Thong Thả Đến Chậm

Thong Thả Đến Chậm - Quyển 2 Chương 10




Edit: Thiên Kết



Có trăng, có gió, có dòng sông êm đềm, chính là nơi rất tốt để hẹn hò buổi tối, đáng tiếc hai người thưởng thức phong cảnh này không tính là tình địch cũng không tính là bạn bè, nhưng cũng không có vấn đề gì.



Qua không tới mười phút, Dương Vân liền đứng ngồi không yên, cô nhìn sang Trì Linh Đồng rồi lại nhìn điện thoại di động.



“Nếu như Hi Vũ về nhà không thấy tôi, không biết anh ấy sẽ nghĩ sao nữa?” Cô lẩm bẩm, lo âu tự hỏi.



Trì Linh Đồng vô lực mấp máy môi, lúc còn nhỏ dù Dương Vân được cưng chiều một cách vô lý, làm cho người ta chán ghét, nhưng ít ra cô ấy rất tự tin, thế giới biến đổi thành những màu sắc như ý cô ấy muốn. Bây giờ cô ấy có gương mặt xinh đẹp, bạn trai thành đạt.



“Cô cho tôi xuống ở đây, cứ về trước đi, tôi không sao.” Công trường Khế Viên có một chiếc đèn cao áp ở trên cao nên sáng như ban ngày. Trì Linh Đồng muốn vượt qua hàng rào, tham quan bên trong.



“Không được, tôi không thể để cô ở nơi hoang vắng như này được.” Dương Vân rất nghĩa khí mà lắc lắc đầu. Một lát sau, cô cẩn thận từng li từng tí nuốt nước bọt, ấp a ấp úng hỏi: “Không bằng, tôi…….tôi đưa cô đi………tới một khách sạn khác, tiền phòng tôi sẽ trả.”



Trì Linh Đồng thở dài, nói đi nói lại thì ra cô ấy sợ cô đi về khách sạn gặp mặt Hi Vũ. Đúng là cô gái đáng yêu, nếu như vẫn còn đóm tàn tình cảm, thì đổi khách sạn có thể dập tắt được sao? Chỉ cần một đốm nhỏ cũng có thể thiêu cháy cả một cánh đồng cỏ.



“Tôi có bạn ở gần đây.”



Xem ra chỉ còn cách quấy rầy Khổng Tước tiểu thư.



“Đúng, tôi làm sao lại quên, ở Tân Giang cô có rất nhiều bạn học, đặc biệt còn có bạn thân nữa.” Dương Vân hớn hở ra mặt, không chút nào che giấu.



Trì Linh Đồng cười cười, gọi điện thoại cho Khổng Tước, ánh mắt lưu luyến nhìn Khế Viên.



Mặc kệ kiến trúc sư ưu tú cỡ nào, cùng tác phẩm xuất sắc ra sao mà không áp dụng được trong thực tế thì cũng chỉ là lý luận suông, không có chút giá trị nào.



Khế Viên là linh hồn của cô, cũng là một phần của Bùi Địch Thanh, nếu như thiếu một trong hai thì Khế Viên không thể thành hình.



Mặc dù đã nhìn thấy Khế Viên trên màn ảnh, nhưng đích thân vào hiện trường, mặc dù bị màn đêm bao phủ nhưng cũng làm cho cô cảm thấy kích thích đến nín thở.



Đây không phải là tác phẩm đầu tiên của cô, nhưng lại là giác mộng từ lâu cô giấu trong lòng. Khi cô nói với Bùi Địch Thanh có một chút vui đùa, một chút tùy hứng, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày tiến hành. Ở thời đại coi trọng vật chất, làm gì có ai ngu để làm chuyện như này?



Cô có một giấc mơ viển vông.



Anh biến giấc mơ ấy thành hiện thực.



Một cặp đôi ngốc nghếch, Trì Linh Đồng cong cong mặt mày, bật cười.



Ách, con chim kiêu ngạo kia đi đâu rồi nhỉ? Điện thoại di động đổ chuông một hồi lâu, cũng không có người nghe, Trì Linh Đồng có chút gấp gáp.



Dương Vân càng gấp hơn so với cô: “Cô ấy không có số điện thoại nhà sao?”



