Thú Bông Nhỏ

Chương 69: Tỉnh




Tuệ San trên giường bệnh cuối cùng đã có thể mở mắt, cô từ từ định hình nhìn khung cảnh xung quanh rồi thấy khó chịu vì ông thở đang đặt ngay trên mặt mình, từng hơi thở yếu ớt và khò khè như một bà lão. Cô khẽ cựa nhẹ người, cơn đau như được kích hoạt sau trận ngủ mê man không biết trời đất là gì, phần dưới đùi thì không sao nhưng ngay bả vai trái thì nhức một cái khiến nữ nhân giật mình. Tuệ San ngửng đầu lên rồi nhìn nhận hiện thực một chút, áo bệnh viện đang cởi phành ra một nửa mặc một nửa không, phần bên trái vì băng bó và tiện cho bác sĩ khám chữa nên hoàn toàn lõa lồ

Nữ nhân bất giác thở gấp, cô kê tay ngồi thẳng dậy, không kiêng dè bỏ ống thở ra khỏi mặt, ban đầu liền hấp hối vì chưa quen nhưng vẫn thích nghi kịp. Tuệ San cẩn trọng luồn tay trái vào áo, cơn đau tăng lên khiến cô không dè chừng mà rủa:

- Chết tiệt

Xong xuôi chưa kịp cài nốt cúc áo thì bên ngoài cánh cửa tự động mở ra, là A Nghiêm đang bước vào. Cả hai chạm mặt nhau rồi Tuệ San bỗng hét toáng lên:

- Aggg... Anh... biến ngay

Tuệ San không để ý cơ thể đang thương tích nặng nề mà lấy hết sức bình sinh ném mạnh chiếc gối ra phía cửa khiến A Nghiêm cũng rối bời, anh ta luống cuống đóng cửa lại, vẫn kịp ú ớ:

- Cô Đàm... cô tỉnh rồi... à khoan, tôi có làm gì đâu

Tuệ San thật nhanh cài hết cúc áo lên rồi nói lớn:

- Anh không biết gõ cửa à? Tôi đang mặc áo đó, anh biết không, hả?

A Nghiêm khẽ nhăn mày như bị giáng tội oan, anh ta không nể nang mà cãi lại:

- Này bà cô, ai biết là cô tỉnh rồi? Thế ngộ nhỡ cô chưa tỉnh tôi phải gõ cửa tới lúc nào cô tỉnh thì thôi hay sao? Tôi không phải hoàng tử mà đánh thức cái kiểu đó... cô cũng đâu phải công chúa ngủ trong bệnh viện

Y bác sĩ xung quanh đó cũng nghe thấy giọng A Nghiêm cứ vang vọng bên hành lang rồi cũng đành ra can:

- Anh Nghiêm, xin bình tĩnh... Cô Đàm đang là bệnh nhân đó... ngài Khuất biết sẽ không hay...

A Nghiêm bấy giờ mới trở lại thực tại, anh ta vì hiếu thắng mà quên bẽng đi vài giây rằng Tuệ San mới hôm trước bị bắn rất nguy hiểm, phẫu thuật dài rồi nằm hôn mê từ đó tới nay, giờ bỗng dưng tỉnh lại. Nam nhân không kiêng dè mà mở xộc cánh cửa lại một lần nữa, lần này không còn kiểu chành chọe đôi co mà nhún nhường hỏi han:

- Cô Đàm, cô tỉnh rồi... haha, cô tỉnh rồi

Tuệ San nhìn A Nghiêm rồi hằm hè quay đi, bây giờ đến lượt y tá đứng cạnh A Nghiêm hốt hoảng, la lớn:

- Cô Đàm, sao cô rút ông thở? Còn nữa... vết thương sâu tránh cử động nhiều, sao lại mặc áo vào thế kia

Một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, ở khu riêng của bệnh viện trực thuộc tập đoàn Khuất thị mà ồn ào đến không ngớt. Tuệ San dè chừng kéo chăn che mình, lí sự:

