Thú Bông Nhỏ

Chương 46: Tự tin




Khuất Ngôn Chấn nghe vậy chỉ cười, hắn đi ra tủ cất gọn tuýp thuốc rồi khoanh tay đứng dựa vào đó, bắt đầu nói:

- Tuệ San, em biết giận dỗi tôi sẽ không có lợi ích gì cho em cả, ngược lại còn mất hết đi rất nhiều đặc ân em đang được hưởng

Tuệ San cười khẩy, cô vớ lấy bộ đồ gấp gọn cuối giường rồi đường hoàng mặc vào cẩn trọng, lúc co chân lên xỏ quần cơn đau chạy dọc nhưng nữ nhân vẫn gắng gượng vượt qua. Xong xuôi cô điềm nhiên đáp lại:

- Em biết... nhưng ngài Khuất, ngài có dám bỏ em không? Em giận đây, ngài thử kể ra đặc ân em mất là gì đi xem nào

Tuệ San ngồi chống tay ngửa ra sau, hai chân dựng lên, chiếc quần đùi vải lanh nhanh chóng tuột xuống, đập vào mắt nam nhân phía trước là tư thế lả lướt và đùi non còn in hằn dấu các ngón tay của Ngôn Chấn. Hắn đứng im đó trầm mặc, đôi mắt dè chừng nhìn từng cử chỉ của vật nhỏ biết cách làm loạn và bắt bẻ lại mình. Khuất Ngôn Chấn sau cùng đưa tay xuống túi quần, thở một hơi dài, nói ra mấy điều:

- Chuyện trả thù cho Đàm thị năm xưa, việc chữa trị cho bà ngoại em... hai việc em chú tâm nhất và cũng là hai thứ em đánh đổi để làm “Tình nhân”, em quên rồi sao? Tôi đều nắm chuôi hai điều ấy, Tuệ San

Nữ nhân vui vẻ phì cười, cô chủ động bước chân xuống giường ngay tức khắc ngã sạp xuống, Khuất Ngôn Chấn liền sốt sắng toan chạy lại đỡ thì Tuệ San bèn hét lớn:

- Ngài đứng im!

Không khí cả hai rơi vào trầm mặc, Tuệ San mấy giây sau cũng tự mình đứng thẳng dù cho tư m*t xót nhẹ và hai chân cứ run bật lên. Cô nhìn vào khuôn mặt Ngôn Chấn và đôi mắt yếu mềm của hắn khi ở cạnh cô là có thể hiểu rõ bản thân đã nắm giữ được thứ quan trọng hơn mọi điều vật chất hãy hữu hình đang tồn tại, đó là tình cảm của Khuất Ngôn Chấn

Tuệ San khoanh tay, nói:

- “Tình nhân”? Ngài Khuất, ngài không coi em là người phụ nữ chỉ làm ấm giường cho ngài nữa mà coi em là... hmm, như nào nhỉ? Không muốn ảo tưởng một chút nào nhưng ngài yêu em rồi. Chính ngài đặt ra thứ luật “Không tình yêu” nhưng ngài lại phạm vào trước

Khuất Ngôn Chấn như bị bắt vía mà liếc mắt nhìn đi chỗ khác thay vì đối diện trực tiếp với vật nhỏ trước mặt. Nữ nhân này luôn có khả năng thao túng tâm lí người khác, rất dễ khiến đối phương rơi vào vòng xoáy rối bời hoặc mặc cảm tội lỗi. Hắn ậm ừ hỏi:

- Ha... em dựa vào đâu mà tự tin đến thế?

Tuệ San tập tễnh từng bước đi lại phía Ngôn Chấn, cô dựa đầu vào lồng ngực nồng ấm mà vững chãi của hắn, cựa nhẹ cơ thể như con mèo nhỏ biết làm nũng rồi ngước lên nhìn hắn đầy ma mị, thủ thỉ:

- Ngài đúng là yêu mà... ngài ghen khi em và Lê Thanh nói chuyện với nhau... ngài thấp thỏm khi em đến Mã gia dạy múa, không phải lo lắng em sẽ bị phát hiện ý đồ mà ngài không rõ em và Lê Thanh đang làm gì, có gặp nhau không?... Ngài trở nên tức tối khi em và thiếu gia họ Mã ấy đi với nhau còn ngài chỉ có thể lặng lẽ cùng A Nghiêm đi theo phía sau

