Thú Bông Nhỏ

Chương 4: Cứu giúp




Tuệ San tan học khi trời đã tối, từng bước chân lê thê trên vỉa hè đường với vẻ mặt không còn sức sống, đã hơn 22 giờ, quãng đường từ đây tới bệnh viện cũng mất 30 phút đi xe. Tuệ San nhìn chung quanh, đang đợi bắt xe bỗng có người đàn ông lạ đi qua, huýt sáo:

- Kiếm xe à? Lên anh chở...

Tuệ San có chút lạ lẫm và e ngại, lùi ra xa rồi thẳng thắn từ chối:

- Không cần... đi đi

Tên này không có ý định tha cho nữ nhân mà đỗ xe bên lề, khuôn mặt trong bóng tối hiện lên vẻ dữ tợn, giọng nói cũng đổi:

- Sinh viên của DeLU à... ngoài cái mác lắm tiền nhiều của lại giỏi giang thì cũng xinh gái đấy... Nào, đi chơi với anh một lúc

Không để Tuệ San từ chối, tên đàn ông kia liền giở thói côn đồ, nắm chắc cánh tay cô mà vùng vằng mãi, tiếng cười ghê rợn của tên biến thái khiến Tuệ San bất ngờ đơ ra, sự sợ hãi dâng cao khiến cô trông yếu thế đến đường cùng. Bất giác tiếng súng vang lên thật lớn, tên biến thái bị găm một phát vào đùi liền ngã khuỵu xuống, Tuệ San theo đó giật mình ngã ngửa ra sau

Tiếng nói quen thuộc kia một lần nữa vang lên:

- Thằng ăn hại như mày... là chán sống rồi sao?

A Nghiêm hằm hè cây súng tiến lại gần còn Ngôn Chấn đi theo sau, nói dứt lời, hắn đưa tay châm điếu thuốc hút một hơi dài. A Nghiêm tiếp tục lên nòng đạn, như chờ đợi lệnh từ ông chủ mình mà sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Ngôn Chấn thản nhiên:

- Mày quỳ xuống, dập đầu xin lỗi cô ấy... Còn không, viên đạn này găm vào đầu mày

Tên kia liền sợ rúm ró lại, khác hẳn với vẻ hung tợn ban nãy mà run rẩy cái chân đau, lết gần về phía Đàm Tuệ San, đập mạnh đầu xuống nền đất cứng, lắp bắp:

- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... Không dám nữa, tôi chừa rồi

Nói đoạn rồi xách xe bỏ đi, căn phố trở lại vẻ tĩnh lặng, còn lại tiếng hút điếu thuốc của Ngôn Chấn, hắn ung dung liếc nhìn Tuệ San, khinh khỉnh:

- Sao? Sợ đến què hai chân, không đứng dậy nổi à?

Nữ nhân nghe vậy liền phấn chấn lại tinh thần, đứng lên chỉnh chang lại trang phục rồi nghiêm túc:

- Cảm ơn hai anh rất nhiều... Tôi là Tuệ San, sinh viên của DeLU... Tan học có hơi muộn nên mới gặp trường hợp như nãy

Khuất Ngôn Chấn không hỏi han nhiều ngoài đường, đáp:

- Lên xe đi, tôi chở cô về

Tuệ San ngó xung quanh rồi cũng nhìn dáng vẻ người đàn ông này, có vẻ là tốt đi, cô tặc lưỡi rồi đánh liều lên xe, tối muộn rồi cũng khó đợi xe buýt hay bắt xe trên app. Tuệ San nhanh nhảu, giọng cô nhỏ nhẹ vang lên:

- À... À anh đẹp trai... Có thể cho tôi tới bệnh viện TW được không?

Khuất Ngôn Chấn gật gù, cả ba người bắt đầu di chuyển, hắn muốn hỏi thêm nhiều thông tin về đời tư Tuệ San hay chính là cô gái có biệt danh Serein này. Hắn dò hỏi:

- Tại sao lại đến bệnh viện vào đêm như này?

Tuệ San thầm nghĩ cô và hắn cũng chẳng quen biết, chỉ là người lạ qua đường giúp đỡ nhau, nếu kể ra chắc cũng không sao, coi như là trút bầu tâm sự bao năm phải chất chứa đến nặng trịch trong lòng. Cô bấu tay, thủ thỉ:

- À... tôi đến chăm bà ngoại. Bà ngã bệnh từ 2 năm trước, từ đó... bà chỉ có thể nằm yên, thức ăn truyền vào qua dây dịch, hàng ngày phải thở máy

Khuất Ngôn Chấn ban đầu chỉ nghĩ đơn giản, sau liền tò mò:

- Chăm bệnh cho người già à? Muộn vậy thế thời gian nghỉ ngơi là khi nào?

Tuệ San thoải mái đưa ra một cuốn sổ nhỏ, hí hửng chỉ vào:

- Vì anh cứu mạng nên tôi sẽ cho anh xem... mà chúng ta cũng là người lạ, sau chắc không còn gặp, bật mí một chút cũng không sao, ha?

Ngôn Chấn nhìn cô gái trước mặt cứ vô tư xích lại gần mình, khuôn mặt sợ hãi ban nãy thoáng chốc đã cười vui như trò chuyện với người bạn thân tình, không có chút ái ngại nào. Nữ nhân đáp:

- Một ngày tôi ngủ 5 tiếng... Nếu sáng không học thì có nhiều thời gian hơn, cũng tranh thủ được công việc bồi bàn và phục vụ quán nước. Trưa sẽ chuẩn bị để tới trường và cả chiều học ở đó... À, có những tối tôi phải đi nhảy biểu diễn nữa còn đêm sẽ về lại bệnh viện... Một ngày chỉ xoay quanh vậy thôi, nếu học sáng thì đổi lịch sang chiều

Khuất Ngôn Chấn đặc biệt hỏi lại:

- Buổi tối đi nhảy? Công việc này... cô kể thêm được không?

Tuệ San như nhận thấy có điều không nên nói nhiều, vội gấp cuốn sổ lại rồi cất kĩ trong cặp, cười:

- À... đi... đi biên đạo múa ấy. Tôi có thể dạy nhảy cho các em nhỏ tới những người trưởng thành muốn tập nhảy cho khỏe hoặc diễn sự kiện

Một lúc sau

Chiếc xe còn lại hai người đàn ông, Ngôn Chấn vẻ đăm chiêu nhìn ra ngoài đường, sau cùng lệnh:

- Từ mai điều tra cô ta kĩ càng hơn đi, chúng ta mới biết về học vấn của nữ nhân này... đời sống riêng tư có vẻ phức tạp. Càng biết nhiều thông tin, càng có điểm yếu sơ hở để khai thác

A Nghiêm gật gù nghe theo, cũng tò mò:

- Nhưng ngài Khuất, chúng ta mất công như thế để khai thác điều gì từ cô Serein này? Tìm điểm yếu... tôi...

Khuất Ngôn Chấn cười nhẹ, không rõ tâm tư ra sao, lẳng lặng:

- Bảo gì thì làm nấy đi... có chút tò mò với cô ả, tôi muốn... haha, trêu đùa chút thì có nghiệt ngã gì cho cam?

P/s: chap t2 trong ngày đây kkk... Mng típ tục ủng hộ tui với nha, thả tim choa mỗi chap nèooo