Thông Thiên Chi Lộ

Chương 835: Lấy hết sạch




Tiếng chuông chư phong đại tỷ vang vọng, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không vội về Nguyên Từ sơn mà đến chỗ có Đề hồ thánh quả trong Thất bảo mật địa.

Hai lão bất tử trấn thủ đã đi, là cơ hội lấy Đề hồ thánh quả!

Linh Lung Thiên dốc sức phá khai cấm chế, dù gây ra chấn động thì Đại Phác phong không có tu sĩ lợi hại cầm chân, cả hai có thể nhanh chóng lui về Đại Từ phong Nguyên Từ sơn.

Có tu sĩ lợi hại đuổi kịp thì sẽ kinh động Thâm uyên cổ nha, không có nhục thân sánh với huyền binh, khó mà vượt được nguyên từ khoáng mạch.

Minh Đức tuy ước định cùng Ngụy Tác tại chư phong đại tỷ sẽ giết Minh Ninh, hiện tại chư phong đại tỷ bắt đầu nhưng Đề hồ thánh quả trước mắt, Ngụy Tác tất nhiên không bỏ qua cơ hội nghìn năm này.

"Chát!"

Linh Lung Thiên rực hôi quang, thủy tinh ảo quang và ngũ sắc hà quang tách ra.

A!

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đồng thời hít hơi lạnh.

Đáy cốc vốn tọa lạc Tùng mộc thiền viện trong Thất bảo mật địa là một linh viên đơn giản, dựng trên dốc núi, tựa hồ năm xưa đại năng để lại Thất bảo mật địa lấy đá chất thành.

Nhưng trong linh viên lấp lánh dị quang, trồng hơn trăm nhánh linh dược!

Trong đó có một dây leo màu vàng mọc ra hai quả lấp lánh, là Đề hồ thánh quả mà Ngụy Tác thèm muốn bao lâu!

"Thánh huyết thảo... Tiểu diệp kim gia... Hỗn nguyên thanh qua..."

Trừ Đề hồ thánh quả, cả hai nhìn quanh, nhiều linh dược rất hiếm ở ngoại giới. Linh viên tuy đơn giản nhưng cực kỳ kinh nhân, sánh với một góc linh viên Thanh Thành khư.

"Có nên gom sạch?" Linh Lung Thiên hiểu rõ giá trị của số linh dược, như một bí tàng kinh nhân, hít một hơi lạnh đoạn nó hỏi Ngụy Tác.



"Lấy hết! Bảo nguyên ngọc hạp đâu, đựng Đề hồ thánh quả đã!"

Ngụy Tác hô khẽ, không dễ mới vào được đây, thấy ngần ấy linh dược hiếm có, không lấy tất là kẻ ngốc. Đề hồ thánh quả không biết có tan linh khí không, cứ dùng Bảo nguyên ngọc hạp đã để cầm chắc Tiên căn ngũ mật, còn linh dược khác cứ lấy hết.

Chân nguyên quét quanh, Ngụy Tác hút Đề hồ thánh quả lên, cho vào ngọc hạp lấy được của Vô Ưu thần quân. Đoạn như gió cuốn, cả hai gom sạch gầm trăm nhánh linh dược. Nguồn:

Tựa hồ còn chưa kinh động các nhân vật lợi hại của Công Đức tông, cả hai nhanh chóng quay về Huyền không cổ tự trên vách đá, Ngụy Tác hút lấy thanh sắc cổ đồng đăng.


Ngụy Tác không thu lại mà vừa đi vừa cùng Linh Lung Thiên nghiên cứu vật này.

Vật này khẳng định cũng do đại năng để lại, qua khí tức thì chừng ba nghìn năm trước, khắc pháp trận khống chế cổ kính mà cả hai không hiểu, không thể dùng chân nguyên trực tiếp kích phát, Ngụy Tác liền bảo Linh Lung Thiên cho vào tay áo.

Cả hai không khác nào cường đạo, bổ đến phế khư có Phỉ thúy bồ đề, hái sạch hơn hai mươi phiến lá.

"Tiên căn ngũ mật sau cùng cũng có thể thành! Xem có thuận lợi thoát khỏi Công Đức tông không đã!"

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên phấn chấn, nhanh chóng vào Đại Phác phong. Tất cả đều thuận lợi, phá tới hai cấm chế cũng không gây ra chấn động, không tu sĩ Công Đức tông nào phát giác. Ngụy Tác đồng thời hiểu rõ, chậm nhất là khi chư phong đại tỷ kết thúc, hai lão bất tử quay về sẽ phát hiện linh viên trong Thất bảo mật địa bị quét sạch. Với thực lực Công Đức tông, không thể đuổi kịp thì tất phát hiện cả hai theo lối Nguyên Từ sơn đi vào, nên gã không thể dừng chân trong Công Đức tông mà phải nhanh chóng luyện hóa Đề hồ thánh quả tu thành Tiên căn ngũ mật.

Không thì dù ẩn thân trong Nguyên Từ sơn, Công Đức tông tông chủ đích thân đến thì cũng khó thoát.

Gã chỉ cần lấy được pháp bảo của Minh Đức có thể trực tiếp truyền tống khỏi Công Đức tông là an toàn.

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên với tốc độ nhanh nhất về đến Nguyên Từ sơn đoạn Ngụy Tác dựa vào nhục thân chống lại bão nguyên từ để lấy cây thước.

