"Tao nếm qua nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa từng nếm thử cháu dâu của mình bao giờ, không biết Thần Kiêu có vui lòng cho chú một cơ hội không?"
Hàm Ý Vị Băng rũ đầu, nghe những lời xúc phạm của gã đàn ông xấu xí này, cũng cảm nhận được ánh mắt của gã, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên.
Sợ việc cô nhíu mày sẽ chọc giận tên tù nhân khét tiếng này, sợ gã động vào cô.
Từ khi Mavis gọi cho Bạc Thần Kiêu, nghe giọng của chồng mình, trong lòng liền cảm thấy có chút đau đớn, sau đó là uất ức và tủi thân.
Cùng với, sự chờ mong hắn đến cứu cô khỏi nơi này.
Vểnh tai nghe cuộc đối thoại của hai người, tim Hàm Ý Vị Băng đập nhanh như trống.
"Vợ?"
Bạc Thần Kiêu như là thật sự thắc mắc, trầm tư một hồi, mới nói tiếp:
"Người ông nói là Hàm Ý Vị Băng à?"
"Thần Kiêu, đừng giả ngu," - Mavis liếc nhìn chiếc điện thoại, nhếch môi cười lạnh, "Mày có mấy vợ chẳng lẽ mày không biết?"
Tay của gã bắt đầu vuốt ve một bên má của Hàm Ý Vị Băng, rồi sờ sang vành tai nhỏ xinh bên cạnh, xoa nắn một cách thô bạo.
"Tao không có kiên nhẫn, mày biết đó, da thịt vợ mày rất non mịn, tao rất thích."
Hàm Ý Vị Băng cắn môi, cố gắng không run người, tránh gây sự chú ý với gã.
"Đừng nóng giận như vậy."
Bạc Thần Kiêu như không nghe hiểu lời đe dọa của Mavis, hắn cười nhạt.
"Hung dữ như vậy, tôi còn tưởng ông đang bắt Vị Hoa chứ."1
Tay của Mavis chợt khựng lại, như là có chút bất ngờ với câu trả lời này.
Ý coi khinh Hàm Ý Vị Băng trong giọng nói của Bạc Thần Kiêu quá rõ ràng.
"Thì sao? Cũng là vợ của mày?"
Gã nhướng mày, bàn tay đang vuốt bắp chân của Hàm Ý Vị Băng, vừa dứt lời, bỗng dưng thò tay vào bên trong váy của cô.
Hàm Ý Vị Băng theo phản ứng mà hét to "A" một tiếng, vội lùi về phía sau.
"Đừng mà... Đừng làm vậy... Đừng..."
Tay chân bởi vì bị trói lại, cho nên không thể đẩy tay của Mavis ra khỏi váy, mà ở bên trong, da thịt cô đang bị nắn bóp một cách thô bạo.
"Không... Đừng..."
Cô bật khóc, nghẹn giọng cầu xin đối phương, run rẩy cả người.
"Hức... Đừng mà..."
Sức lực cô vốn yếu hơn người bình thường, thân hình dù cho có giãy giụa dữ dội cỡ nào, cũng không thể thoát khỏi tay của tên ác quỷ này.
Phần đùi trong trước giờ chỉ có Bạc Thần Kiêu chạm vào nhạy cảm cực kỳ, vì bị bàn tay ghê tởm kia chà đạp mà trở nên nóng rát.
Nó..Nó như là đã chán phần thịt ở bên ngoài, còn mò vào sâu bên trong thêm, chạm vào lớp quần bảo hộ bí ẩn.
"Đừng mà... Hức... Đừng... Tôi xin ông..."
Hàm Ý Vị Băng la toáng lên, nước mắt chảy đầy mặt, cứ lắc đầu liên tục, muốn kẹp chân khép lại nhưng lại sợ kẹp phải cánh tay đang ở bên trong váy, như rằng muốn giữ lại nó.
Nhưng... Nhưng không kẹp lại, thì cô không khác gì đang mời gọi tên ác quỷ trước mắt.
"Đừng mà... Thần Kiêu... Hức...Thần Kiêu..."
Nỗi khuất nhục chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này, đầu óc như bị quấy nhão, chỉ biết theo bản năng cầu cứu người mà cô tin tưởng nhất.
Nước mắt làm nhòa tầm nhìn, dựa theo trí nhớ, cô nhìn về phía điện thoại trên tay của gã đàn ông trước mắt.
Trước mặt bao người, Bạc phu nhân mất đi sự cao ngạo và quý phái của mình, như một con thiên nga gãy cánh, hai chân muốn khép nhưng không khép lại được, như một ả kỹ nữ đang bị khách nhân chơi đùa, tuyệt vọng khóc kêu.
"Thần Kiêu... Hức... Cứu em... Thần Kiêu...Cứu...Thần Kiêu..."
"Nghe chưa? Tiếng vợ mày khóc lóc trước khi tao làm nó."
Mavis mỉm cười nói. Quần bảo hộ liền với cả bộ váy, muốn cởi ra thì phải cởi nguyên bộ, gã đàn ông này có lẽ là thấy cô khóc lóc khá to tiếng cho Bạc Thần Kiêu nghe, có lẽ là cô có tác dụng khác, tay của gã sau khi chạm đến lớp quần bảo hộ thì bỗng dừng lại, sau đó rút ra khỏi váy của cô.
"Nhưng mà, chỉ cần mày biết điều mà thả tao đi, cái gì cần nguyên vẹn, thì nó vẫn sẽ nguyên vẹn."
Gã ta cười đầy ác ý, còn cúi người, dùng mũi ngửi cô gái trước mắt.
Mùi hôi thối của gã theo đó sộc vào mũi của cô, nồng nặc và ghê tởm.
"Thần Kiêu, vợ mày rất thơm."
Dứt lời, gã còn dùng sức hít sâu một hơi.
Hàm Ý Vị Băng cắn môi, rũ mắt, lại gọi tên người cô tin tưởng nhất.
"Thần Kiêu..."
"Ừ, rất thơm."
Bạc Thần Kiêu 'ừ' một tiếng, cắt ngang câu nói dở dang của cô, tựa đang đồng ý với quan điểm của Mavis.
Tựa... Không nghe được tiếng cầu cứu của Hàm Ý Vị Băng.
Hắn dừng một lát, như đang châm chước lời nói.
"Nhưng chú à, nếu chú bắt đúng người, bắt Vị Hoa, con nhất định sẽ thả chú đi."
Tiếng gió bên kia dừng lại, như rằng người bên đó không muốn tiếp tục đi tới đây để cứu người nữa.
"Nhưng một Hàm Ý Vị Băng, một Bạc phu nhân mà ai cũng có thể thay thế, thật sự không đủ để đổi cái mạng của chú."
Qua đầu dây điện thoại, tiếng cười nhạt của Bạc Thần Kiêu chứa đầy ý châm chọc.
"Cô ta, không có giá trị tới mức đó."