- Tôi... thì tôi thấy tôi thở bình thường nên không cần ống thở... với cả cơ thể lồ lộ ra thế, tôi phải che lại

Y tá nghe xong liền chạy lại khám qua bên ngoài, cô ta xem qua vết thương gần ngực, băng bó rất chắc nên không thấy có vấn đề gì xấu, cả vết đạn dưới chân rồi sẽ sớm hồi phục. Tuệ San nhân cơ hội hỏi thêm:

- Cô y tá này, vết thương dưới chân này có ảnh hưởng lâu dài gì không? Tôi đang theo học nghệ thuật múa... cô biết đấy, không thể để... hmm...

Nữ y tá cũng hiểu, cô ta đáp lại chắc nịch:

- Cô Đàm chớ lo, vết bắn hôm ấy đạn mới đi vào mô, chưa sâu đến dây thần kinh đùi... may đã cấp cứu kịp thời và có sự chỉ định chăm sóc riêng của bác sĩ, vả lại Chủ tịch Khuất cũng biết điều này nên đã đặc biệt kê thuốc cẩn thận... Cái cô cần lo là vết thương trên đây này, nguy hiểm lắm đấy, tên hung thủ chỉ cần lệch xuống một chút là có giời cũng không cứu được

Tuệ San thở phào, cô để mặc cho nữ y tá khám xét qua vết thương trên còn bên dưới chân thì được cô quan tâm hơn cả. Nữ nhân hôm ấy còn nhớ rõ mồn một, khi đang biểu diễn tango thì cô chợt nhìn ra Mã Lê Thanh trong bộ đồng phục của người phục vụ, cả hai nhìn nhau, trong khi tiểu tử đó điềm tĩnh đến lạ thì Tuệ San đã hốt hoảng không thôi. Mã Lê Thanh không cho cô một tích tắc nào để ứng phó, ngay tức khắc rút súng ra mà găm hai vết đạn, một lên ngay ngực, một xuống đùi. Phát bắn thứ nhất đã kinh động đến hội trường nên phát thứ hai Mã Lê Thanh mới bất cẩn không nhắm trúng mà phải mau mau tẩu thoát

Sau cùng việc khám xét cũng xong, trong phòng còn lại A Nghiêm và cô, anh thư kí của Ngôn Chấn từ nãy tới giờ không giấu nổi vẻ vui mừng mà nói huyến thắng. Tuệ San lơ đi rồi ngại ngùng hỏi lại:

- Mà này, lúc nãy... anh có nhìn thấy gì không?

A Nghiêm bất giác khó hiểu, cũng đáp lại bằng một câu hỏi ngờ nghệch:

- Nhìn thấy gì? Thấy cô tỉnh... rồi la lớn lên ném đồ vào tôi, tôi chỉ kịp né tránh rồi đóng cửa lại... còn thấy gì nữa?

Tuệ San ngờ vực, bắt đầu chất vấn:

- Có thật không? Lúc đó tôi chưa kịp cài cúc áo, anh bước vào... anh... tôi sẽ mách Chủ tịch

A Nghiêm nghe vậy lại nổi cơn chí chóe, anh ta chống nạnh mà gân cổ, cãi:

- Cái đồ vô lí này, mới tỉnh dậy mà đã sảng rồi hay sao? Cô che hết cả người lúc đó rồi, tôi bước vào cũng thấy cô tỉnh thì tập trung để ý chứ rảnh rỗi đâu mà soi xét cả thân thể cô nữa... Còn nữa, cô còn lấy ngài Khuất ra đe dọa tôi, nếu không phải cô đang bệnh thì tôi quyết một trận sống mái với cô... Hừ!

Nam nhân mới hùng hổ dứt lời xong thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gọi đầy trầm tĩnh của Khuất Ngôn Chấn:1

- A Nghiêm!

P/s: tới công chiện liền thôi cha nội A Nghiêm nè. Cả nhà đừng quên thả tim mỗi chap cho tui nha hihi