Toàn thân gã rực ngân quang, khí huyết sôi trào như lúc đánh gục thần niệm của thần huyền cổ thi, bước đến vùng xoáy màu bạc sậm, thò tay vào.

Vùng xoay quay chậm nhưng hàm chứa uy năng kinh nhân, tayNgụy Tác vừa thò vào thì dã đã nứt toác, lộ ra huyết nhục. Rồi cả huyết nhục cũng bị sắc mạnh gọt đi, lộ ra gióng xương lấp lánh ngân quang, nửa thân thể gã bị sức ép khiến cho cơ hồ gãy xương.


Nhưng gã nghiến răng, thần căn Nguyên thủy thần mộc sau gáy cuồn cuộn sinh mệnh tinh hoa khiến huyết nhục sinh trưởng nhanh, gã dùng bàn tay gần như chỉ còn xương chụp lấy thanh thước kéo ra từng tấc.

"Oành!"

Ngụy Tác lấy cây thước khỏi vũng xoáy nguyên từ, cả Nguyên Từ sơn rung lên, vũng xoáy đột nhiên co lại một nửa.

Trên đỉnh Nguyên Từ sơn đột nhiên vô số ngân hắc sắc quang hoa quét qua, như vô số điều ngân hắc sắc cự mãng tung hoành, dài gần nghìn trượng, quấy loạn mười mấy tích tắc thì mới tan đi.

Cả ngân hắc sắc quang hoa bao trùm mấy trăm trượng ngoài Nguyên Từ sơn giảm hẳn.

Trong sơn môn Công Đức tông, ngoài ba mươi ba phật quang thánh sơn, phía trên một ngọn núi phía bắc, vô số quang hoa lấp lánh, ở lưng núi, một thanh sắc thần quang cự hoàn như cắt ngọn núi làm đoi, bên trên là bảy mươi hai tinh kim bình đài cùng màu.

Bảy mươi hai thanh sắc tinh kim bình đài, mỗi tòa đều mấy nghìn trượng, bao quang bằng dây xích, trông như những ngọn núi lơ lửng.

Ngọn núi này là Đại Di phong, lớn nhất trong nghìn ngọn của Công Đức tông, là chỗ diễn ra chư phong đại tỷ, lưng núi có thanh sắc thần quang cự hoàn quấn quanh, tu sĩ các phong xếp bằng dày đặc, ít nhất cũng hai, ba mươi vạn người. Khi tỷ thí, phổ thông đệ tử có thể khiêu chiến chân truyền đệ tử, từ lưng núi này không được phép phi độn, nhiều tu sĩ thậm chí lơ lửng trên không khiến cảnh tượng kinh nhân cực độ!


"Việc gì hả?"

"Nguyên Từ sơn sao lại dao động nguyên khí kịch liệt?"

Từ Đại Di phong không thể thấy cảnh tượng ba mươi ba phật quang thánh sơn, Ngụy Tác lấy cây thước màu bạc sẫm ra, màn sáng ngoài Nguyên Từ sơn đột nhiên chấn động, nhiều cường giả Công Đức tông trong Đại Di phong cảm tri được.

"Ta đến xem sao!"

Một đạo kim sắc lưu quang từ Đại Di phong bắn đi, nhắm hướng Nguyên Từ sơn.

"Là Minh Ninh, có y đi thì không thành vấn đề..." Mấy lão bất tử thấy kim sắc lưu quang thì đều dừng lại.


"Sao y lại khiến Nguyên Từ sơn động tĩnh như thế?" Một tu sĩ trẻ dưới chấn sáng rực hồi minh pháp liên, tóc ngắn da trắng, trông như có thoát khí tức trần, mặc nguyệt bạch sắc thiền y, hơi nhíu mày lại kinh nghi chính thị Minh Đức.

"Minh Ninh."

"Lưỡng vị thái thượng trưởng lão, có việc gì?"

Minh Ninh mặt mũi lạnh tanh, không giận mà oai, nhưng mắt ánh lên khác lạ, đáp xuống đầu đại phật mà Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thấy lúc trước, hai thái thượng trưởng lão khí tức kinh nhân và hơn mười chân truyền đệ tử tra xét ở ngoài Nguyên Từ sơn, thấy Minh Ninh đáp xuống, hai thái thượng trưởng lão vội bước lên.

"Nguyên Từ sơn tựa hồ giảm bớt nguyên từ chi lực, ban nãy nguyên khí lên mây xanh, hình thành nhiều dải ngân hắc sắc quang hoa, không biết vì sao." Hai thái thượng trưởng lão, một người là lão hòa thượng mặc thổ hoàng hồi sắc tăng y, râu tóc trắng xóa, gầy trơ xương, người còn lại ăn vận như văn sĩ, mặc thanh sam.

"Lúc trước đệ tử phái người vào lấy Nguyên từ bảo thạch, không biết có gì liên quan." Minh Ninh bình tĩnh nói.

"Minh Ninh sư huynh, Khâu trưởng lão, Cung trưởng lão, có hai đệ đang hạ sơn." Một chân truyền đệ tử ở ngoài Nguyên Từ sơn đột nhiên lao tới.

"Hả? Không biết hai người đào Nguyên từ bảo có biết không."

"Tra xét Nguyên Từ sơn khá khó, đợi họ ra thì hỏi xem sao." Hai thái thượng trưởng lão bàn bạc.

Minh Ninh gật đầu, không nói gì.

Nửa canh giờ sau, hai thân ảnh từ từ ra khỏi ngân hắc sắc quang hoa, chính thị Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.