Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 32






Thùng gỗ vẫn chưa được bỏ đi, nước bên trong từ từ bốc hơi lên.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ.
Lý Doanh lúc này như thể cho dù là việc gì đi nữa cũng sẽ đồng ý với y.
Vân Thanh Từ thả lỏng người tựa vào gối, tỏ thái độ chờ mong, tùy ý để đối phương tiến càng ngày càng gần.
Đôi mắt đen nhánh kia không khác gì so với đôi mắt trong trí nhớ, vẫn là đôi mắt sâu không thấy đáy, nhưng lúc này lại hiện ra vài phần si mê cùng thương yêu.
Vân Thanh Từ trong lòng oán giận.
Sao không làm từ sớm đi?
Cho dù bây giờ tình cảm ấy có xuất phát từ thật tâm của Lý Doanh, y cũng rất khó ung dung tiếp nhận.
"Bệ hạ." Ngón tay Vân Thanh Từ đặt hờ hờ lên bả vai hắn, hơi thở hòa vào nhau, y chậm rãi nói: "Ngài có để bụng thần gọi thêm một người nữa không?"
Hơi thở của Lý Doanh bất ngờ đình trệ, chân tình trong mắt phút chốc bị sự hung ác thay thế: "Ngươi nói cái gì?"
"Đùa tí thôi." Vân Thanh Từ nháy nháy mắt, nói: "Chuyện như này, tất nhiên hai người thú vị hơn."
Lý Doanh như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, tất cả nhiệt tình lúc nãy đều bị tạt nguội.
Vân Thanh Từ chính là người như vậy, bản thân không vừa lòng thì sẽ nhất định phải đòi lại từ chỗ khác, càng là lúc bầu không khí đang rất tốt, y lại càng muốn đâm một nhát vào lòng người khác.
Lông mi Lý Doanh rung rung, chậm rãi lui ra, đột nhiên bị y ôm lấy cổ.
Vân Thanh Từ lưu luyến không rời: "Sao vậy, ngươi hối hận rồi?"
Lý Doanh không nói gì.
Vân Thanh Từ cố ý làm khó hắn, cho dù hôm nay cho phép hắn ở lại, thì cũng phải là mật ngọt chết ruồi.

Lúc y yêu một người thì sẽ đối xử với người ấy bằng cả trái tim và tấm lòng, nếu không yêu, cũng nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế khiến đối phương không được vui vẻ.
Lý Doanh quá hiểu y rồi.
Nhưng hắn lại không cách nào trách tội đối phương, Vân Thanh Từ từng toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, hắn đối với y mà nói, hơn sinh mạng, hơn hết thảy, đến cuối cùng, Vân Thanh Từ ngay cả mạng sống cũng phó thác cho hắn.

