Thong Thả Đến Chậm

Thong Thả Đến Chậm - Quyển 1 Chương 9




Edit: Thiên Kết



Không phải tất cả các duyên phận đều là tuyệt vời.



Trì Linh Đồng cầm điện thoại bấm số, dường như cô cùng Hi Vũ đã sáu năm không gặp nhau.



Chia tay khi tốt nghiệp trung học, hai người đều nói cả đời sẽ không gặp nhau nữa, nước giếng không phạm vào nước sông. Nhưng đến khi học Đại học năm thứ ba thì Hi Vũ lại phá vỡ ước định này, ba bốn tháng đầu thì là gọi điện thoại, một năm sau đó lại đổi thành nhắn tin.



Mỗi lần như vậy, Trì Linh Đồng đều khéo léo nhắc nhở anh ta tuân theo ước định, là bạn bè thì sẽ không chia tay, nếu đã chia tay thì sẽ không còn là bạn bè nữa. Hai người luôn có một người không tuân theo, một người thì luôn không nhẫn nại được mà cúp máy, về sau hai người dần dần không quấy rầy đối phương nữa.



Hai người từ năm lớp 10 đã là bạn học, Hi Vũ có diện mạo trung bình nhưng thành tích học tập rất tốt nên khiến cho người khác rất ghen tỵ. Ở trong trường cả ngày đều tỏ vẻ kiêu ngạo khiến cho không ít người cảm thấy chán ghét. Rất nhiều người không ưa anh ta và mong chờ sẽ có một hiệp nữ xuất hiện thu phục anh ta. Trì Linh Đồng là một hiệp nữ như vậy, ở trước mặt cô Hi Vũ dường như chỉ là con số không mà thôi.



Nhưng con gái thì đều giống nhau, tình cảm lúc nào cũng dạt dào hơn, cho nên chuyện học tập chỉ còn là thứ yếu.



Lúc đó Trì Linh Đồng có mái tóc ngắn dày dặn, chỉ chạm tới cằm, đuôi tóc vểnh lên hơi xoăn tự nhiên. Lông mi dày cong vút trên đôi mắt đen láy. Cô có dáng người cao ráo, khuôn ngực nhỏ đang trong thời kỳ trổ mã, giống như một quả hạch đào ngượng ngùng mà cứng rắn, trên thân thể đã mơ hồ hiện ra những đường cong. Đàm Trân mua áo ngực cho cô, lần đầu tiên mặc cô đã bị Khổng Tước liếc mắt một cái phát hiện ra.



“Cậu xem, tớ cũng có mặc đây này.” Khổng Tước nháy nháy mắt với cô.



Cô chú ý vào cổ áo đồng phục của Khổng Tước, liền nhìn thấy hai sợi dây áo ngực màu hồng nhỏ xinh như hai sợi dây đeo trang sức được cột thành nơ con bướm ở phía sau cổ.



Cô nhìn thấy loại áo ngực như vậy thì cảm thấy rất thích thú. Khổng Tước dường như nhìn ra tâm tư của cô liền thì thầm vào tai cô: “Sau khi tan học tớ dẫn cậu đi mua.”



Khổng Tước đối với những nơi mua bán đồ trang sức, cùng với tiệm bán quần áo của thiếu nữ ở Tân Giang thì thuộc như lòng bàn tay. Trì Linh Đồng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Khổng Tước, cô phát hiện sau khi lớn lên thì ra thế giới này lại đầy màu sắc sống động như vậy.



Cô dần dần trở nên yêu thích những nơi như này, vì vậy mà thành tích học tập cứ dần dần bị giảm sút. Trì Minh Chi bị giáo viên chủ nhiệm mời lên trường để phàn nàn thì không dám tin được thành tích của con gái mình ngày càng tụt dốc. Đàm Trân cũng vội vã trở về, bà biết ở tuổi này của cô thì không thể la mắng ép buộc được vì vậy hai người tìm Trì Linh Đồng bình tĩnh mà nói chuyện, bà nói chỉ cần cô học hành tiến bộ, cải thiện thành tích thì những chuyện khác bà cũng có thể thoải mái với cô.