“Có, để tôi kiếm.” Trì Linh Đồng có thói quen gọi số di động, sô nhà chưa bao giờ nhớ. Thật may là có ghi chép trong sổ, cho nên lần này gọi tới rất nhanh đã có người nhận.



“Ai vậy?” Giọng đàn ông vang lên, Trì Linh Đồng bị hù dọa nhất thời không biết nói gì.



“Tại sao lại không nói gì?”



“Alo…….là em.” Trì Linh Đồng chợt nhớ đến những hình ảnh xấu hổ, sắc mặt chợt đỏ lên: “Hắc hắc, Khổng Tước có ở đấy không?”



“Linh Đồng?” Trí nhớ Tiêu Tử Thần thật tốt.



“Là em, là em. Xin chào anh.” Rõ ràng là con mọt sách không có ở trước mắt nhưng cô lại gật đầu như gà mổ thóc. Cô cảm thấy áy náy, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền người khác đang ân ái: “Em không có chuyện gì, chỉ là không gọi điện thoại được cho Khổng Tước.”



“Cô ấy và bạn đi ra ngoài gặp mặt rồi.”



“À thì ra là như vậy. Vậy làm phiền anh hỏi thăm cô ấy giùm em.” Đêm thu khá dài, con mọt sách một mình ngủ, có ngủ ngon không?



“Được.”




“Ừm vậy chúng ta…..gặp lại sau.” Trì Linh Đồng vội vàng muốn cúp điện thoại.



“Linh Đồng, em đang ở đâu?” Tiêu Tử Thần chặn trước ý định muốn cúp máy của cô.



“Em……..đang ở Tân Giang.” Không thể nói dối cô đành bất đắc dĩ nói thẳng.



“Anh qua chỗ em.” Nhờ có quan hệ với Quan Ẩn Đạt cho nên người nhà họ Tiêu tự nhiên coi Trì Linh Đồng giống như người thân.



“Không cần, không cần, đã rất trễ rồi, anh không cần xuống giường, lạnh lắm, tôi ở chung chỗ với bạn rồi.” Cô chột dạ nhìn Dương Vân một chút.



Đầu dây bên kia chợt yên tĩnh, một hồi lâu sau Tiêu Tử Thần mới mở miệng nói: “Anh không có ở trên giường. Khổng Tước cầm máy ghi âm của anh, ngày mai anh cần dùng nên mới tới lấy.”



Đầu Trì Linh Đồng đổ đầy mồ hôi, đầu lưỡi cứng lại. cảm giác mình thật không trong sáng.



“Em đang ở đâu?” Tiêu Tử Thần hỏi lại một lần nữa.



“Khế Viên.” Trì Linh Đồng nhắm mắt nói.



Tiêu Tử Thần không có kinh ngạc chuyện cô hơn nửa đêm còn ở ngoài bờ sông, sau đó nhàn nhạt nói: “Hai mươi phút nữa anh tới.” Sau đó liền cúp điện thoại.



Trì Linh Đồng cúp điện thoại thì cảm thấy bàn tay mình ướt ướt, đều là mồ hôi nha.



“Có người tới đón cô?” Dương Vân như trút được gánh nặng.



“Ừm.” Trì Linh Đồng cụp vai.



Dương Vân cười ha ha vui vẻ, còn cô thì cười khổ, rồi tiếp tục suy nghĩ của mình.




Không tới hai mươi phút, một chiếc xe Regal màu đen vọt tới. Trì Linh Đồng nhận ra chiếc xe này, Khổng Tước từng chạy qua, lo lắng trong lòng hơi chuyển biến thành tốt một chút. Con mọt sách cùng với Khổng Tước tuy hai mà một rồi, cô cũng không có nói quá sự thật.



“Là bạn trai cô à.” Dương Vân xuống xe nhìn Tiêu Tử Thần đang đi tới, cười cười ý vị sâu xa: “Không đẹp trai rạng ngời như Hi Vũ, nhưng rất đẹp đôi với cô.”



Cái gì bạn trai? Trì Linh đồng há mồm muốn giải thích chuyện này, nhưng nghĩ lại, nên để Dương Vân đi đi.



“Đi đường cẩn thận.” Tiêu Tử Thần lịch sự gật đầu với Dương Vân một cái, còn đóng cửa xe giúp cô ấy.



Dương Vân hạ cửa xe xuống, tinh nghịch nháy mắt với Trì Linh Đồng rồi nhanh chóng chạy vào trong màn đêm.



