Thú Bông Nhỏ

Chương 19: Buổi học




Một hôm nọ

Bà Linh Chi ngồi ở phòng khách cùng Tuệ San, cả hai nói chuyện phiếm trong lúc đợi Trân Nhi đi học về. Bà Chi mới đó liền nhớ ra chuyện gì mà vội hỏi:

- À bác quên, hôm trước cháu có chuyện gì mà về sớm thế nhỉ? Hôm đó bác bận nên cũng không nhớ rõ

Tuệ San đảo mắt một lượt rồi rất nhanh ứng biến:

- Cháu có việc gấp tại trường ạ... Hmm, sắp có đoàn vũ công sinh viên của các trường quốc tế về DeLU giao lưu nên thầy Hiệu trưởng cần chúng cháu tập mấy bài biểu diễn chào đón ạ

Bà Linh Chi nghe vậy liền gật gù, tươi cười nói lại:

- Ừ thảo nào, về sớm quá... con bé Nhi đi học về chỉ ngóng đợi tập bale cùng cháu mà hôm đấy hủy hẹn gấp, nó buồn mãi không thôi. Mà có anh trai nó dỗ dành con bé cũng vẫn phụng phịu... bây giờ á, chắc Trân Nhi chỉ thích bám lấy cháu thôi

Cả hai cười nhẹ rồi tiếp tục câu chuyện, bà Chi lại hỏi thêm:

- Tuệ San này, bác trai thì bận suốt, anh Trân Nhi cũng vậy, chị con bé thì ở nước ngoài... ở nhà còn bác là mẹ thì gần gũi với nó nhất nhưng ngặt nỗi, sắp tới bác phải tham gia khóa học trên chùa nên đi khoảng 2 tuần... Nên hiện tại lịch học là 3 buổi 1 tuần nhưng cháu có thể tăng số buổi lên không? Tầm 5 – 6 buổi... Bác sẽ tăng lương gấp đôi mỗi buổi, cuối tháng trả cháu thêm mọi tiền phụ phí đi lại, ăn uống

Tuệ San khuấy nhẹ tách trà, trong bụng như mở cờ rồi nhỏ nhẹ:

- Bác đi rồi Trân Nhi sẽ ở nhà một mình suốt mất, có vài ba người làm... cháu cũng không được nói chuyện với bác thường xuyên

Bà Chi cảm thấy bản thân có vai trò quan trọng hơn rất nhiều, lại gia tăng sự quý mến và trân trọng nữ nhân ngồi đối diện mình, chạm vào bàn tay trắng mịn của Tuệ San, đáp:

- Cháu nói vậy bác vui lắm... Đồng ý với bác nhé, cố gắng 6 buổi càng tốt còn Chủ Nhật bác sẽ bắt thằng Thanh ở nhà chơi với con bé

Một lúc sau

Bà Chi bỗng nhắc:

- À đây, Trân Nhi về rồi...

Con bé từ xa chạy ù vào sân vườn, khuôn mặt luôn nở nụ cười tươi rồi cái giọng nhí nhảnh chào hỏi thật vang. Trân Nhi từ trong vòng tay mẹ lại đi sang sà vào lòng Tuệ San, nắm lấy vạt váy bale của nữ nhân mà phụng phịu:

- Cô San mặc váy đẹp quá... mẹ ơi con thích màu này

Bà Chi dắt tay con bé rời đi, tiện dỗ dành:

- Rồi, lần sau mua cho con... Con mới học về, mồ hôi nhớp nháp bẩn thỉu lại dám sà vào người cô giáo, không phải phép con nhé

Tuệ San chờ hai người họ đi khuất thì đứng lên vươn vai, chống nạnh nhìn chiếc váy múa mình đang mặc, váy hai dây, co giãn tốt, dài đến trên gối mà vạt váy còn rất dễ hất lên, chủ yếu để khi xoay thì sẽ tạo hiệu ứng rất đẹp. Cô mới mua sáng nay, nữ nhân nghe lời tư vấn của nhân viên mà chọn ngay, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi xoay thử hai ba vòng, đúng là vạt váy tung lên như nan quạt xòe rất đẹp, không bị lộ ra bất cứ điểm nào vô duyên, kín đáo vừa phải