Có lẽ trong mắt nhiều người y là kẻ cố chấp, ương ngạnh, kiêu ngạo và có lẽ cũng không đủ tốt, thậm chí xấu xa vô cùng.
Nhưng đối với Lý Doanh, y không thẹn với lòng. 
Lý Doanh là người không có tư cách nói y không tốt nhất trên thế gian này.
"Không có." Lý Doanh nói: "Ngươi nói thế nào thì là thế ấy."
Vân Thanh Từ rất hài lòng khi hắn thức thời như thế, y bá đạo siết chặt cánh tay, kéo đối phương lại gần hơn, nói: "Thị tẩm nên có thái độ của thị tẩm, ngươi vui vẻ một chút nha."
Lý Doanh không thể vui lên nổi, tất cả hứng thú bừng bừng của hắn đều bị câu nói kia của đối phương đánh bay tan tành.
Làn da của Vân Thanh Từ rất mềm mại, cơ thể cũng rất thơm, trong tóc cũng tràn đầy hương vị quen thuộc, khiến người ta quyến luyến.
Môi Lý Doanh rơi trên má y.
Vân Thanh Từ nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: "Thế thôi sao."
Hắn vừa giống quả dưa bị vặn mạnh vừa giống như cây cung bị kéo căng.
Hoặc càng giống con vịt bị ép lên giàn.
Con vịt đau khổ, nhưng cái giàn lại xuân ý dạt dào.
Lý Doanh gần như sử dụng tất cả kiên nhẫn của bản thân trên người Vân Thanh Từ, bọn họ thành thân mười hai năm, không ai hiểu rõ Vân Thanh Từ hơn Lý Doanh.
Hắn là một hoàng đế tận trách tận chức và cũng là một phục vụ tận tâm.
Vân Thanh Từ căn bản không quan tâm trong lòng hắn nghĩ như thế nào, đối với y mà nói chỉ cần có được thứ mình muốn là đủ rồi.
Nửa giờ sau, Vân Thanh mềm nhũn nằm trong lòng hắn, vẻ mặt mệt mỏi.
Lý Doanh cẩn thận vuốt ve mái tóc dài của y, thấy hơi thở của y dần thả lỏng, mới nói: "Tối nay, ta muốn nghỉ ở đây."
Hắn là thiên tử, việc như vậy căn bản không cần hỏi nhiều, nhưng không biết vì sao, luôn cảm thấy nếu không làm như thế, lát nữa Vân Thanh Từ hồi thần lại sẽ sai người khiêng hắn trở về Giang Sơn điện.
"Ừm." Vân Thanh Từ cọ cọ vào lòng hắn, mơ màng nói: "Nằm xuống đi."
Lý Doanh giống như biết tuốt nằm xuống, giờ phút này tất cả giá trị của hắn đều bị vô tận đè nén, như thể hắn chỉ là công cụ dỗ ngủ cho đối phương.
Hắn nhắm mắt lại, nghiêng đầu nhìn người trong lòng, cuối cùng vẫn thấy không cam lòng, siết tay ôm chặt người trong lòng, nhỏ giọng nói: "Hôm nay ngươi lại truyền Nguyễn Liên tới đây à?"
"......!Đến làm gì vậy?"
Trải qua một trận lăn qua lộn lại, xương cốt Vân Thanh Từ đều mềm nhũn, còn mệt mỏi hơn so với vừa rồi.
Nhưng lúc mở miệng vẫn hơi phòng bị hắn.
"Ngươi cảm thấy hắn có gì khác thường không?"
"Ý ngươi là gì?"
Lý Doanh cân nhắc lời nói, "Ví dụ như, có hỏi thăm chuyện gia đình ngươi như hôm ở tiền sảnh không?"
"......!Hôm nay hắn hỏi chuyện đại ca của ta." Vân Thanh Từ nói: "Nhưng ta chẳng biết gì về huynh ấy cả."
Mắt Lý Doanh lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương.
Hắn kiên nhẫn khẽ vuốt ve sống lưng Vân Thanh Từ, người sau lúc này rõ ràng cũng đã không còn hơi sức suy nghĩ chuyện gì nữa, rất nhanh liền ngủ say.
Cuối cùng y cũng lại ở trước mặt hắn ngủ một giấc ngon lành.
Không biết qua bao lâu, Lý Doanh chậm rãi từ trên giường đứng dậy, hắn thật cẩn thận lướt qua Vân Thanh Từ rời giường, đi ra khỏi bình phong, gọi Liễu Tự Như lại, thì thầm vài câu.
Liễu Tự Như vô thức thoáng nhìn về phía sau bình phong, "Phía quân hậu..."
"Trẫm tự có lý giải thích."
Liễu Tự Như nhận lệnh đi trước, Lý Doanh đứng yên trong đêm một lát, sau đó trở về, rón rén trở lại trên giường, Vân Thanh Từ như nhận ra gì đó động đậy cơ thể, bị hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lại ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên hai người an tĩnh ngủ bên nhau kể từ khi trùng sinh.
Nửa đêm, Lý Doanh lại gặp ác mộng, mơ thấy khoảng thời gian năm đó tới biệt viện tìm y.
Khi đó Vân Thanh Từ nhỏ xíu, vừa tỉnh lại đã gặp phải chuyện mẹ qua đời, nên sống rất khép kín, cũng không thích nói chuyện.
Lý Doanh nghĩ mọi biện pháp chọc y vui vẻ, dẫn y đi khắp nơi chơi, nhưng sức khỏe y cũng không tốt, vết thương ở phổi khiến y chạy vài bước là đã thở dốc.
Vì thế Lý Doanh chỉ có thể dừng lại chờ y.
Nhớ rõ có một lần thả diều, đang thả bỗng nhiên diều bay vút đi, Lý Doanh vốn định một mình đuổi theo, nhưng Vân Thanh Từ lại sốt ruột không ngừng giậm chân, không kịp suy nghĩ nhiều, Lý Doanh liền tiến lên, trực tiếp cõng y lên.
Hai đứa bé còn nhỏ mới mười tuổi điên cuồng như gió đuổi theo phía sau con diều.