Trì Linh Đồng cũng ngoan ngoãn nghe theo, ở kỳ thi tiếp theo cũng nhảy một cái lên vị trí số hai nhưng so với Hi Vũ cô vẫn còn cách khá xa. Trì Linh Đồng cô vốn là không ôm chí lớn, trong lòng chỉ muốn chơi đùa, Vì vậy cô leo lên được vị trí thứ hai cũng không muốn cố gắng thêm nữa.



Bạn học trêu chọc Hi Vũ so sánh anh ta với Trì Linh Đồng.



Hi Vũ ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng thì rất tức giận. Dù anh ta có cố gắng như thế nào cũng vẫn bị Trì Linh Đồng theo sát.



Hi Vũ giống như sống dưới cái bóng của Trì Linh Đồng. Đối với cô anh ta hận tới nghiến răng nghiến lợi, với cô tuyệt đối không có cảm tình tốt đẹp.



Năm lớp 12, trong lớp đột nhiên nổi lên phong trào yêu đương. Giống như ngày tận thế sắp tới trước mắt, mọi người đều tìm kiếm tình yêu cho mình. Khổng Tước cũng đồng thời hẹn hò với ba bạn học nam, sau mỗi lần hẹn hò đều đem sự tình kể tỉ mỉ lại cho Trì Linh Đồng nghe.



Trì Linh Đồng giống như quân sư, vì cô ấy mà đánh giá từng bạn học nam nhưng bản thân thì lại không để ý đến chuyện tìm kiếm người yêu.



Hi Vũ là con người mắt cao hơn đầu, nhìn khắp lớp học chỉ thấy những bạn nữ bình thường.



Cuối cùng trong lớp cũng chỉ còn anh ta cùng Trì Linh Đồng là độc thân mà thôi.



Có bạn học đoán rằng hai người bọn họ đang yêu nhau nhưng chỉ là yêu trong âm thầm. Lời này vừa được phát tán ra liền trở thành một trận cuồng phong đến cả giáo viên cũng có thể nghe thấy. Hai người đều là học sinh trọng điểm của thầy cô, vì vậy trong thời khắc mấu chốt này không thể lan man qua những chuyện khác. Giáo viên nói bóng gió là sẽ tìm hai người để nói chuyện.



Hai người gặp mặt nhau thì đều tỏ ra khó chịu, bên ngoài thì cười nói vui vẻ nhưng trong lòng thì thầm ước đừng gặp mặt nhau còn hơn.



Hi Vũ trong tình thế bị ép buộc cũng dần dần chú ý đến Trì Linh Đồng, động lòng lúc nào mà không hay. Anh ta cảm thấy, nếu Trì Linh Đồng trở thành bạn gái của anh ta thì cũng không coi là mất mặt lắm.



“Nếu không chúng ta hãy thuận theo lòng mọi người, hy sinh một lần vậy.” Nắm bắt được cơ hội anh ta liền ngăn Trì Linh Đồng đag bước từ trong phòng học đi ra mà nói.



Trì Linh Đồng chớp chớp đôi mắt mấy cái: “Được.”



Hai người cứ như vậy giống như bao đôi tình nhân khác, ở trong giông bão, áp lực mà nắm chặt tay nhau.



Mặc dù là bị ép buộc nhưng với một người chưa từng biết yêu là gì thì vẫn rất là ngọt ngào, vui sướng.




Nhưng tài tử cùng giai nhân thường không có kết thúc đẹp. Trì Linh Đồng là người phóng khoáng, tùy ý còn Hi Vũ lại là người nghiêm khắc, không chỉ là trên phương diện học tập mà còn trên những phương diện khác nữa. Vì vậy anh ta cũng đòi hỏi rất cao ở tình yêu.



Bất luận là ở vấn đề gì hai người cũng chưa bao giờ có chung quan điểm, luôn luôn mâu thuẫn với nhau.



Trì Linh Đồng cảm thấy Hi Vũ giống như những nhân vật trong tiểu thuyết hơn nữa là người của năm sáu chục năm của thế kỷ trước, loại tiểu thuyết không quá thành công.



Anh ta đem công việc phân chia ra rạch ròi, đem mình thành hình mẫu thời đại. Trì Linh Đồng nói với Khổng Tước anh ta chắc chắn sẽ trở thành Lỗ Phồn Sâm của thế kỷ mới, mà đặc biệt chỉ có hơn chứ không kém.



