Thong Thả Đến Chậm

Thong Thả Đến Chậm - Quyển 1 Chương 23




Edit: Thiên Kết



Lúc điện thoại di động rung lên thì Trì Linh Đồng vẫn còn đang chìm trong mộng.



Đã rất lâu rồi cô không có nằm mơ như vậy. Hình như là một buổi chiều hoàng hôn của mùa thu, bầu trời trên cao nhuộm một màu vàng, lúc đó cô còn rất nhỏ, vừa từ trên xe buýt bước xuống, trên vai vẫn còn đeo một cái cặp sách thật to. Trì Minh Chi đứng ở trước cửa của biệt thự, bên hông vẫn còn đeo một chiếc tạp dề. Ông là một người cao gầy, nhưng lại rất nho nhã, khi mặc tạp dề cũng có mấy phần ấm áp.



Ông mỉm cười đưa tay ra cầm lấy cặp sách của cô, sờ sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói cho cô biết mẹ đã về, ông còn nấu cho cô món gạo nếp nấu với hạt sen, còn có cả món cá rán mà mẹ thích. Mẹ ngồi xe rất lâu nên hơi mệt cho nên đã lên phòng nằm nghỉ, ông muốn cô nhỏ nhẹ một chút, không cần ồn ào làm phiền đến mẹ.



Cô nhỏ giọng hỏi: vậy con có thể ghé vào phòng nhìn mẹ một chút không?



Trì Minh Chi gật đầu một cái.



Cô nhẹ nhàng bước trên mặt đất, nhìn Đàm Trân nằm trên giường, gương mặt dịu dàng khẽ lộ ra vẻ mệt mỏi, khóe miệng khẽ mỉm cười.



Đồng Đồng là con sao? Đàm Trân chưa mở mắt nhưng nụ cười trên môi lại càng rõ ràng hơn.



Hả? Cô không nghĩ là mẹ có thể biết cô đã vào phòng.



Con là con gái của mẹ nha. Đàm Trân ngồi dậy, ngoắc cô qua rồi nắm lấy tay cô. Nhớ mẹ sao? Đàm Trân hỏi.



Mẹ cũng nhớ con sao? Cô cũng hỏi.



Con ngươi xinh đẹp của Đàm Trân lóe lên vẻ hiền hòa, rất nhớ nha.



Vậy mẹ cũng nhớ tới cha sao?



Mặt Đàm Trân đỏ lên, lại nhìn thấy Trì Minh Chi đứng ở ngoài cửa, đang dịu dàng nhìn sang hỏi: Đồng Đồng, con thử nói xem?



Cô hất cằm lên, bởi vì ba là người mẹ yêu.



Đàm Trân cùng Trì Minh Chi đều hướng về phía cô mà cười, Đồng Đồng con biết cái gì là người yêu sao?



Cô nói: là hai người cùng nhau sinh con, vĩnh viễn không chia lìa, đó chính là người yêu.



Đồng Đồng nhà chúng ta thật thông minh. Đàm Trân cùng với Trì Minh Chi ôm lấy cô, hôn lên má của cô, mà cô thì cười khanh khách, nghịch ngợm né tránh.



Âm thanh gì vậy?



Trì Linh Đồng không tình nguyện mở mắt ra, bên trong căn phòng vẫn tối đen như mực, cô nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào. Một lát sau cô mới nhớ ra mình đang ở làng du lịch. Phòng ở khách sạn này có loại rèm cửa khi mà đã kéo xuống thì căn phòng trở nên cách âm, mà tắt đèn đi thì ban ngày hay ban đêm cũng không phân biệt được.



Hốc mắt cô có phần chua xót.



Dù đã hai mươi bốn tuổi nhưng Trì Linh Đồng vẫn còn chưa thể chấp nhận chuyện cha mẹ cô đã ly dị, mặc dù bên ngoài được che đậy vô cùng tốt.



Hai người có thể cùng nhau sinh con, nhưng cũng không nhất định vĩnh viễn sẽ không chia xa.



Cuộc sống thật sự là muôn hình vạn trạng, cho nên bất kỳ tình cảm nào cũng có khả năng bị phá vỡ.



Đàm Trân cùng với Trì Minh Chi từng có một lời hứa “Nếu như người nào chết ở tuổi 97 thì hãy đợi người còn lại ở cầu Nại Hà trong ba năm" nhưng lời hưa như vậy thì có kết quả như thế nào?



Trên thế giới này có rất nhiều tình cảm được nảy sinh, phát triển rồi tan vỡ, có lẽ cô đã không còn thấy lạ.



Âm thanh ông ông có ảnh hưởng đến giấc mơ vẫn còn đang tiếp tục của Trì Linh Đồng, lúc này cô mới phát hiện điện thoại bên tay mình đang rung, màn hình màu xanh sáng lập lòe trong đêm.



“Khổng Tước, cậu cho rằng mình đang ở bên Mỹ sao?” Trì Linh Đồng nhận điện thoại rồi nhìn thời gian trên đó, điên rồi, bây giờ mới là bốn giờ sáng khiến cho cô không khỏi tức giận.