Vân Thanh Từ vẫn đang ôm cổ hắn cười bỗng nhiên im bặt.
Con diều bị mắc trên ngọn cây ở xa xa.
Lý Doanh như ý thức được gì đó, chậm rãi dừng bước.
"A Từ?"
Lúc mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình đã không còn non nớt nữa.

Cả thế giới trong nháy mắt biến thành màu đen trắng, Lý Doanh cõng người trên lưng, chậm rãi đi về phía trước, trên lưng rất nhanh bị thứ gì đó dinh dính thấm ướt, một cái đầu mềm nhũn dựa vào bả vai hắn.
Có vết máu từ bả vai nhỏ xuống, dọc theo con đường đi lại, kéo dài thành một đường.
Lý Doanh không đi nổi nữa, nhưng cũng không dám tạo ra tiếng động.
Hắn sợ làm phiền đến Vân Thanh Từ.
Cũng không biết là sợ phiền Vân Thanh Từ trong mộng, hay là Vân Thanh Từ đang ngủ say bên cạnh.
Hắn mở mắt ra.
Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, mà người yêu bên cạnh vẫn đang ngủ say như cũ.
Vân Thanh Từ ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, sau khi rời giường rửa mặt chải đầu thì ngồi trước bàn dùng bữa, Lý Doanh sớm đã sắp xếp thỏa đáng, cũng đã luyện kiếm được hơn nửa giờ.
Trong bữa ăn hôm nay có hai cái bánh nướng, Lý Doanh đưa trường kiếm cho Liễu Tự Như, dùng chậu bạc Ngân Hỉ bưng tới rửa sạch tay, sau đó đi tới trước mặt Vân Thanh Từ, nói: "Cùng ăn nhé?"
Vân Thanh Từ gật gật đầu, nói: "Ngươi ăn cái bánh nào?"
Lý Doanh tùy tiện chọn một cái, thuận thế ngồi xuống bên cạnh y.
Kim Hoan lấy giấy dầu bọc bánh, Vân Thanh Từ lại nâng má nói: "Cắt hết ra, đặt trên đĩa."
Cắt bánh thành các kích thước có thể gắp ăn thuận tiện, là cách ăn khi y lười biếng, bánh bị cắt thành miếng nhỏ, thịt bên trong cũng được phết lên trên bánh, nước sốt thấm khắp miếng thịt, nóng hổi tỏa ra mùi thơm.
Vân Thanh Từ cầm đũa lên, nhưng không động đũa, ý bảo Lý Doanh ăn trước.
Lý do là: "Nhỡ có độc thì sao?"
Lý Doanh: "..."
Không phải y không tin Lý Doanh, chỉ là cố ý muốn gây khó dễ cho hắn mà thôi.
Vân Thanh Từ nghiêm trang chờ hắn ăn thử xong, mới động đũa ăn.
Nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó mở miệng: "Ngày mai là mùng năm, ngươi thật sự muốn giải tán hậu cung sao?"
"Thánh chỉ đã chuẩn bị xong, trẫm sẽ chuẩn bị hậu lễ, để Liễu tiên sinh tự mình xử lý." Lý Doanh giống như đang thương lượng với y: "Mặc dù trẫm và các nàng không có tình cảm, nhưng dù sao cũng là phi tần trên danh nghĩa, tới lúc các nàng tái hôn, cũng phải bảo đảm không xảy ra sai sót gì."
Nữ tử Tĩnh quốc tái hôn thật ra rất bình thường, cũng sẽ không bị người thường khinh bỉ, nhưng một vài đám người "cao quý" không tầm thường thì khó nói hơn.
Trong những nữ tử này cũng không phải tất cả đều là người ham hư vinh, cũng có nữ tử tốt tính lương thiện, vì gia tộc nên không thể không nhận thiệt về thân.

