Tuần sau
Đàm Tuệ San cẩn trọng nắn từng động tác cho Trân Nhi, bàn tay di qua bắp chân rồi ấn mạnh để kiểm tra nơi này đã lên hết cơ để đứng vững khi kiễng chân chưa, đồng thời cũng căn dặn:
- Từ từ Trân Nhi... đừng đứng ngay lên bằng đầu ngón, sẽ không giữ được tư thế lâu
Con bé cũng ngoan ngoãn nghe lời, cái miệng sún răng nhe ra cười nói:
- Nếu học xong các động tác, cô hãy dạy con múa bale bài “Let It Go” nhé? Con sẽ múa cho ba và anh hai xem... còn mẹ sẽ biểu diễn một bài khác, hì
Đàm Tuệ San nghe vậy liền cười khẩy, với những đứa trẻ đơn thuần còn chưa rõ quyền lực và những mặt trái dưới ngầm của thế giới này thì trong mắt nó, xung quanh đều tươi đẹp và hạnh phúc. Nữ nhân cũng không thể vì ân oán người lớn mà để trẻ em tổn thương được, cô chỉ đáp lại với sự nhiệt tình:
- Được, vậy ba và anh con sẽ rất vui... còn mẹ à, hmm... nếu con học nhanh thì khi nào mẹ về, cô sẽ dạy Trân Nhi bài “Hồ Thiên Nga”... các bạn học múa bale ai ai cũng biết và múa thành thạo bài này đấy
Con bé hào hứng mà tập tành cũng nghiêm chỉnh hơn, sự tiếp thu cũng nhanh hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Có mấy tối bà Chi đều gửi cho Tuệ San xem video Trân Nhi học bài xong lại đứng lên rướn chân xoay xoay vài vòng giống động tác hôm nay được dạy. Nữ nhân đứng dựa vào thành ngang, nhìn con bé chăm chú tập xoay trước gương rồi từ từ hỏi:
- Trân Nhi này... hôm nào, lại dẫn cô đi thăm nhà con nhé? Căn nhà lớn đẹp quá
Con bé liền gật đầu, chạy lại ôm vào đùi Tuệ San rồi nghịch ngợm đu cả người mình lên, hồ hởi:
- Tí nữa học xong cô lên phòng con chơi nhé, hôm nay ba và anh con về muộn
Đàm Tuệ San thở dài, cô muốn tận dụng thời gian này để lên lại căn phòng trên lầu cao nhất nhưng ngặt nỗi người nhà này mỗi ngày đi lại bên dưới rất nhiều. Nữ nhân hiện tại đã biết được mã số phòng còn mã số sau bức tranh Phục Hưng kia thì cần mất thời gian để nhập thử, càng ngày lòng cô càng nóng lên vì muốn biết rốt cuộc Mã gia bọn họ đang giấu diếm những điều gì. Cô ngồi xụp xuống đối diện Trân Nhi, nhẹ nhàng:
- Hay là... chúng ta lên căn phòng hôm nọ chơi được không? Căn phòng đó đẹp quá mà cô lại chưa được nhìn kĩ
Trân Nhi thật thà đáp lại:
- Con cũng muốn lắm... hôm trước ba bế con vào phòng, con biết được mã số sau bức tranh ấy rồi nhưng ba dặn... dặn cái gì mà “Trân Nhi, nơi này là tuyệt mật... con không được để ai vào”... Ba con nói vậy là sao cô?
Đàm Tuệ San nghe vậy liền nóng ruột, cô mất bình tĩnh chút mà nắm chắc hai bắp tay Trân Nhi, hỏi gấp:
- Sao? Ba con dặn thế à? Vậy... vậy lần con đưa cô vào ấy, con đã kể với ba chưa?
