Thông Linh Thi Quỷ

Quyển 2 - Chương 8




Ma quỷ phạm lỗi đã có minh phủ định tội.

Người mắc lỗi sẽ bị trừng phạt bởi các quy tắc của nhân gian.

Hành vi của Lưu Đại Trang đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc chung sống hòa thuận giữa người và ma, ông ta bị Đường Hành đưa đến Cục quản lý Siêu nhiên để nhận hình phạt.

Chính Sơ ôm kiếm gỗ thở dài: "Không ngờ lần đầu tiên sư phụ bảo tôi xuống núi lại gặp loại cặn bã này."

Liễu Đạo Minh cúi đầu: "Qua chuyến đi này tôi thật sự đã học được rất nhiều điều, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, trước đây tôi đã quá tự cao rồi."

An Mạn cũng xấu hổ le lưỡi: " Ngày xưa tôi rất để ý gia tộc, thảo nào mãi không tiến bộ, là tôi thiển cận."

Tôi nhíu mày nhìn họ: "Mấy người còn trẻ, cố gắng học đi."

Chính Sơ gật đầu: "Sư phụ bảo tôi phải trải nghiệm thật nhiều, khi nãy tôi đã nói với anh Đường Hành, sau khi trở về tôi sẽ gia nhập Cục quản lý Siêu nhiên, theo anh ấy đi học hải một vài vụ án."



Tôi bật cười: "Không tệ, cố lên!"

Tôi bảo Đường Hành đưa họ về trước, còn mình ở lại giải quyết hậu quả.

Tuy chân tướng chuyện của Lưu Đại Tráng đã phơi bày, nhưng bí mật của thôn Vụ Lâm vẫn chưa được cởi bỏ.

Tại sao nơi này lại giống hệt cái thôn tôi từng sống, tại sao thi thư mẹ vốn nên biến mất mấy trăm năm trước vẫn còn tồn tại?

Tất cả điều này, gia đình ba người ở đây hẳn có thể cho tôi đáp án.

Tôi lại bước vào căn nhà kia, lần này bọn họ không trực tiếp công kích nhưng vẫn cảnh giác nhìn tôi.

"Tôi biết mấy người không muốn tin nhân loại nữa, nhưng nếu là quỷ thần chắc mấy người sẽ tin đúng không?" Tôi đọc khẩu quyết, "Dùng đôi mắt tâm linh, triệu gọi thần hồn, mời Mạnh Bà của minh phủ, thỉnh!"

Trước mặt tôi lập tức xuất hiện một ảo ảnh to lớn, ba người gia đình kia chậm rãi quỳ xuống, oán khí trên người dần tan đi, khuôn mặt khôi phục bộ dáng bình thản vốn có.

"Tôi sẽ đưa mấy người vào vòng luân hồi, hy vọng gia đình ba người kiếp sau vẫn có thể tiếp tục nhân duyên."

Ma nữ nở nụ cười: "Cảm ơn cô."

"Không cần khách sáo, tôi còn muốn làm phiền mấy người giải đáp nghi ngờ giúp tôi."

Ma nữ và ma nam nhìn nhau, lấy ra một miếng ngọc bội.



"Tôi đã chết năm trăm năm, thời điểm linh hồn sắp tiêu biến thì có một người mặc đồ đen xuất hiện cứu tôi, hắn nuôi tôi và chồng ở thôn Vụ Lâm, thi thư mẹ này cũng là hắn để lại cùng miếng ngọc bội này, từ đó chúng tôi không còn gặp hắn nữa, cũng không biết hắn là ai."

Tôi nhận ngọc bội, cả miếng ngọc màu trắng buốt, cảm giác mát lạnh, bên trên có khắc chữ "Cương".

"Cương" là tên của sư phụ tôi, lúc nhỏ tôi đã thấy miếng ngọc bội này trong sách, sư phụ nói nó tên ngọc bội ác linh.

Trước khi đi, ma nữ nói với tôi: "Trước khi biến mất, người đàn ông đó nói rằng sẽ có một cô bé đến tiễn chúng tôi đoạn đường cuối. Nếu cô bé ấy hỏi chân tướng thì bảo chúng tôi nói với cô ấy bớt lười biếng, đọc sách nhiều vào."

Khóe miệng tôi giật giật.

Y hệt những gì sư phụ tôi sẽ nói.

Sau khi ma nữ đi, thi thư mẹ bị đánh ngất bị ngọc bội ác linh hút vào.

Khoảnh khắc tôi rời khỏi thôn Vụ Lâm, cả thôn sụp đổ chìm xuống đáy hồ như chưa từng xuất hiện.

Tôi trở về chỗ ở lật xem lại cuốn sách ngày xưa, tìm thấy một danh sách trên tờ giấy ố vàng.

Hạt châu thi quỷ, ngọc bội ác linh, xích ma khóc...

Hai cái đầu tiên tôi đã trải nghiệm.

Tôi dựa theo những gì viết trong sách tìm đến tìm đến nơi giấu xích ma khóc.

Tình cờ người dân địa phương đang tổ chức lễ đất, ai nấy đều vẽ khắp mặt, nghe nói đến 12 giờ, mọi người sẽ bỏ phiếu cho kiểu hóa trang đáng sợ nhất và người chiến thắng sẽ nhận được một món quà lớn.

Khi mọi người đang đắm chìm trong lễ hội, tôi lại chỉ MC trên sân khấu, nói: "Có ma thật xen lẫn đám ma giả đấy."

Bọn họ giận dữ buộc tội tôi phá hỏng bầu không khí lễ hội, muốn đuổi tôi đi, tôi liền nắm lấy cổ MC, rút một con ma trong thân xác ông ta ra, giây tiếp theo, lớp da của MC biến thành chất lỏng chảy xuống.

Thấy vậy, mọi người la hét chói tai, lập tức bỏ trốn.

Nhưng 12 giờ đã đến, toàn bộ nơi này đã bị tà linh khống chế, không ai có thể trốn thoát.

Còn chúng tôi chẳng qua là NPC trong trò chơi này thôi.

[Hết bộ 2]