Khổng Tước cười duyên: “Tới mới tan việc ở studio, đang chuẩn bị lái xe về nhà, đột nhiên muốn kiểm tra xem cậu có tuân thủ nữ tắc hay không.”



“Thôi đi, thần tượng của cậu là Phan Kim Liên, còn thần tượng của tớ là Đức mẹ đồng trinh đó.” Trì Linh Đồng đưa điện thoại sát lại bên tai rồi nhắm mắt lại: “Đúng rồi, cậu với Tiêu Tử Thần sao rồi?”



Trong đêm khuya yên tĩnh vang lên tiếng động cơ xe.




“Chúng tớ rất tốt nha.” Giọng nói của Khổng Tước bình thản như nước.



Trì Linh Đồng giễu cợt hừ một tiếng: “Thật vậy?”



“Hôm nay anh ấy đã cầu hôn tớ rồi.”



“Hả?” Trì Linh Đồng bỗng nhiên mở mắt ra, con mọt sách này uống lộn thuốc sao?



Giọng cười của Khổng Tước mang vài phần khoe khoang: “Cậu là đang đố kỵ hay là hâm mộ vậy?”



“Khổng Tước, thủ hạ lưu tình, ngàn vạn lần đừng giết hại trụ cột của đất nước.”



“Tớ không ép buộc, là anh ấy tự nguyện. Có lẽ anh ấy thấy hai đứa đã đến lúc cần kết hôn, cho nên mới làm thế."



“Nếu như cậu không có làm ra chuyện ngoại tình thì có lẽ anh ta cũng không gấp gáp đến như vậy đâu. Mà làm sao cậu có thể thoát qua cửa ải của anh ta?”



“Đối diện với công kích của tớ, có cái gì mà không thể vượt qua được?” Khổng Tước cười nói: “Tớ nói quá khứ ngày xưa không có cách nào mà xóa bỏ được, trong lòng chỉ muốn lưu giữ lại một chút ký ức tốt đẹp. Hiện tại tớ vô cùng hạnh phúc, muốn cùng với anh ấy trải qua nốt quãng đời còn lại, cũng muốn khẳng định rằng tớ muốn chính thức kết thúc với đoạn quá khứ kia.”



Trong lòng Trì Linh Đồng thầm khinh bỉ Khổng Tước: “Vậy mà anh ta cũng tin?”



“Nếu như cậu còn thương một người thì dù biết người kia nói dối, cậu cũng tình nguyện tin đó là thật.



Trì Linh Đồng thở dài: đáng thương cho con mọt sách kia.



“Khổng Tước, có phải cậu vẫn thương người đàn ông lái chiếc xe thể thao đó đúng không?”



“Tớ đối với anh ta giống như Hi Vũ đối với cậu.”



“Đừng ở trước mặt tớ nhắc đến cái tên Hi Vũ này.”




Khổng Tước than thở một tiếng: “Con người có lúc vô cùng nhỏ nhen, càng không có được càng cảm thấy nó tốt. Hai ngày nay Hi Vũ vẫn còn dây dưa với cậu sao?”



“Chắc anh ta đang mài kiếm ở nhà đó.”



“Cái gì?”



Hi Vũ bị Trì Linh Đồng làm cho tổn thương sẽ mai danh ẩn tích vài tháng, sau đó sẽ hung hung hổ hổ mà chạy tới tính sổ



“Chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu đừng hỏi nữa. Cậu gọi điện cho tớ có phải muốn mời tớ làm dâu phụ cho cậu? Bây giờ là khoảng thời gian thanh xuân, cậu phải tranh thủ nắm bắt lấy.”



“Sức tưởng tượng của cậu thật phong phú. Tớ cảm thấy người còn đang thanh xuân thích hợp để kết hôn sao.”



“Cậu phải đối chọi với ý muốn của Tiêu Tử Thần sao? Hay là cậu vẫn còn tiếc nuối?”



“Tớ chỉ cảm thấy lấy chồng bây giờ là còn quá sớm.” Khổng Tước nhẹ nhàng nói.



“Thật là buồn nôn. Vậy cậu gọi điện cho tớ làm gì?” Giọng nói của Trì Linh Đồng chứa vài phần nguy hiểm.



Khổng Tước mạnh mẽ trả lời: “Tớ muốn nói chuyện sáng sớm với cậu nha.”



“Cậu đi chết đi.” Trì Linh Đồng giận đến mức đem điện thoại ném lên mền, kéo mền lên trùm kín đầu.



Nhưng bây giờ thì đâu còn buồn ngủ, Trì Linh Đồng đem Khổng Tước nguyền rủa đến mức thương tích đầy mình vẫn không xả hết mối hận trong lòng. Trong miệng lầm bầm một hồi rồi xuống giường đem tivi mở lên. Mười mấy đài đều không phát sóng, cô buồn chán tắt tivi, nhẹ nhàng vén một góc rèm cửa lên thấy phương Đông đang hửng sáng, Viễn Sơn ở gần biển, cây cối hoa lá đều xanh tươi, đẹp như một bức tranh tuyệt mỹ.



Trong lòng Trì Linh Đồng hiện lên một suy nghĩ, sau đó liền muốn đi tản bộ.



