Thông Thiên Chi Lộ

Chương 332: Uy năng vô tận




Diệp Linh cười ruồi nhìn Âm Lệ Hoa rồi không nhiều lời, thò tay vào bạch sắc linh quang quang tráo thử rồi xuyên qua, tay chắp sau lưng, ngắm nghía bình đài.

Đến gần chỗ bọn Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, mắt y lóa lê đầy thâm ý bảo Âm Lệ Hoa: "Âm sư muội, sư muội hiển nhiên đã thấy ba chữ Đạo Huyền điện trên khối tinh bi, nơi này rất có thể liên quan đến Đạo Huyền điện, có muốn cùng ta tìm bảo vật không?"

"Thế nào, nếu ngươi không tin, bon ta đi ngay." Âm Lệ Hoa mặt mũi lạnh tanh đáp.

"Sư muội đã quyết tâm ý thì ta đương nhiên không cản, chỉ là bình đài này đích xác quỷ dị, ta không nhận ra nếu tu sĩ lên đó có gì xảy ra không, ta cũng dám thử." Diệp Linh nói vậy, mục quang dừng lại trên mình Ngụy Tác, "Thần thái tiểu tử này khiến ta không vui, bất quá ta biết y và sư muội có Hồn khế bí pháp kết nối nên ta không bắt y thử."

Đoạn Diệp Linh lại liếc Cơ Nhã, "Nữ tu này chắc không liên quan đến muội, để nàng ta lên bình đài thử xem. Âm sư muội, ta cần nữ tu Phân niệm cảnh này, muội không cự tuyệt chứ?"

"Đánh rắm!" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói thẳng vào mặt Diệp Linh.

Âm Lệ Hoa nhợt nhạt mặt mày.

"Ngươi nói gì hả?" Diệp Linh co rút tròng mắt, thần thức uy áp hùng hậu ép tới Ngụy Tác cùng Cơ Nhã.

Nhưng cả hai không hề bị ảnh hưởng gì.

"Thế nào, ngươi điếc hả?" Ngụy Tác cười lạnh không hề nhượng bộ, "Ban đầu ngươi coi như không có ai đòi thu thập ta, ta cũng mặc nhưng giờ lại mở miệng muốn giữ người, qua cuồng vọng rồi."

"Được lắm! Một tu sĩ Phân niệm cảnh mà dám nói ta cuồng vọng!"

"Âm sư muội, đừng cản! Ta chỉ bắt y, cho y biết hậu quả chạm đến uy nghiêm của ta!"

Diệp Linh không hổ là cự đầu Kim Đan kỳ lưỡng trọng, mỗi chữ phát ra là thiên địa cũng hơi chấn động. Tiếng cười của y không hề e dè, cốt trảo trắng nhởn khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu Ngụy Tác chụp xuống.

Bạch quang lóe lên, cốt trảo to gấp mấy lần Ngụy Tác chụp hụt. Bọn gã hiện ra ở góc kia bình đài.

"Như ý linh lung tháp?"



Diệp Linh tắt cười, nhìn bạch sắc bảo tháp trong tay Ngụy Tác, cực kỳ băng hàn hừ lạnh, "Thế nào, tưởng rằng có vật này là thoát được hả?"

Ngụy Tác cười lạnh, tế xuất phi kiếm cánh cửa, đồng thời cầm Thanh tác ngân pháp trượng.

" Tiểu bối vô tri!"

Diệp Linh cười lạnh vung tay, quanh Ngụy Tác dấy lên bạch khí, từng cây bạch sắc cốt trụ như lao lung vây lấy gã. Cùng lúc, hắc sắc hỏa diễm từ tay y xẹt vào mặt gã.

Ngụy Tác cũng vung tay, phi kiếm cánh cửa rực kim, hoàng lưỡng sắc quang hoa nghênh đón hắc sắc hỏa diễm.


Cùng lúc, Cơ Nhã liên tục kích phát từng món pháp bảo phòng ngự linh giai thượng phẩm.

"Chát!" Phi kiếm cánh cửa dừng lại trên không, hắc sắc hỏa diễm cũng dừng lại, là một mũi dùi ba lưỡi hình một khô lâu đầu dài chừng một thước.

"Tưởng sao ngươi cuồng vọng thế, hóa ra cậy nhiều pháp bảo!" Pháp bảo bị Ngụy Tác ngăn lại, khóe môi Diệp Linh nhếch cười chế nhạo, "Bất quá ngươi định cậy vào pháp bảo so tài với ta?" Vô số bạch sắc hà quang từ lòng tay y dâng lên.

Âm Lệ Hoa biến sắc, há miệng phun ra một đạo lục sắc quang trụ, viên thúy lục sắc kim Đan cũng xuất hiện.

"Thế nào, Âm sư muội, định giúp người ngoài đối phó ta hả?" Diệp Linh tạm dừng tay, bạch sắc hà quang tan khỏi tay phải.

"Đấu pháp kiểu này, không cẩn thận là phân sinh tử ngay, khó lòng khống chế." Âm Lệ Hoa mắt lạnh lại, "Đừng quên ta và y có Hồn khế bí pháp liên hệ."

"Thế thì sao, Hồn khế bí pháp không đầy một canh giờ là vô hiệu. Lúc đó ta giết y chắc sư muội không có ý kiến." Diệp Linh cười lạnh với Ngụy Tác, lại nhìn kim Đan của Âm Lệ Hoa đầy thâm ý, "Nếu ta không nhầm, sư muội cũng tổn thương, kim Đan uy năng tổn thất không ít, hai người liên thủ vị tất là đối thủ của ta."

