốt một chút, "Thăm hỏi...?"

Liễu Tự Như vội vàng nói: "Có lẽ hôm qua thái hậu đã biết chuyện quân hậu ầm ĩ làm loạn tại tướng phủ, nên đã đặc biệt phái người đến đó xoa dịu Vân gia.... Nghe nói quân hậu hồi phủ lại bị thương thêm một lần nữa."

Quai hàm Lý Doanh đột nhiên nặng nề căng cứng, lông mi run rẩy, trong mắt như có sương mù, nhất thời ngây người: "Quân hậu, quân hậu của trẫm..."

Vẫn còn sống.

Hắn không có nói tiếp nữa, nên Liễu Tự Như cũng không hiểu.

Ông coi như may mắn nhặt được về một cái mạng, nhìn thấy hoàng đế sải bước tới thư án, vươn tay rút ra một quyển tấu chương, ánh mắt rơi trên ngày tháng: "Tuyên Cảnh, năm thứ bảy..."

Vân Thanh Từ vẫn còn sống, vẫn như si như cuồng yêu hắn.

Hắn cúi đầu mỉm cười, nước mắt tuôn như mưa.

Dọa cả đám người xung quanh khiếp sợ.

Sau đó, giống như hiện giờ, hắn sai người cuộn mái tóc dài của chính mình lên, đem thánh chỉ phế hậu đã soạn xong ném vào lò sưởi.



Một thứ khác lại được ném vào, là thư hòa ly.

Nam nhân khoác lên người một lớp vỏ bọc mới, nhẹ nhàng nói: " Chuẩn bị nghi giá cùng một số thứ đơn giản, trẫm muốn tới tướng phủ."

Sau đó, hắn nhìn Liễu Tự Như: "Trẫm vừa gặp ác mộng, có chút thất thố, dọa sợ tiên sinh rồi. "

Liễu Tự Như lập tức đáp: "Bệ hạ yên tâm, thần không thấy gì hết."

Lý Doanh thân thiện cong môi, ngón tay cọ xát y phục, lại trở về bộ dạng nhã nhặn đẹp đẽ.

Dường như vẫn là một vị hoàng đế trẻ tuổi có tấm lòng nhân hậu, tài đức vẹn toàn.

Vân Thanh Từ ngáp dài trên trường kỉ mềm mại, nghe thấy lời bẩm báo của Kim Hoan: "Thái hậu đã phái người đến thăm ngài, người đang ở đại sảnh."

"Ừm."

Giọng điệu của Vân Thanh Từ nhẹ nhàng, không có chút nào kích động.

Kim Hoan vẻ mặt không biết phải xử trí như thế nào, thái hậu luôn gắng sức tác hợp quân hậu và bệ hạ, thường thường sẽ vì tình cảm bất hòa giữa hai người mà đến an ủi khuyên giải quân hậu, thông thường mà nói, thái hậu đã có tâm nhúng tay vào chuyện này, quân hậu chắc chắn sẽ dốc toàn lực nắm lấy cơ hội này mới phải.

Hắn theo bản năng nói: "Quân hậu, ngài có muốn gặp gã không?"

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến âm thanh tươi cười: "Thưa quân hậu, thái hậu phái nô tài đến thăm ngài."

Vân Thanh Từ hơi hơi nhếch mép, từ trên nhuyễn tháp chậm rãi đứng dậy, di chuyển đến ghế dùng để tiếp khách, nói: "nếu Chu công công đã tới rồi, vậy thì vào đi."

Chu Triệu nâng bước tiến vào, ánh mắt rơi xuống mấy vết thương trên người Vân Thanh Từ, vội vàng tiến lên mấy bước, sốt sắng thăm hỏi, cảm thán nói: "Ôi trời, nếu thái hậu nhìn thấy toàn thân đầy vết thương của ngài, sợ rằng sẽ lại đau lòng."

Vân Thanh Từ khe khẽ cười.

Nếu không phải Chu Triệu sau này ở trước mặt y tự tay ép chết Ngân Hỷ, Vân Thanh Từ có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ tới, người luôn tỏ vẻ coi y như ruột thịt, đối với việc y theo đuổi Lý Doanh đều biểu thị tán thành cả hai tay, và cả nữ nhân thúc đẩy xúc tiến hôn nhân giữa y và Lý Doanh nữa, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.

