Thông Thiên Chi Lộ

Chương 326: Linh điền kinh biến




"Thư thư chỉ biết vào lối nào phải tìm đúng lối ấy mới mong thoát khỏi Đạo Huyền điện." Âm Lệ Hoa hơi nhợt nhạt mạt mày bảo Ngụy Tác. Ban nãy gã giở đủ thủ đoạn, đối phó yêu thú còn hữu dụng hơn tu sĩ Kim Đan kỳ, nàng ta và Ngụy Tác, Cơ Nhã cộng lại ít nhất tương đương với hai tu sĩ Kim Đan kỳ, thế mà vẫn không phải đối thủ của cáp mô đầu yêu thú. Tất nhiên nàng ta không dám thăm dò thêm.

"Đi."

Ngụy Tác thấy nàng nói vậy, hít sâu một hơi, không nhiều lời mà thu mọi thứ trên thi thể hai Hỏa Hoàng cung tu sĩ và một tu sĩ Âm Thi tông lại, phi kiếm cánh cửa đi trước mở đường, cắt tan thông đạo đổ sụp, thoáng sau đã khuất vào động quật vừa kịch chiến.

Chừng một tuần hương sau, ngân quang lóe lên, một tu sĩ xuất hiện từ thông đạo cáp mô đầu yêu thú bỏ chạy.

Tu sĩ này thần thái tiêu sái, là Lam Hà đảo đảo chủ Lý Dực Triển lúc trước cùng bọn Ngụy Tác vào đây.

Lúc cùng bọn Ngụy Tác vào đây, y mặc hoàng sắc pháp y, nhưng giờ lại là ngân sắc pháp y chói mắt.

Ngân sắc pháp y rất cổ kính, khác hẳn pháp y của tu đạo giới hiện tại, ngực còn có hai hàng bạch sắc ngọc khấu dài, chất liệu ngân sắc pháp y mềm mại phiêu dật như mây, cổ áo và tay áo đầy phù văn huyền ảo hình bồ công anh. Linh khí từ quang hoa chói lòa cho thấy uy năng còn hơn cả linh giai thượng phẩm pháp y, chắc là đạo giai hạ phẩm pháp y.

Thỉnh thoảng y nhìn xuống pháp y, đều tỏ ra hớn hở.

Rõ ràng sau khi lạc khỏi bọn Ngụy Tác tại băng nguyên đó, y cũng thu hoạch rất khá ở Đạo Huyền điện.

Đạo giai pháp bảo cực kỳ trân quý, nữa là đạo giai pháp y còn hiếm có hơn.

Vào động quật thấy cảnh tượng đấu pháp kịch liệt và thi thể hai Hỏa Hoàng cung tu sĩ, một tu sĩ Âm Thi tông, Lý Dực Triển tỏ vẻ kinh nghi bất định. Xem ra y cũng bị tiếng đấu pháp thanh thu hút nên lúc đến không gặp ẩn hình yêu thú.

Mục quang kinh nghi bất định nhìn quanh, thân ảnh Lý Dực Triển loáng lên, lướt vào thông đạo bọn Ngụy Tác rút chạy.

Thân ảnh Lý Dực Triển hóa thành một đạo ngân quang tan biến vào động quật, lam quang lóe lên, cáp mô đầu yêu thú hãy một tay lại xuất hiện trong sơn cốc mà tu sĩ Kim Đan kỳ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp y mất mạng.

Đôi mắt vàng đục của cáp mô đầu yêu thú thực lực cực kỳ đáng sợ đã khôi phục thần sắc thập phần băng lãnh trấn định.

Nó lướt đến truyền tống pháp trận đã qua đó vào đây, một đạo lam quang từ tay xẹt ra, chảy vào tiểu hình truyền tống pháp trận này.



Tiểu hình truyền tống pháp trận lập tức khởi động, phát ra bạch sắc linh quang.

Bạch sắc linh quang tan hết thì thân ảnh cáp mô đầu yêu thú cũng hiển hiện trong đại điện.

Trong đại điện không rõ ở đâu này lại bố trí trước mấy chục truyền tống pháp trận, khắp nơi là đủ loại tinh trụ. Đại điện bao phủ một lớp bạch quang nhu hòa, rõ ràng có cấm chế lợi hại.

Trừ mấy chục truyền tống pháp trận, một góc đại điện còn sáu thanh ngọc liên đài, xem ra để cho người trông coi pháp điều tức tu luyện.

Yêu thú này ra khỏi truyền tống pháp trận, cực kỳ thuần thục nhảy lên một thanh ngọc liên đài ngồi phệt xuống.


Xích hồng sắc hà quang đột nhiên bao trùm cả đại điện.

Một viên xích hồng sắc châu tử từ miệng yêu thú này bay ra, quang hoa như vô số phù văn huyền ảo lưu động, là kim Đan của tu sĩ Hỏa Hoàng cung lúc trước.

Viên kim Đan này tựa hồ đã ảm đạm đi nhiều, bé hơn một chút.

Phun kim Đan ra, yêu thú này lại phun ra lam sắc quang trụ, bao kín kim Đan.

Dịch thể linh nguyên nhìn thấy được bằng mắt thường từ kim Đan chảy ra, nhanh chóng dung hợp vào lam sắc quang trụ.