“Ở đây thêm một lúc hay muốn về nghỉ ngơi?” Câu hỏi của Tiêu Tử Thần luôn luôn ngắn gọn, không mang bất kỳ sác thái tình cảm nào.



Trì Linh Đồng nhìn đồng hồ, cô biết Hi Vũ nếu không đạt được mục tiêu sẽ không buông tha.



“Ở lại đây một lát đi.”



Tiêu Tử Thần gật đầu một cái. Nhiệt độ ban đêm rất lạnh, hai người lên xe, tắt đèn, ngồi trong im lặng.



Nếu như có thể lựa chọn, Trì Linh Đồng tình nguyện muốn người ngồi bên cạnh cô là Dương Vân, cô ấy sẽ nói chuyện không ngừng, tính tình vô cùng trẻ con đáng yêu. Bình thường Tiêu Tử Thần đều đem lời nói nói hết trên lớp nên bên ngoài rất kiệm lời. Cô cũng là người biết cách điều chỉnh không khí, nhưng đó là với người xa lạ, còn với Tiêu Tử Thần, cô chính là không thể tìm ra được đề tài nào, trừ im lặng, cũng chỉ có thể im lặng đợi thời gian trôi qua.



Một giây như một năm.



“Anh muốn thuê nhà ở Khế Viên, hiện tại cũng đã đạt được thỏa thuận.” Tiêu Tử Thần bất thình lình mở miệng, chỉ tay về phía bóng tối.



“Cái gì?” Trì Linh Đồng sững sờ, không có nhìn theo ngón tay anh: “Căn hộ ở đây là để cho thuê.” Không nói Tiêu Tử Thần là người giàu có, nhưng anh cũng không phải là người nghèo. Anh là chuyên gia về phẫu thuật gan, là thạc sĩ của viện y học, cũng có lúc sẽ nhận mổ những ca khó, nên sẽ thu được những khoản khá cao. Người như vậy tất nhiên phải tìm một nơi yên tĩnh, từ từ nghiên cứu chuyên ngành, làm sao lại có thể ưng một nơi cho thuê nhà mà bị khống chế thời hạn như này?



Tiêu Tử Thần đỡ mắt kiếng: “Anh thích chỗ này, không bị tiền bạc chi phối, họ chọn lựa những người thuê nhà có chất lượng, người vào đây ở cũng cảm thấy vinh dự. Huống chi những nhà trọ này được thiết kế một cách hợp lý, tinh tế, là nơi hội tụ giao thoa của kiến trúc Đông và Tây.”



Trì Linh Đồng nghe xong cảm thấy có một chút hư vinh, rất tự mãn gật đầu: “Phải, em cũng cảm thấy bản thiết kế này hoàn mỹ không khuyết điểm.” Đây là kết tinh của hai kiến trúc sư thiên tài nha, làm sao có thể có sai sót được?




Tiêu Tử Thần cổ quái nhìn cô: “Học thức là không bến bờ, em đối với bản thân rất hài lòng?”



Trì Linh Đồng bị sặc nước miếng: “Cái gì?”



Tiêu Tử Thần chỉ vào công trường bên ngoài xe: “Đây chính là thiết kế đỉnh cao của em sao?”



“Anh…….làm sao anh biết đây là thiết kế của em?” Trì Linh Đồng líu lưỡi. Hình như trên đời này, bản vẽ của Khế Viên cũng chỉ có cô và người đó biết. Cô không có hí hửng mà nói lỡ miệng chứ?



“Anh rất hiểu em.” Tiêu Tử Thần đáp giống như là chuyện đương nhiên.



Trì Linh Đồng sờ sờ trán của mình, không có bị sốt, nhất định là con mọt sách bị ấm dầu, hơn nữa nhiệt độ cũng không hề thấp, còn nói mê sảng nữa.



Bốn con mắt của Tiêu Tử Thần giống như tia X quang, chỉ soi một cái đã thấy sự nghi ngờ trong lòng của Trì Linh Đồng: “Tất cả những tác phẩm của em anh đều đã xem qua. Một kiến trúc sư có cá tính, mỗi tác phẩm đều có phong cách.”



Trì Linh Đồng co rúm người lại, cảm giác không chốn nương thân: “Anh……..là kiến trúc sư nghiệp dư?”