Cô đem tấm ảnh duy nhất hai người chụp chung ra để trên bàn, rồi tự mình rút ra kết luận rằng mình không xứng với người xuất sắc như vậy. Anh ta là đại bàng còn cô chỉ là chim yến. Cô không thể cứ níu mãi chân anh ta.



Nhưng kỳ thi tốt nghiệp lại gần tới cô đành đem ý định này giấu trong lòng. Cô tính sau khi thi xong cô sẽ đem quyết dịnh này nói ra.



Hai người cũng cố gắng hết sức, đến buổi tối thứ mười. Cô cùng Hi Vũ đi dạo bên bờ sông. Cô mặc một chiếc đầm trắng có viền hoa, Hi Vũ vừa nhìn thấy ánh mắt liền sáng lên, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.



“Đồng Đồng, anh muốn hôn em.” Anh ta đưa mặt sát lại.



Trì Linh Đồng bị hù dọa, sợ đến nỗi bước lùi về phía sau: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”



“Em là vợ tương lai của anh, cũng không phải là người ngoài.” Anh ta mang một chút dụ dỗ nhìn về phía cô, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi vì khẩn trương: “Trong lớp chúng ta cũng có rất nhiều bạn học đã từng hôn nhau. Chúng ta cái gì cũng giỏi hơn họ, vậy tại sao ở điều này lại chịu thua?”



“Tôi tình nguyện chịu thua.” Trì Linh Đồng lắc lắc đầu.



Hi Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ở dưới ánh trăng đều đã trắng bệch ra thì không dám đến gần: “Vậy sau khi chúng ta đi Bắc Kinh, em sẽ cho anh hôn chứ?”



“Tôi không có ý định sẽ đi Bắc Kinh.”



Hi Vũ híp mắt, âm thanh trầm xuống giống như tức giận: “Em không cùng tôi đi Bắc Kinh? Vậy em muốn đi đâu với ai?”




“Tôi sẽ ở Tân Giang này.”



Hi Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Trường đại học ở Tân Giang sao có thể so sánh với Bắc Kinh được. Nếu em không thi đậu Bắc Đại thì cũng có thể chọn một trường chính quy nào đó.”



“Tôi không có hứng thú với trường Bắc Đại.”



“Em có phải không muốn ở cùng một chỗ với tôi đúng không?” Hi Vũ bi thương, giận dữ uy hiếp nói: “Nếu em không đi Bắc Kinh vậy chúng ta chia tay đi.”



Lời nói vừa đúng ý muốn trong lòng Trì Linh Đồng.



“Tôi cũng không có ý định cùng anh kết hôn.”



Hi Vũ ngạc nhiên trợn to đôi mắt, kèm theo đó là tiếng thở dốc: “Em có suy nghĩ kỹ trước khi nói ra câu này hay không?”



“Dĩ nhiên, tôi rất nghiêm túc.”



Hi Vũ ngẩng đầu cười nhạt một tiếng: “Trì Linh Đồng tôi nói cho cô biết, đàn ông ưu tú như tôi không phải là dễ gặp. Tôi hiện tại cho cô một cơ hội, cô chắc chắn không cùng tôi đi lên Bắc Kinh?”



Trì Linh Đồng mạnh mẽ nhìn anh ta: “Không đi.”



Hi Vũ đứng im nhìn cô không dưới mười phút, sau đó dùng giọng điệu nghiêm nghị nói: “Trì Linh Đồng, chúng ta chia tay.” Giọng nói vô cùng ngang ngược, kiêu căng.



Nói xong, anh ta xoay người bỏ đi, bóng lưng thẳng tắp.



Trì Linh Đồng vốn nhát gan, không có dũng khí đuổi theo anh ta.




Ở bờ sông từ biệt, từ đó núi cao sông dài, hai người mặc dù thi cùng thành phố nhưng cũng không hề có gặp mặt lại. Họp mặt bạn bè, anh ta tới thì cô không đi, cô tới thì anh ta sẽ không đi.



Có lần cô gặp mẹ anh ta, bà bảo cô ghé qua nhà chơi, còn nói Hi Vũ đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học.



Mà Hi Vũ cũng tìm hiểu thông tin về cô thông qua Khổng Tước.



