Thú Bông Nhỏ

Chương 30: Dẻo miệng




Khuất Ngôn Chấn cười nhẹ, nắn bóp vào thớ thịt sau gáy của Tuệ San, tán thưởng:

- San nhi... em nói dối giỏi như thế, thảo nào Mã gia... kẻ nào trong số chúng cũng rất ưng ý với “cô giáo Đàm” có cái miệng dẻo hoạt

Nữ nhân bỗng chột dạ, lời cô nói từ nãy tới giờ, có chút bị động nhưng đâu đến mức lộ rõ hành vi không đứng đắn nào chứ. Tuệ San cười lấy lệ, tiếp tục làm dịu đi sự nghi hoặc của Ngôn Chấn, thủ thỉ:

- Ngài Khuất, em biết ngài lo cho sự an nguy của em. Nhưng em cũng tự biết mình phải làm gì, em sẽ không để mình bị hại thê thảm hay ngu xuẩn tự làm hỏng kế hoạch chúng ta đề ra... đặc biệt hơn cả, em không dùng mọi thủ đoạn dơ dáy để nắm lòng được hai tên sừng sỏ họ Mã ấy, sẽ không lừa dối ngài... Ngài đừng lo, nhé?

Khuất Ngôn Chấn có chút dao động, tiểu thỏ này vậy mà lúc cần minh bạch thì liền nói thẳng không ngắt ngứ. Cô biết rõ hắn ghét loại người phản bội, dối trá đến mức nào, dù cho có là vì trả thù nhưng đang trong thời gian làm tình nhân, sao có thể trên giường với người này xong lại qua lại với kẻ khác. Tuệ San biết rõ trong lòng hắn đã mập mờ đoán ra mọi ý định của cô, đúng là nữ nhân sẽ lợi dụng chút cảm tình của Mã Lê Thanh dành cho mình, nhưng không phải theo cách dâng thân lên cho tên tiểu tử đó

Coi như hắn đành chịu vậy, Ngôn Chấn thở dài, thả lỏng cơ mặt ra rồi quay nghiêng đi không đáp lời nào. Thái độ này đối với Tuệ San mà nói, chắc hắn chỉ đang đăm chiêu nghĩ ngợi chứ không phải giận dỗi nhưng cô cũng cần cẩn trọng. Nhớ lại lời Ngôn Chấn từng nói trước đây, chỉ còn một ngày nào hắn còn hứng thú với cô thì sẽ dốc lòng giúp đỡ, bởi vậy mà gần đến giai đoạn nước rút rồi, không thể để nam nhân này đột nhiên chán nản

Tuệ San cố ý xích lại gần Ngôn Chấn, cơ thể cô ngồi cuộn tròn lại thật bé như cục bông nhỏ rúc rúc bên lồng ngực nam nhân, cái miệng linh hoạt kia lại bắt đầu lí lẽ:

- Ngài Khuất, em còn nhớ chính mình đã tự đề ra trong hợp đồng, nếu có lừa dối hay phản bội ngài, em sẽ đền ngay 10 triệu đô... Hì, em làm gì có nhiều tiền thế mà đền được, nên chắc chắn sẽ không làm ngài phiền lòng

Nam nhân sau cùng thở dài, hắn ngửa đầu ra sau nhìn ra bên ngoài rồi lại quay vào hờ hững nhìn xuống nữ nhân đang làm nũng trong lòng, cơn giận cũng vơi đi rồi. San nhi tự tung tự tác lại biết nịnh quá chừng, thử hỏi ai lại không động lòng cho được – Ngôn Chấn thầm nghĩ. Hắn chủ động vòng tay bế cô lên đùi, tiện véo lên chóp mũi hếch đỏ, nhắc:

- Tốt nhất là em nói lời giữ lời

Khuất Ngôn Chấn sờ nắn hai bên cầu vai nhỏ của Tuệ San, chiếc áo khoác mỏng hắn cởi ngang cánh tay cô, tiếp tục đưa tay qua mọi điểm trên cơ thể. Chiếc váy múa ôm sát cơ thể cũng khiến Ngôn Chấn nóng mắt, hắn dò hỏi:

- Dạy múa không thể mặc áo phông quần dài được sao?

Nữ nhân bụm cười, cố tình ưỡn cơ thể ra phía trước một chút, giọng nói như mềm đi hơn hẳn:

- Không thể... đã múa thì phải mềm mại như “Serein” của Meraki trước đây, mặc những bộ đồ kia cứng lắm

Nghe đến đây Khuất Ngôn Chấn khẽ cười khẩy, hắn nhớ lại đêm đầu tiên khi đến Meraki – nơi chị họ hắn làm chủ nhưng trước giờ nam nhân không mấy hứng thú những địa điểm này. Chỉ vì lời mời của lão Bá, lại được thưởng thức đúng đêm đặc biệt của Meraki khi có vũ công Serein biểu diễn. Đã hơn 6 tháng trôi qua, Serein ngày ấy lại đang ngồi trong lòng hắn... Nam nhân nhẩm tính rồi trầm mặc:

- Em vẫn tập múa ở sảnh phải không?

Tuệ San gật đầu, hồn nhiên đáp:

- Vâng, mỗi sáng rảnh là xuống tập

Ngôn Chấn gật gù hài lòng, hai bàn tay nổi gân ôm vào vòng eo bé xẹp của Tuệ San, đề nghị:

- Tí nữa về tới nhà, tôi muốn xem em biểu diễn

Tuệ San thoáng bất ngờ, kĩ năng nhảy múa vẫn tốt như thế, duy chỉ là hôm nay tên biến thái này lại đề nghị xem cô múa với cột, sao hắn đôi lúc nổi hứng với nhiều thứ mình chưa từng đề nghị trước đây khiến Tuệ San hơi khó hiểu. Sau cùng, cô nhún vai đồng ý nhưng Ngôn Chấn cũng gặng hỏi nốt:

- Em biết điệu Tango của vùng Buenos Aires hay Flamenco của xứ Andalusia không?

Đàm Tuệ San nhăn mày, đáp:

- Em là sinh viên của khoa nghệ thuật truyền thống DeLU, được sự “bảo hộ” của Hội đồng Nghệ thuật Paris... Ngài nghi ngờ khả năng biểu diễn của em chăng? Tất thảy điệu nhảy múa nổi tiếng, đặc trưng của mỗi nước, em đều đã biểu diễn qua

Khuất Ngôn Chấn tựa như kẻ lắm lời, liên tục hỏi cô nhiều thứ chuyện về xã hội, khác hẳn với cuộc trò chuyện trước đây của hai người, chỉ có sắc d*c và vui vẻ đối đãi người kia. Nam nhân vui vẻ, rúc xuống hõm cổ của Tuệ San, khen một điều sáo rỗng:

- Không nghi ngờ em... chỉ thấy em rất xuất sắc, thứ gì cũng biết