Ngay từ đầu Lý Doanh tiếp cận y chỉ vì muốn thông qua y thân cận với tướng phủ, mà Vân Thanh Từ lại đem lòng yêu Lý Doanh, tất cả đều do một tay bà ta dẫn dắt, lúc đó y mới mười tuổi chẳng qua là đơn thuần thích những lúc ở bên cạnh Lý Doanh, chính nữ nhân đó đã vạch trần điều này, hỏi y có muốn ở bên Lý Doanh mãi mãi không, có muốn thành thân với Lý Doanh không.

Mà Vân Thanh Từ, chính là từng bước từng bước như vậy, cùng với người thân càng ngày càng xa cách, lại càng ngày càng gần địch nhân.

"Cảm phiền thái hậu lo lắng rồi." Y ôn hòa nói: "Hôm nay công công tới đây là có điều gì muốn chỉ giáo sao?

Chu Triệu có chút ngoài ý muốn trước sự bình tĩnh của y, nhưng xét thái độ của Vân Thanh Từ đối với thái hậu, gã nhanh chóng thả lỏng. Gã ra hiệu cho Vân Thanh Từ để hầu cận lui ra ngoài, nói: "Bệ hạ không cho phép thái hậu can thiệp vào chuyện này. Nô tài không có nhiều thời gian, nên nói ngắn gọn một chút."

Vân Thanh Từ gật đầu.

"Theo ý của thái hậu, lúc này, nếu quân hậu lại muốn hàn gắn quan hệ với bệ hạ, chỉ có một cách, chỉ là... có lẽ phải khiến quân hậu chịu thiệt thòi một chút."

Vân Thanh Từ chăm chú lắng nghe.

Chu Triệu có chút khó hiểu, theo lý mà nói, Vân Thanh Từ lúc này hẳn phải giống như trước đây mà nói: "Chỉ cần có thể giữ được trái tim của A Doanh, ta nguyện ý làm bất cứ việc gì." Mới đúng chứ.

Không chờ được phản ứng như mong đợi, Chu Triệu chỉ có thể nói tiếp: "Ngài cũng biết, những năm này thái hậu đã giúp đỡ ngài rất nhiều, bệ hạ căm thù nàng đến tận xương tủy, cho nên lần này... e rằng chỉ có Vân tướng mới có thể cứu ngài."

" Mối quan hệ giữa ta và ông ấy các ngươi hẳn đều đã biết. "

"Đó là vì ngài không muốn gần gũi ông ấy, chứ ông ấy thì vẫn luôn muốn thân thiết hơn với ngài."

Vân Thanh Từ sắc mặt bình tĩnh, nhưng ngón tay lại âm thầm siết chặt. Y thuở nhỏ bởi vì cha mẹ bất hòa mà đi theo mẹ, lớn lên tại biệt viện ngoại thành, đến năm bảy tuổi mới trở về tướng phủ. Chính là vào năm đó, cha đem y cùng tiên đế xuất hành không may xảy ra chuyện, trong tình cảnh hai mũi kiếm đồng thời chĩa về hướng Vân Thanh Từ và tiên đế, Vân tướng nặng nề liếc nhìn Vân Thanh Từ một cái, phi thân hướng tới chỗ tiên đế. 

Thanh kiếm sắc bén xuyên qua lồng ngực Vân Thanh Từ.

Mối quan hệ cha con vốn đã không kịp vun đắp giờ lại càng trở nên tồi tệ, họa vô đơn chí.

Sau đó, mối quan hệ của cha và mẹ hoàn toàn tan vỡ, Vân Thanh Từ không bao giờ gọi ông là cha nữa.

Vân Thanh Từ nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhâm nhi, lông mi dài áp chế tất cả những cảm xúc trong con ngươi xuống: "Ý ngươi là muốn ta đi cầu xin ông ấy?"

"Phụ tử liền tâm, chỉ cần quân hậu nhẫn nhịn quyết tâm tự giày vò bản thân, Vân tướng nhất định sẽ mềm lòng."

Lúc nói lời này gã mặt không đỏ tim không loạn, gã đối với việc xúi giục người khác thương tổn chính mình chẳng may may có một chút cảm giác tội lỗi nào.