Thú Bông Nhỏ

Chương 77: 77: Sự Thật




Tuệ San đau đến chết đi sống lại, cô cảm nhận nơi này lại bắt đầu nhức lên như ban nãy, có vẻ lại chuẩn bị một cơn co giật nữa lại tới hay sao? Không còn phân vân điều gì, nữ nhân quả quyết đáp:

- Tin

Nhận được câu trả lời quyết đoán này, Dmitry biết đã đến lúc mình cần hành động nhanh nhất có thể, anh bế cô vào căn phòng trong góc, trước đó còn bật máy khử trùng lên thổi qua cơ thể cả hai. Nam nhân rất nhanh đã khoác ngay chiếc áo blouse dài, bàn tay vệ sinh sạch sẽ rồi đeo găng sát trùng, ống tiêm được bơm đầy một dung dịch gì đó rồi trực tiếp găm lên cánh tay Tuệ San. Cô dần mất đi ý thức, trước đó vẫn nghe lời an ủi của Dmitry:1

- Serein, hãy ngủ một lúc

Ngay khi hoàn toàn mất nhận thức cho Tuệ San thì Dmitry bắt đầu công việc của mình, với kinh nghiệm công việc đã trải qua bao chiến trận, tiếp xúc đủ loại vũ khí hay thiết bị thì anh ta có cơ sở để cần mổ lại vết khâu dưới đùi non của nữ nhân. Sở dĩ Dmitry có mặt ứng cứu kịp thời vì anh đã bay về từ Nga ngay hôm Tuệ San bắt đầu đưa bà bay sang chỗ ba mình – Maksim, anh không lộ ra thân phận, chỉ len lén theo sát và đã chứng kiến được tất cả. Và cũng cẩn thận lên kế hoạch đột nhập vào căn nhà và xóa sổ sạch sẽ đám mafia kia

Dmitry là người anh hơn Tuệ San 9 tuổi, hai gia đình biết nhau từ lâu và đến khi Đàm gia bị thất thế thì Tuệ San ngay tức khắc được gửi tới Nga, nhờ cậy vào Maksim và bắt đầu học về đặc công trong 6 tháng, Dmitry chính là người huấn luyện nghiêm khắc, cực kì khổ cực với người đanh thép như vậy nhưng anh cũng như người anh quan tâm, chăm sóc cho cô như người em gái. Chuyện Tuệ San trở về đại lục, nương cậy thế lực Khuất Ngôn Chấn để trả thù và đã thành công, Maksim cùng Dmitry đều đã rõ nhưng bọn họ cũng biết nữ nhân sẽ không dễ dàng vùng vẫy khỏi thế lực của Khuất thị sau khi giao dịch thành công

Hôm sau

Một buổi tối trôi qua với nhiều biến động bất ngờ, Tuệ San vật vờ tỉnh dậy thì cảm nhận được mùi thơm nhẹ nhàng của hoa nhài, khác hẳn với hôm qua chỉ toàn là mùi máu tươi nồng nặc. Cô giật mình rồi ngồi dậy, hai tay rối rắm sờ soạng phần đùi đã băng bó sạch sẽ, sau cùng bình tĩnh thở ra hít vào để trấn tĩnh bản thân, cảm nhận từng nấc da trên cơ thể, từng dây thần kinh vẫn có cảm giác và các chi vẫn cử động được.

Từ bên ngoài, Dmitry đưa vào món soup nóng hổi, vui mừng nói:

- Serein, em dậy rồi. Nào, ăn chút soup ngô nhé

Tuệ San không đủ kiên nhẫn mà liên tục hỏi tới tấp, cái miệng cô luyến thắng tiếng Nga:

- Dmitry, em có bệnh gì sao? Chân em có biến cố gì xấu không? Tại sao lại đau đến điên dại như thế? Vết thương lở loét hay nhiễm trùng?

Dmitry nghe cô hỏi tới việc này thì anh khẽ trùng xuống, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Trước hết rửa mặt đánh răng, ăn một bát soup xong chúng ta nói chuyện... người đặc công không được nóng vội, nhớ chứ?

Tuệ San nghe thế liền nhớ về kí ức ngày xưa, học đặc công khó nhọc, mệt mỏi đến muốn khóc ngất đi nhưng chưa hoàn thành bài luyện hôm ấy thì Dmitry không bao giờ cho cô nghỉ. Tự dưng anh nhắc lại vài triết lí trước đây khiến Tuệ San lấy lại tác phong chuẩn chỉ, chấp nhận nghe theo sự chỉ giáo của Dmitry. Việc cá nhân ấy cũng rất nhanh, cô nôn nóng nghe về tình hình sức khỏe của mình nên liên tục giục giã:

- Dmitry, em xong rồi. Anh cứ để bát đó, tí nữa rửa

Dmitry khác với vẻ nôn nóng này thì chỉ trầm mặc ra tủ, lấy ra một bọc giấy nhỏ đang cuộn tròn thiết bị màu đen, đã bị đập hỏng, dập nát nhưng thứ này rất tân tiến. Anh ngồi đối diện Tuệ San, bình tĩnh trình bày:

- Thiết bị định vị, theo dõi được gán vào trong đùi em, Serein... anh nghĩ em biết ai là người làm thế trên cơ thể mình?

Tuệ San khó hiểu liền cầm lên, nhìn ngó quanh rồi nghe Dmitry nói:

- Hôm qua em đã lên hai cơn, lần một là co giật mạnh vì thiết bị này được khởi động, lần hai suýt nữa co giật nhưng anh đã kịp lấy ra, nó được kích hoạt phá sóng. Nếu không mổ vết khâu để lấy ra thì rất có trường hợp xấu, em sẽ bị liệt vĩnh viễn một bên chân1

Tuệ San ngờ nghệch không tin:

- Anh... anh nói gì thế? Từ hôm bị bắn tới giờ, em đều được chăm sóc và canh gác cẩn thận ở chỗ Khuất Ngôn Chấn, ngay đội ngũ bác sĩ phẫu thuật cũng là người của ng... ngài... ấy

Cô như lờ mờ suy đoán ra điều gì đó nên càng về cuối càng nhỏ dần, rồi trầm mặc suy nghĩ nghiêm túc, xâu chuỗi mọi sự việc. Dmitry biết nữ nhân trước mặt là người khôn ngoan, sẽ sớm nhận định được tất cả thôi nhưng anh vẫn nói thêm:

- Em đã đưa bà ngoại tới chỗ ba anh thành công, Khuất Ngôn Chấn mất đi điểm yếu duy nhất còn lại để giữ em bên mình... em nghĩ sao nếu lần bị bắn này, hắn có thể tranh thủ đưa thứ gì đó vào cơ thể em, kiểm soát em và theo dõi nhất cử nhất động của em? Nếu không “nhờ” Mã Lê Thanh cho người bắt cóc em khiến Khuất Ngôn Chấn quá lo lắng và đi tới quyết định mạo hiểm là khởi động thiết bị ngay chính lúc em đang thương nặng thì e rằng... Serein, cả đời này em muốn thoát khỏi người đàn ông đấy sẽ là điều không thể, không ai biết bí mật này ngoài hắn và đám người thân cận dưới trướng