Trân Nhi lắc đầu e ngại, giọng hơi xìu xuống:
- Con chưa... nếu nói ra ba sẽ tức giận lắm. Ba chỉ cho con vào khi đi cùng ba, nếu con lén biết mã phòng ba sẽ đánh rất đau
Tuệ San bấy giờ thở phào, cô thả lỏng bắp tay con bé ra rồi cười cười trở lại, khuôn mặt không còn căng cứng như ban nãy mà dặn dò:
- Trân Nhi, con nghe này... chuyện giữa cô và con, ngoài chuyện học múa ra thì khi chúng ta nói chuyện riêng, làm việc riêng bất cứ điều gì, con không được kể cho ba, mẹ, anh trai hay ai khác. Nói chung là, chuyện của cô trò chúng ta, chỉ chúng ta rõ... nếu con kể ra chuyện riêng nào cô nói hay hành động chạy nhảy nghịch ngợm của hai ta, chắc ba mẹ con sẽ không cho cô tiếp tục dạy con nữa. Con có muốn thế không?. Có gì hot? Chọt thử trang ﹛ ?rUm ?r??ện.?n ﹜
Trân Nhi nghe vậy liền căng thẳng, con bé lắc đầu ngoe nguẩy mà trực trào khó chịu, lăn đùng ngã vào lòng Tuệ San rồi ì èo:
- Không muốn, không muốn... con không kể gì hết. Cô San dạy con nhé, con không kể gì hết đâu
Tuệ San cười nhẹ, như một hình thức thao túng tâm lí đơn giản với mấy đứa trẻ, biến nó trở nên sợ hãi sau mỗi hành động dù đã làm hay chưa nhưng sẽ phải dè chừng. Sau cùng cô thủ thỉ:
- Vậy... con nhớ mã số sau bức tranh ấy không? Mau nói cho cô biết đi, Trân Nhi
Trân Nhi vui vẻ trở lại, khoe:
- Con không nhớ... nó dài lắm. Nhưng con có ghi ra tờ giấy cất trên phòng, cô lên phòng con nhé
Tuệ San vui như mở cờ, dù chưa vào lại được căn phòng kia nhưng miễn sao biết được mã khóa cũng là thành công bước đầu. Nữ nhân liếc nhìn đồng hồ, cũng đến giờ nghỉ rồi, có thể đường hoàng lên phòng Trân Nhi mà nếu có ai hỏi, sẽ bảo rằng lời bà Chi có nhờ, bản thân sẽ trông giữ con bé sau giờ múa một lúc. Tuệ San theo Trân Nhi đi lên lầu, người làm có nhìn nhưng Trân Nhi đã nhanh nhảu:
- Cô ấy lên chơi ở phòng con
Có được sự “bảo hộ” của tiểu thư này, Tuệ San thực sự không bị kìm kẹp trong căn nhà lắm người làm hay vệ sĩ đi lại chung quanh. Cơ hội vào lại thư phòng trên lầu cao ấy, phải chờ có phép màu như hôm nọ may ra Tuệ San mới lên được, khi mà bà Chi nhờ đám người phiền phức bên dưới đi ra ngoài làm mấy việc vặt. Đành vậy, cô thầm tính toán có lẽ sẽ đợi khoảng 2 tuần nữa, bà Chi từ chùa về
Tuệ San bước vào căn phòng của đứa bé này, thật sự rộng và trang hoàng cũng theo hơi hướng trẻ con, như phòng ngủ của công chúa vậy. Trân Nhi đi lại leo thoăn thoắt lên kệ sách rồi móc ra một tờ giấy nhỏ, khoe:
- Chị San... đây rồi!
Con bé mừng quýnh như vừa khoe được món đồ quý với nữ nhân, bất giác loạng choạng chân mà ngã hụt ra sau. Tuệ San ngay tức khắc chạy tới mà đỡ bế Trân Nhi trong tay, hốt hoảng:
- Ui... cẩn thận!
P/s: mng thả tim mỗi chap choa tui nhá... Có thể follow tui để nhận thông báo ra chiện nha muahahahah ???