"Vậy hả? Ngươi đỡ được pháp bảo này rồi hẵng nói thế." Ngụy Tác không cho rằng mình và Diệp Linh còn có thể hóa giải, trực tiếp kích phát Thanh tác ngân pháp trượng, hôi hắc sắc quang hoa trùm tới.

Diệp Linh căn bản không hề có ý tránh né, phất tay coi thường, bạch sắc quang ngưng thành.


Quá nửa hôi hắc sắc quang hoa chiếu lên mình y, bất giác y biến sắc. Có điều y vẫn bất động, vô số bạch sắc hà quang từ lòng tay dấy lên, tỏ vẻ cực kỳ âm trầm, "Chả trách dám ngông cuồng như vậy, bất quá dù ngươi và Âm sư muội liên thủ cũng chống được bao lâu?"

"Vậy thì ngươi thử xem." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh bảo Diệp Linh, liếc sang bình đài, "Dù không giết được ngươi nhưng ta tin với uy năng pháp bảo này và thủ đoạn của ta, tiêu hao của ngươi mấy chục năm thọ nguyên và hủy hoại bình đài này không khó, ta không dám chắc bình đài không còn thì có hậu quả gì."

"Được, được lắm!"

Diệp Linh biến sắc, thân ảnh loáng lên, lướt khỏi hôi hắc sắc quang hoa.

"Tiểu tử, ta cho ngươi cơ hội cuối." Cùng lúc, tiếng ầm ầm uy nghiêm vô thượng từ miệng Diệp Linh vang lên, "Chỉ cầ ngươi để nữ tu lại thì ta bỏ qua mọi việc hôm nay, cả việc ngươi xúc phạm uy nghiêm cũng vậy. Còn không ta tất sẽ truy cứu."

"Ngươi tưởng mình là ai!" Ngụy Tác đột nhiên nổi giận, băng hàn cực độ nói từng chữ với Diệp Linh, "Với những gì ngươi làm hôm nay, ngươi không tìm thì ta cũng tự đến tìm ngươi!"

"Ngươi tìm ta?" Diệp Linh giận quá hóa cười, tiếng cười toàn sát khí khiến không khí mấy chục trượng quang đó rung lên ong ong, "Được, hôm nay ta tha cho ngươi, xem ngươi đến tìm ta thế nào."

"Chỉ cần lần này ta không chết tại Đạo Huyền điện, tất sẽ đến Âm Thi tông tìm ngươi." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Được lắm!"

Diệp Linh cúi mặt không nhìn Ngụy Tác, liếc Âm Lệ Hoa, "Âm sư muội không muốn đi cùng thì mời đi đi. Ta thi triển thủ đoạn thì không muốn ai nhìn."


"Đi thôi!"

Âm Lệ Hoa nhãn quang lóe lên, không nhiều lời, nhìn Ngụy Tác rồi cùng gã, Cơ Nhã ra khỏi linh quang quang tráo, Ngụy Tác tiếp lực, đưa Phệ tâm trùng và Dương chi điểu qua linh quang quang tráo. Diệp Linh chỉ lạnh lùng, rõ ràng đã phát hiện ra Phệ tâm trùng.

"Ngụy Tác, đệ bảo bình đài có điều cổ quái, chưa biết chừng có hung hiểm vô cùng, thật ra là gì?" Ra khỏi linh quang quang tráo, Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, Cơ Nhã không hề dừng lại, lao qua khung cửa, đến khi đứng ngoài nơi bị hắc vân cách tuyệt, Âm Lệ Hoa không nén được hỏi Ngụy Tác.

"Sao lại thế này!"


Ngụy Tác há hốc miệng không kịp nói gù, gã và Âm Lệ Hoa, Cơ Nhã cùng biến sắc.

Lực hút khó lòng tưởng tượng đột nhiên từ khung cửa phía sau tràn ra. Nhất thời, Ngụy Tác, Âm Lệ Hoa cùng Cơ Nhã bị giữ chặt, kim Đan của Âm Lệ Hoa bạo phát vô số lục sắc hà quang.

Nhưng vô dụng!

Kim Đan bạo phát vạn đạo hà quang, va vào sức mạnh đó là bị hủy diệt!

Sức mạnh này hơn kim Đan uy năng của nàng ta nhiều lần! Một nghìn lần!

Hắc vân quanh khung cửa bị hút hết vào, khung cửa cũng vang lên tiếng nứt vỡ, tan thành mấy mảnh bay vào.

Trong tích tắc đó, Ngụy Tác nắm Cơ Nhã, kinh hãi nhận ra mọi bia đá, đá vỡ trong lăng viên đều bay lên không trung.

Bạch sắc linh quang quang mạc tan hết, lực hút không thể tưởng tượng đó do một trong hai khe nứt không gian trên không phát ra!

Bên dưới khe nứt không gian, Diệp Linh kinh hãi, lòng tay lơ lửng một viên bạch sắc kim Đan, phát ra vô số bạch sắc quang hoa, lún xuống đất như muốn chống lại lực hút, không để khe nứt không gian hút vào.

Trên sắc sắc tinh trụ, một vật đang rực tử hắc sắc quang hoa, là cổ phù kỳ dị giống hệt của Ngụy Tác!

Chi một tích tắc sau, bạch sắc kim Đan của Diệp Linh tan vỡ hết hào quang, cả y và kim Đannhư bị nuốt chửng vào khe nứt không gian!

"A!"

Ngụy Tác, Âm Lệ Hoa cùng Cơ Nhã đang ôm Hàn Vi Vi mặt mày nhợt nhạt bị cuốn vào!