Ngón tay Tuệ San rờ ngoài vạt áo từ bụng dưới Ngôn Chấn, đi qua từng nấc múi rõ ràng rồi cứ thế mềm mại trườn qua vòm ngực chạm đến yết hầu. Cô vân vê nhẹ nhàng nơi này đang gồ cao rồi nấc lên sau mỗi đợt nuốt nước bọt của hắn, nói thêm:

- Ngài còn nhớ lần ngài biết Mã Lê Thanh bóp cổ em chứ? Ngài đã nói sau này sẽ siết dây thừng vào cổ hắn để đòi lại lần hắn đã làm đau em... đêm qua mưa gió như thế, sao ngài lại đứng trầm mình trước Mã gia rồi lăm le cuộn dây thừng? Ngài ghen đến mức mất tỉnh táo ư?

Khuất Ngôn Chấn bất giác nóng mặt, hắn lấy lại thế chủ động rồi siết chặt hai bắp tay Tuệ San, gằn lên:

- Đàm Tuệ San!... Em đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Em nghĩ cảm xúc tôi dành cho em sẽ sâu đậm thế à? Em nghĩ tôi không dám bỏ mặc em ư?

Tuệ San nghe vậy bỗng dưng trở nên rúm ró, hai tay cô bấu chặt vào khuôn bụng rồi tự ngã khuỵu xuống khiến Ngôn Chấn khó hiểu, hắn ban đầu đứng im nhìn xem nữ nhân làm trò gì mà cũng bèn ngồi xụp xuống theo cô, thắc mắc:

- Em... em sao thế? Tuệ San, em có chuyện gì thế?

Nữ nhân với khuôn mặt càng lúc càng nhăn nhó rồi nước mắt cô cũng lăn dài xuống gò má, cả cơ thể cứ giật nhẹ rồi quằn quại, run run:

- Em đau quá... em đau quá

Khuất Ngôn Chấn xuôi đi cơn giận mà chuyển sang lo lắng tột độ, hắn ôm Tuệ San chặt vào lòng rồi sờ nắn thớ da để xem có biểu hiện gì khác thường hay không. Sau cùng khẩn thiết:

- Chúng ta tới viện, em cố gắng chịu một lúc nữa

Mọi thứ diễn ra nhanh như tên bắn, chiếc xe ô tô đậu sẵn bên ngoài rất nhanh mất hút trên con đường với tốc độ nhanh nhất. Bênh viện dưới trướng tập đoàn Khuất thị luôn tấp nập như vậy, nơi thăm khám và chữa trị của nhiều bệnh nhân, quy tụ rất nhiều vị bác sĩ y tá giỏi. Chiếc xe Ngôn Chấn phóng nhanh rồi có lối vào riêng của bệnh viện, trên đường đi từ nãy vần luôn bồn chồn và khi bế Tuệ San đang đau quặn trên tay thì càng lo sợ. Hắn bấm thang máy đi thẳng tới văn phòng các bác sĩ, cánh cửa mở ra rồi mọi người đều không hiểu, hỏi:

- Ng... Ngài Chủ tịch...

Khuất Ngôn Chấn không kịp thở một hơi nào mà như đang chạy đua với thứ chuẩn bị cướp đi vật quan trọng của hắn. Nam nhân nói lớn:

- Mau khám cho cô ấy

Các bác sĩ cẩn thận đỡ Tuệ San đặt lên cán rồi vào ngay phòng cấp cứu, dẫu cho chưa rõ bệnh nhân này là ai, vừa gặp biến cố gì hay quan hệ như nào với ngài Khuất mà chủ tịch lại bấn loạn đến thế. Các y tá đẩy các thiết bị cần thiết vào rồi cả bên trong nhốn nháo nào là máy chụp, dao mổ, chuẩn đoán, soi bệnh. Khuất Ngôn Chấn trầm mặc đứng bên ngoài, đi đi lại lại rồi vẫn chưa định hình lại chuyện đang diễn ra, cả hai đang tranh luận khá gay gắt và rồi vật nhỏ ngã sụp ra, liên tục kêu lên là đau