Ý của Lý Doanh là, sau này những nữ tử này tái hôn, phải cam đoan ở nhà chồng không bị xa lánh, sống một cuộc sống thuận lợi.
Vân Thanh Từ cảm thấy hắn nói có lý, nói: "Ngươi có thể chọn một số người ngươi không thích thả đi, còn người ngươi thích thì giữ lại."
Lý Doanh nhẹ nhàng thương lượng với y, đột nhiên bị chặn một câu như vậy, im lặng một lúc rất lâu, mới nói: "Ta chẳng thích ai cả."
"Ngươi không sợ lại giống như trước kia, gặp phải thần tử cố ý làm khó ngươi?"
"Ta đã không còn là Lý Doanh lúc trước nữa."
Trong mắt Vân Thanh Từ tràn đầy ý cười, nói: "Ngươi nói đúng, chúng ta đều không còn là bản thân lúc trước nữa."
Lý Doanh lại bị đâm một nhát: "..."
Vân Thanh Từ tiếp tục ăn thịt trong bánh nướng, chọn chọn lựa lựa, sau đó để lại tất cả bánh cho hắn ăn, nói: "Vậy giang sơn của ngươi làm sao bây giờ? Trước kia mọi người đều ép ngươi trải đều ân huệ, tốt nhất có thể sớm ngày sinh hạ long chủng, do ta không đủ thông tình đạt lý, hại ngươi không cách nào sinh ra long chủng, bây giờ chính ngươi cũng không muốn sao?"
"Ta đã đồng ý với ngươi là không cần con cái."
Đã từng hứa, Vân Thanh Từ nhớ lại chuyện này: "Chúng ta đều không còn là chúng ta của trước đây, ngươi cũng không cần thực hiện lời hứa ấy nữa."
Sắc mặt Lý Doanh tái xanh, một lúc lâu sau mới nói: "Ý ta đã quyết, đến lúc đó thừa tự con của đại hoàng huynh đã mất của ta, ngươi không cần hỏi nữa."
"Mẫu hậu ngươi không thích nó lắm."
Lý Doanh đè nén uất ức, buồn bực nhìn y.
Tiên hoàng hậu là nữ tử khác hoàn toàn Tần Phi Nhược, bà là nữ nhân tốt nhất trong mắt nam nhân.


Chỉ là năm đó sức khỏe luôn không tốt, mặc dù rất hòa thuận với tiên đế, nhưng vẫn lo lắng không có người kế thừa đế vị, nên vì chuyện này, bà đã vì tiên đế đưa không ít phi tử nhập cung, trong đó có cả muội muội ruột của bà.
Đại hoàng huynh của Lý Doanh là thứ tử, do muội muội ruột của tiên hậu Ngụy thái phi sinh ra, vừa sinh ra sức khỏe đã không tốt, khó khăn lắm mới trưởng thành được, không dễ dàng gì mới cưới được một người vợ trẻ đẹp, không ngờ thành thân chưa được bao lâu đã qua đời, để lại một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ.
Người vợ ấy và ông có tình cảm rất sâu đậm, sau khi sinh con không lâu cũng trầm cảm mà chết, vì thế, chỉ còn lại một đứa nhỏ, hiện giờ được nuôi dạy bên cạnh Ngụy thái phi, tính đến nay thì mới hơn hai tuổi.
Nhưng, Trương thái hậu không thích tiên hậu, tự nhiên cũng không thích muội muội tiên hậu, ngay cả đứa bé ấy cũng không thích.
Bà ta không cho phép Lý Doanh nhận làm con thừa tự.
Vân Thanh Từ bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nói: "Mẫu hậu ngươi cũng kỳ cục quá, không cho ngươi nhận con thừa tự, cũng không thúc giục ngươi sinh, cứ luôn xúi giục ta tranh giành ghen tuông khống chế ngươi, không cho ngươi đến chỗ người khác...!Bà ta cũng không nghĩ tới, nếu ngươi chết, giang sơn không ai kế thừa thì phải làm sao à?"
Lý Doanh rũ mắt, im lặng gắp bánh y để thừa lại lên ăn.
"Sao ta lại có cảm giác bị lợi dụng..." Vân Thanh Từ lẩm bẩm, nhíu mày.