“Khổng Tước hay nói về em, dĩ nhiên anh cũng hiểu một chút.”



“Em là đề tài của hai người?”



“Lúc anh mới quen Khổng Tước, cô ấy rất thích kể chuyện hồi hai người còn đi học. Ngày ấy, cô ấy tự sát được đưa vào phòng cấp cứu, trong miệng vẫn kêu tên Linh Đồng. Sau khi cô ấy tỉnh dậy, anh hỏi cô ấy có muốn thông báo cho Linh Đồng không, cô ấy lắc đầu, nói Linh Đồng đang bận thiết kế bản vẽ, cô ấy nói em muốn tham gia một cuộc thi thiết kế. Lúc đó cô ấy cực kỳ im lặng, vì muốn để cho cô ấy nói chuyện, anh rất thích nói chuyện với cô ấy về những chuyện có liên quan đến Linh Đồng. Cứ như vậy, anh biết rõ về em.”



“Hắc hắc, nói như vậy, em cũng được coi là người làm mai sao?” Trần Thần quả là người biết nhìn xa trông rộng, cô quả thật là có tiềm chất làm bà mai.



Tiêu Tử Thần có chút mất tự nhiên, xoay mặt qua bên kia.



“Đúng rồi, vậy………..trước đây anh biết em sao?” Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Trì Linh Đồng: “Ở nhà hàng đó, là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?”



Tiêu Tử Thần không có lên tiếng.



Trì Linh Đồng trợn to mắt: “Không thể nào? Anh theo dõi em?”



“Không có.” Tiêu Tử Thần vội vàng nói: “Khổng Tước cho anh xem ảnh hai người chụp chung, cho nên anh có chút ấn tượng với em. Trước khi gặp mặt ở nhà hàng hôm đó, anh đã nhìn thấy em hai lần. Một lần ở bãi biển ở Thanh Thai khi em đi cùng với một người đàn ông tóc dài, anh muốn lại chào hỏi nhưng lại sợ quá đột ngột, cho nên không qua. Còn một lần là em cùng với Khổng Tước đi ăn các thu đao ở quán ăn Hàn, ngày hôm đó là ngày ba mẹ em ly hôn, tâm tình em không tốt, Khổng Tước không muốn anh qua, cô ấy nói sau này sẽ giới thiệu.”



Trì Linh Đồng không biết nên nói cái gì cho phải, chuyện này thật kỳ quái, Khổng Tước đem anh ấy giấu cô ba năm, nhưng lại cùng anh tán gẫu chuyện liên quan đến cô, đây là kiểu gì. Người không từng trải sự đời như cô không thể hiểu được.



“Đưa em về khách sạn đi, khuya lắm rồi.” Cô ngồi thẳng người, che miệng ngáp một cái.



“Ngày mai là chủ nhật, anh dậy sớm tới đón em đi ăn sáng.” Tiêu tử thần nói.



“Không cần đâu, mai em phải ngủ lấy sức, sau khi ăn trưa liền cùng Tử Hoàn về lại Thanh Thai.” Hic không cẩn thận cô đã bán đứng Tiêu Tử Hoàn.



“Tử Hoàn cũng ở Tân Giang?”



Trì Linh Đồng nặn ra gương mặt cười: “Công việc của anh bận rộn, nên anh ấy không muốn quấy rầy anh.”



“Ồ.” Tiêu Tử Thần muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chăm chú nhìn về phía trước.



Sau khi tới khách sạn, anh đi theo cô xuống xe. Trì Linh Đồng nhìn vào bên trong sảnh mấy lần, khi không thấy Hi Vũ ở đó cô mới dám thở ra, quay đầy nhìn ánh mắt khó hiểu của Tiêu Tử Thần, cô cười cười.



Tiêu Tử Thần kiên trì đưa cô đến phòng khách sạn, đợi cô mở cửa đi vào anh mới bước vào quan sát căn phòng, thử máy nước nóng, khi cảm thấy hài lòng mới ra về.



Trì Linh Đồng vô cùng buồn ngủ, chờ khi anh đi ra mới khóa trái cửa, không kịp tắm mà ngã lên giường, vuốt ve ga trải giường trắng như tuyết.



Ông trời ơi, rốt cuộc cô cũng được nằm trên giường, cảm giác này thật tốt.