Kim Đan của kim Đan tu sĩ đáng sợ cỡ nào, lại dung hợp công pháp bản thân tu luyện và thuật pháp nguyên khí, tu sĩ tối đa chỉ có thể tế luyện kim Đan thành pháp khí, không thể luyện hóa thành của mình. Nhưng yêu thú này tựa hồ có thể!

Linh nguyên của kim Đan bị rút ra, tan vào lam quang thì tình cảnh còn kinh nhân hơn xuất hiện.

Ngực yêu thú này có một lỗ thủng cỡ nắm tay, chỗ gãy tay cũng lấp lánh lam quang. Ngực nó nhấp nhô cơ nhục chuyển động, từ từ lành lại. Chỗ tay gãy cũng mọc thịt, cơ hồ sắp thành tay mới!

...


"Đây là linh điền do Vân Giới tông bố trí!"

Cùng lúc, lão giả Âm Thi tông xếp bằng trên hắc sắc thọ văn quan tài dừng lại trước một đỉnh núi trọc lóc cùng bảy, tám tu sĩ Âm Thi tông.

Tu sĩ cao gầy rất được lão thưởng thức, có lẽ là thân truyền đệ tử đứng bên trái.

Hắc sắc quan tài cực kỳ kinh rợn đã được Kim Đan kỳ lão giả có linh khí ngưng thành hắc sắc khô lâu đầu thu lại.

Phía trước vách núi trọc lóc là linh viên bao trùm trong hoàng quang.

Linh viên chí ít cũng mấy chục dặm, do từng vạt linh điền tổ thành, hiện tại như bị quét sạch, biến thành hoang địa phế khư.

Nhưng ở mé đông linh viên là một đầm bùn lầy đen kịt, mọc lên hai nhánh linh thảo lấp lánh u lam sắc quang hoa.

Hắc bào lão giả Âm Thi tông đến linh viên bao trùm trong hoàng sắc quang tráo thì không làm gì, mấy đệ tử sau lưng lại cẩn thận dùng thuật pháp và pháp bảo thử xem thấy không có gì ảnh hưởng đến tu sĩ cũng đi qua linh điền, đến trước đầm lầy.

Hai nhánh linh thảo lấp lánh u lam sắc quang hoa nhô khỏi mặt bùn một thước, trên cọng lớn cỡ ngón tay nõn nà có hơn mười chiếc là tròn, đỉnh là hai quả màu lam đậm.

Hai trái đều vỏ mỏng tang, bên trong hình như toàn là nước, phát ra mùi thơm kỳ dị.


"Sư tôn, chắc là Hư nguyên quả." Nhìn rõ hai nhánh linh thảo, đệ tử Âm Thi tông mặc áo xám vốn thập phần lão thành, lãnh tĩnh cũng không nén được thần sắc hưng phấn.

"Chắc là Hư nguyên quả."

Hắc bào lão giả vẫn mặt mũi lạnh tanh bảo, "Linh thảo này rất có thể có yêu thú bảo vệ, các ngươi cẩn thận giới bị."

Đoạn lão vung tay, hai làn chân nguyên như dầu đen hút hai nhánh linh dược lại.


Chân nguyên như dầu đen kéo lại, hai linh dược bị nhổ cả rễ, lọt vào tay hắc bào lão giả.

Hắc bào lão giả lấy ra một hộp gỗ, bỏ vào rồi lạnh lùng nhìn quanh.

Nhưng tứ bề vẫn không có gì đặc biệt.

"Đi thôi."

Hắc bào lão giả bực mình hừ lạnh. Xem ra lão cực kỳ tự phụ về thực lực, tốt nhất là có yêu thú lợi hại bảo vệ để lão giết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Cái gì đấy!"

Đột nhiên, mắt hắc bào lão giả chợt lạnh lại, hai đệ tử Âm Thi tông sau lưng cùng kinh hô.

Ở đầu kia linh viên, sát rìa hoàng sắc quang tráo, một ngân sắc thân ảnh đột nhiên hiển hiện.

Đột nhiên nhìn thì có vẻ giống một tu sĩ nhưng nhìn kỹ thì không phải, rõ ràng là nhân hình quái vật mình đầy vảy bạc. Mặt mũi ngũ quan rất giống người, trên đầu có mái tóc màu bạc, gương mặt khá giống dạ xoa trong điển tịch Phật giáo, màu lam nhạt. Cái miệng rất dài, chiếm nửa khuôn mặt, ngoài ra là hai cái răng nanh nhọn hoắt.

Ngân sắc thân ảnh mới xuất hiện, vẻ mặt tạo cho người ta cảm giác thập phần âm lạnh, khóe môi nhếch lên, không khác gì vẻ mặt Âm Lệ Hoa lúc trước.

Âm Lệ Hoa mà thấy nhân hình quái vật này không rõ có cười nổi không.

Bọn hắc bào lão giả không biết rằng cùng lúc nhân hình yêu thú xuất hiện thì trong đại điện, cáp mô đầu yêu thú tựa hồ cảm giác được, mục quang băng lãnh đột nhiên lóe lên, tay nó đã mọc ra một nửa, hơi nhỏ hơn cánh tay cũ mà thôi.

"Phù!"

Không hề có dấu hiệu gì, bọn hắc bào lão giả còn đang chú ý đến yêu thú toàn thân ngân quang, dáng vẻ cười nửa miệng cực kỳ âm hiểm thì một đạo ngân sắc quang hoa đột nhiên vô thanh vô tức từ dưới đất bắn trúng một tu sĩ Âm Thi tông đứng cuối.