Đúng vậy, Trương thái hậu nhiều lần xúi giục y cãi vã với Lý Doanh, khiến y ở trong mắt Lý Doanh trở thành cái loại người không ra người ma không ra ma, vì Lý Doanh sớm đã đồng ý với y chuyện không cần con cái, nên y cũng chưa từng suy nghĩ về phương diện này.
Nhưng ả đàn bà này, bà ta không cần Lý Doanh nhận con thừa tự, cũng không sau lưng Vân Thanh Từ thúc giục Lý Doanh, chẳng lẽ bà ta không muốn ôm cháu sao?
Không, Vân Thanh Từ nhớ từng nghe bà ta thúc giục Lý Yến.
Tuy nói có lẽ là cố kỵ mặt mũi của Vân Thanh Từ, cho nên mới không ở trước mặt y thúc giục Lý Doanh, nhưng, hành động của bà ta cũng chưa bao giờ có biểu hiện gì.
Bà ta là mẹ ruột của thiên tử, nếu có lòng sắp xếp, trong mười hai năm hai người thành thân, Lý Doanh ít nhất cũng phải có một đứa con mới đúng.
Có gì đó không đúng.
Vân Thanh Từ ăn nốt miếng thịt cuối cùng, nhai một lát, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Lý Doanh.
Người sau vẻ mặt thản nhiên, an tĩnh dùng bữa, như thể trong lòng đầy tâm sự, lại như thể chẳng nghĩ gì cả.
......!Vân Thanh Từ chậm rãi đem ý nghĩ kỳ lạ kia đè lại.
Y đá Lý Doanh.
Người sau ngước mắt.
Vân Thanh Từ cười với hắn, nói: "Trước kia là ta có lỗi với ngươi, ta nghĩ kỹ rồi, ngươi vẫn phải có một đứa con thì mới tốt, tất nhiên, nếu ngươi không thích những phi tử này, ta có thể tìm người khác cho ngươi, gia tộc Vân gia ta lớn như vậy, cũng có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp."
Đây là chuyện một nhà vinh tất cả đều vinh, Vân Thanh Từ tin, chỉ cần nhắc tới chuyện này, cả gia tộc bao gồm cả nữ tử kia cũng sẽ không có ý kiến gì.
Lý Doanh nhìn y một lúc, quai hàm căng cứng, trán đau như kim châm.
Hắn chậm chạp nói, "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"
"Ta nói là, ngươi phải sinh một đứa con." Vân Thanh Từ giống như rất nghiêm túc, lại giống như thuận miệng nói: "Nếu ngươi yêu ta như thế thì sinh cho ta một đứa con đi, cũng được mà đúng không?"
Y rất nghiêm túc, giang sơn cần có người kế thừa, đến lúc đó ấu chúa* đăng cơ, nếu không có gì ngoài ý muốn, Vân tướng vẫn là thần phụ quốc, vậy y chính là tể tướng đời thứ ba.

Lại mượn thế lực Vân gia thúc đẩy, nói không chừng Vân Thanh Từ còn có thể buông rèm nhiếp chính, quang minh chính đại can thiệp chính sự.
*Ấu chúa: (Từ cũ) vua/chúa còn nhỏ tuổi.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
Lý Doanh phải có một đứa con, vì Vân Thanh Từ cũng không cam đoan mình sẽ bằng lòng giằng co mãi với hắn như thế này.
Y đã từng chết một lần, Lý Doanh tất nhiên cũng phải chết một lần.
Vậy mới công bằng, không đúng sao?.