Tuệ San gật gù thỏa mãn, toan bước tiếp thì trông thấy Mã Lê Thanh sừng sững bước về phía mình, có vẻ chưa sẵn sàng đối diện mà nữ nhân lại đơ cứng ra, miệng cũng không còn sự giảo hoạt như ban nãy mà nín bặt, phải để cho anh ta lên tiếng trước bằng một câu hỏi đùa:

- Cô lại đùa nghịch ngoài sân cỏ, không sợ bị ngã lăn như hôm trước à?

Nữ nhân nhún vai, nhìn xung quanh rồi đáp:

- Cỏ không ướt, bề mặt tôi đứng là phẳng không dốc... vả lại ngã lăn là do tôi nghịch ngợm nên trượt chân còn hôm nay, tôi không nghịch hay làm gì mất mặt Mã gia cả

Tuệ San cố tình nhấn mạnh vế câu cuối, Lê Thanh nghe vậy cũng đanh sắt mặt lại, không khí cả hai trở nên im lặng cho đến khi Trân Nhi đã thay xong chiếc váy múa bale xinh xắn, con bé chạy ra với cái chân ngắn choằn trông rất đáng yêu rồi lao lên vòng tay Lê Thanh bế mình, cái miệng sún răng vui hỏi:

- Anh hai, em mặc váy múa đẹp không?

Mã Lê Thanh thay đổi thái độ lãnh đạm ban nãy liền trở nên hiền hòa, bế con bé lên rồi khen ngợi:

- Đẹp lắm, tiểu công chúa ạ... không như ai kia, không đẹp còn xấu tính

Hắn đã dứt lời khen rồi còn cố ý chêm lời cạnh khóe vào để chọc tức Tuệ San đây mà, cô cũng không vừa, liền chủ động giành bế Trân Nhi không kiêng nể trước con mắt bất ngờ của nam nhân kia, cũng ám chỉ:

- Trân Nhi, chúng ta đi tập... đừng ở đây mất thì giờ với một số kẻ... nhàn rỗi thích sinh chuyện

Cô bế Trân Nhi vào trong nhà thật nhanh để Mã Lê Thanh đứng đó có tức cũng không làm được gì, anh ta ban đầu còn căng thẳng nhìn nữ nhân chạy đi mà sau cùng lại thở dài, cười nhẹ rồi lẩm bẩm mấy điều gì đó. Lê Thanh bấy giờ mới nhận ra, phòng tập ngay đối diện trước mặt mình, căn phòng lớn có tấm kính nhìn bao quát cả khu vườn, nam nhân sớm thấy Tuệ San và Trân Nhi đã vào phòng, anh ta đổi ý không đi thay đồ nữa mà an nhàn ngồi xuống ghế nhìn thẳng mắt vào hai người

Tuệ San toan dặn dò Trân Nhi lại cảm thấy như có ánh mắt ở đâu nhìn thấu, cảm giác rất mất riêng tư, cô từ từ quay lại rồi thấy Mã Lê Thanh ngồi ngoài vườn, chỗ lúc nãy mà nhìn thẳng vào phòng tập. Phát hiện ra cô anh ta còn cười cười thách thức, Tuệ San tức điên lên rồi bình tĩnh đi sát lại tấm kính lớn, đầy vẻ tự tin nhìn lại về phía hắn, chiếc điều khiển trên tay cô bấm nút gì đó rồi rèm lớn từ hai bên liền kéo vào. Mã Lê Thanh đang thỏa mãn liền tẽn tò, chỉ mấy giây sau khung cảnh trước mắt hắn chỉ còn tấm vải rèm rất lớn, trời không báo trước còn tự xối mưa xuống khiến nam nhân cười lên chế giễu, chửi thầm:

- Chết tiệt