Cô đơn giản rửa mặt một cái, tùy ý mặc một cái đầm màu trắng, cột tóc đuôi ngựa, lấy chìa khóa phòng trên vách tường rồi mở cửa phòng ra.



“A………..” Trì Linh Đồng trợn to mắt, không thể tin được là lại nhìn thấy Bùi Địch Thanh đang ngồi trên ghế salon ở ngoài hành lang.




Anh đang đưa tay đỡ lấy trán, dưới chân chất đầy tàn thuốc lá.



Nghe được tiếng động, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, cười, ánh mắt nóng rực, căn bản không giống một người đã thức trắng đêm.



“Anh ở đây trực đêm cho khách sạn sao?” Trì Linh Đồng nhỏ giọng hỏi. Rạng sáng ngoài hành lang, dù bước khẽ trên thảm cũng nghe được tiếng động.



“Không, anh ở chỗ này để chờ em cùng đi tản bộ.” Anh đứng lên ném cho cô một ánh mắt “Biết rõ còn hỏi”.



“Chờ tôi?” Trì Linh Đồng nuốt nước miếng: “Từ tối hôm qua đến bây giờ?”



Bùi Địch Thanh chân thành gật đầu một cái.



Không thể nào, không phải tối hôm qua anh phải ở cùng với cô gái xinh đẹp kia sao? Trì Linh đồng nháy nháy đôi mắt thật to mấy cái: “Vậy………..tại sao anh không gõ cửa?”



“Một người đàn ông chân chính sẽ không thúc giục bạn gái, cái lễ tiết này anh vẫn còn rõ.” Khóe miệng anh không tự chủ tuôn ra một nụ cười thích thú.



“Nhưng…….Hiện tại trời đã sáng rồi.”



“Ừ, em làm anh đợi hơi lâu, nhưng anh cam lòng.”



Nói xong những lời này, đôi mắt anh tuấn của anh xoáy sâu, giọng nói chứa vài phần trang trọng. Giống như sông cạn đá mòn, ngay cả mệt mỏi không chịu nổi nhưng niềm tin trong lòng không lung lay.



Oa, người này thấy mỹ nữ liền nói chuyện kín đáo hơn rất nhiều: “Muốn tôi bày tỏ sự cảm động sao?”



“Không cần nhiều, ôm một cái là được rồi.” Anh làm bộ đi gần tới cô.



“Giữ khoảng cách.” Cô giơ tay lên ý bảo anh đứng yên tại chố: “Được rồi……., Tổng giám đốc Bùi, nếu đùa giỡn quá mức sẽ thành quấy rối đó. Anh uống rượu rồi lại đứng đây đợi tôi một đêm, tôi rất biết ơn, tôi sẽ báo đáp. Hiện tại mong anh nhanh nhanh rời đi. Tôi ở cùng một tầng với đông nghiệp, nếu như để cho bọn họ thấy anh, tôi sẽ không có nghĩa vụ giải vây giùm anh đâu nha.”



Vẻ mặt Bùi Địch Thanh thành thật gật đầu một cái.



Anh đẹp trai Bùi Địch Thanh nhún vai: “Vậy thì có gì, nhiều nhất là bọn họ sẽ nói anh còn là một người đàn ông bình thường, khi nhìn thấy một cô gái tốt thì sẽ dừng bước chân.”



“Sau đó thì sao?” Cô từ từ nheo mắt lại. Thật muốn thay đổi cách nhìn đối với vị thanh niên anh tuấn này.



“Sau đó vì tình thế bất đắc dĩ, cả đêm thức trắng, chạy đến trước phòng của em……..”



“Giống như một chú chim sơn ca hót mừng?”



Đáy mắt hiện lên nụ cười mềm mại, anh dang đôi tay: “Đáng tiếc không có đàn.”



“Tổng giám đốc Bùi, trong lòng anh có phải hay không có cả một kế hoạch, làm cho Hằng Vũ cùng với Thái Hoa kết tình hữu nghị rồi tiến tới hòa thân?”



“Anh bảo có, em có đồng ý không?”



Cô im lặng.



“Tôi đồng ý cũng vô dụng, anh có thể vượt qua chướng ngại ‘người thứ ba’ được sao?”



Anh giật mình nhìn cô.



Đôi mắt to lưu chuyển: “Chẳng lẽ anh không biết Nhạc đổng của bọn tôi là phụ nữ đã có chồng?” Nói xong cô liền nhanh chân hướng về phái cửa thang máy đi tới.



“Nha đầu quỷ quái.” Anh khẽ lắc đầu, khi cửa thang máy sắp đóng thì anh bắt kịp Trì Linh Đồng.



“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi……….” Trì Linh Đồng cười đến mức đứng không vững, muốn thoát khỏi anh nhưng bị băt lại, mà cô lại không thể không cầu xin tha thứ: “Tha cho tôi đi, anh muốn làm sao đây?”



“Đi, chúng ta đi tản bộ.” Anh nắm lấy đuôi ngựa của cô, suy nghĩ tích tụ một đêm, bởi vì khuôn mặt tươi cười của cô mà tan biến hết.