Trì Linh Đồng sau khi nghe tin về anh ta chỉ cười suông một tiếng, còn Hi Vũ sau khi nghe tin về cô thì lạnh nhạt không tỏ vẻ gì.



Tin tức của Hi Vũ mà Trì Linh Đồng nghe được đều là từ chỗ của Khổng Tước, cái gì mà Chủ tịch hội học sinh, Thư ký đoàn úy…………. Nhảy lớp thi nghiên cứu rồi đến Văn phòng chính phủ Tân Giang, hiện tại thì đang học chuyên sâu ở trường Đảng trung ương. Một thời gian nữa sẽ là một dự bị trung ương ủy viên.



Năm thứ ba của đại học Hi Vũ bất ngờ liên lạc lại với cô, nghe anh ta giới thiệu cô thoáng sửng sốt.



“Tôi có người yêu mới rồi.” Hi Vũ đắc ý nói.



“Anh cũng đâu cần thiết phải nói với tôi điều đó. Nếu như anh có làm đám cưới thì nhớ mời, tôi sẽ đi.”



“Trì Linh Đồng em thật là ngạo mạn, trong lòng sợ là cũng đầy chua xót đúng không? Tôi nói cho em biết, người yêu của tôi nói ở cạnh bên tôi thì ngày nào cũng là ngày Lễ tình nhân. Chỉ có em là không biết trân trọng.”



“Tôi cũng không phải là thuyền trưởng Jack, đi khắp nơi trên thế giới tìm kiếm báu vật, thì làm sao mà biết trân trọng đồ vật quý báu, bye bye.”



“Không cho phép cô được cúp điện thoại. Trì Linh Đồng, bạn gái tôi hiện tại muốn tài năng có tài năng, muốn dung mạo có dung mạo, tóc đen mượt mà, da thịt mịn màng, đôi mắt đen láy như nước hồ thu, điểm nào cũng hơn cô mười phần.”



“Chúc mừng anh, thôi tôi cúp máy.” Trì Linh Đồng không nói gì nữa cúp điện thoại.



Điện thoại cứ như vậy đều đặn một quý gọi đến một lần. Anh ta đầu tiên sẽ hả hê thông báo thành tích vĩ đại của mình sau đó sẽ khoe khoang bạn gái xinh đẹp của mình động lòng người ra sao. Mới đầu Trì Linh Đồng còn nhẫn nại lắng nghe sau này lại cảm thấy chán nên không nhịn được mà bắt đầu giễu cợt, mỉa mai để cho anh ta biến mất. Nhưng Hi Vũ lại giống như một loại cỏ dại, càng bị chà đạp thì lại càng mọc mạnh mẽ trở lại.



Anh ta có đôi lúc cũng hẹn cô gặp mặt nhưng đều bị cô từ chối.



Trì Linh Đồng càng cảm thấy mình năm đó thật là sáng suốt khi quyết định chia tay. Nếu như cô cùng với Hi Vũ ở cạnh bên nhau đến trọn đời thì chắc cũng chỉ là bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thì thối rữa mục nát. Thật đúng là bất hạnh khôn lường.



“Trường Đảng trung ương mới mở cơ sở ở Thanh Thai hả?” Trì Linh Đồng hỏi.



“Không phải, tôi theo vợ tương lai tới đây nghỉ phép. Cô có rảnh không? Chúng tôi mời cô ăn cơm.”



Trì Linh Đồng bĩu môi, nghĩ thầm trong lòng không biết con gái nhà nào mà không có con mắt nhìn người như thế.



“Đây là chỗ của tôi, để tôi mời hai người đi.”



“Nào có đạo lý để phụ nữ trả tiền, đây là…………..”



Trì Linh Đồng liếc mắt cắt đứt lời anh ta: “Là Khổng Tước cùng bạn trai của cậu ấy mời, các người chỉ là được thơm lây, không nên quá để bụng.”



“A, Khổng Tước cũng ở Thanh Thai?”



“Ngày mốt sẽ bay tới đây.”



“Trì Linh Đồng………………..”



“Cái gì?”



Hi Vũ cười khô khốc một tiếng: “Cũng có lúc tôi thật nhớ em.”



Trì Linh Đồng không nhịn được rùng mình một cái: “Loại suy nghĩ này của anh làm người ta không rét mà thấy run.”